Để Ta Mang Các Vị Vùng Lên

Chương 76: Tiếng cười giữa đêm của con cáo



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biệt thự rộng lớn với phong cách Âu cổ nằm trong khu đô thị mới cách trung tâm thành phố không xa. Mỗi một chỗ đều tinh mỹ vô cùng, điệu thấp lại không kém xa hoa.

Mỗi ngày đều có người máy bảo mẫu cố định quét dọn nên trong phòng khách sạch sẽ đến một chút tro bụi đều không nhìn thấy.

Từ lúc rời khỏi Vực Thẳm đến giờ, ý cười nơi khóe miệng Dung Ly đã dần dần phai nhạt. Tầm mắt anh rũ xuống, im lặng nhìn giấy tờ chất thành núi trên bàn.

: “Mặc dù thời gian bên ngoài không trôi đi lâu lắm, nhưng công việc thì đã chất đống rồi.” Kinh Thế thập phần thân thiện ôm đến một xấp văn kiện nữa: “Mau làm việc đi thôi sếp ơi ~”

Cựu chủ tịch Dung Thành và vợ, phu nhân Ly Phượng vừa từ buổi đấu giá trở về. Lúc vào cửa lơ đãng nhìn qua phòng khách, cũng thấy được bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của con trai mình.

Phu nhân cố nén cười, thấp giọng nói: “Bọn chúng đã làm việc hơn mười tiếng. Bé Dung nhà mình bị nhóc Kinh ép khô hết thảy giá trị thặng dư rồi.”

: “Lại nói cũng kỳ quái, bình thường nó khá cuồng công việc mà. Sao giờ lại trông bất mãn thế?” Lão Dung đắn đo: “Hay là bị cắm sừng nhiều quá nên điên rồi? Mà vậy thì càng kỳ lạ, chín lần trước có làm sao đâu?!”

Có đôi khi chúng ta vĩnh viễn vô pháp đoán trước giây tiếp theo trong cuộc đời sẽ phát sinh cái gì.

Dung Ly chỉ bắt đầu thấy sai sai khi quản gia mặc áo đuôi tôm màu đen đi về phía này.

: “Dung Ly, chủ tịch hiện tại của tập đoàn Dung Thị. Đối tượng bị đánh dấu có liên quan đến sự kiện dị thường thuộc cấp bậc nguy hiểm.” Quản gia vỗ vai Dung Ly, cười như không cười: “Rất tiếc nhưng thiếu gia của tôi, cậu đã bị bắt.”

Tiếng giày da đều đều giẫm trên mặt đất. Anh trai mặc đồ công nhân sửa đường dây điện thản nhiên như không bước vào trong nhà. Một tay rút ra phù hiệu từ trong túi, gương mặt chữ điền chính khí lẫm liệt.

: “Đây là người của văn phòng chính phủ.”

: “Đề nghị mọi người hợp tác, theo chúng tôi về đồn tiếp nhận điều tra.” Hầu gái trưởng với thân hình phúc hậu mập mạp cũng đã lại đây.

Tình huống này… Nội hàm tổng thể thì ổn, nhưng cách nó đi vào đầu của người tiếp nhận thì mẹ nó không hiểu kiểu gì luôn.

: “Chú quản gia, còn có… Sao mọi người lại…?!” Dung Ly ngỡ ngàng quay về phía phu nhân Ly Phượng, gian nan mở miệng: “Nhà mình ai quản vụ tuyển người thế ạ?”

: “Là mẹ, tất nhiên.” Dung lão phu nhân thản nhiên lấy ra thẻ công tác từ trong ví: “Ly Phượng, đội trưởng phòng chuyên án quỷ dị đặc thù. Xác nhận bắt giữ thành công đối tượng.”

: “Mẹ?!” Dung Ly bàng hoàng.

: “Thế con nghĩ thư ký nhà con dạo linh tinh qua mấy chỗ bói toán kia là vào tìm được con ấy à? Ngây thơ.” Thanh âm Ly Phượng càng thêm từ ái: “À mà cũng có khả năng đấy. Có khi như vậy con đã sớm được về nhà, vào rằm và mùng một.”

Dung Ly: “…”

Anh biết tôn chỉ hành động của Kinh Thế luôn là cẩn thận, lo trước khỏi hoạ. Cho nên nếu không làm đủ chuẩn bị phía trước sẽ không tùy tiện hành động. Nhưng nếu mẹ của anh là người giúp thư ký Kinh vào tới Vực Thẳm, vậy tức là…

Dung Ly khó khăn quay sang bên cạnh. Kinh Thế không chút do dự lập tức vứt bỏ đồng bọn, tay chân nhanh nhẹn chạy đến đứng sau lưng Ly Phượng.

: “Sếp.”

Dung Ly thở hổn hển nhìn bộ dạng kính cẩn của hắn, tức giận gằn từng chữ một: “Thư ký Kinh, cậu làm việc cho mẹ tôi từ lúc nào!?”

: “Đúng vậy! Sao cháu bảo sẽ ký hợp đồng công nhân với bác cơ mà!!!” Dung Thành khổ đại cừu thâm la lên: “Chuỗi cửa hàng phong thủy của bác phải làm sao đây?”

Dung Ly: “!”

Đù.

Kinh Thế vô tội phủi tay, nhìn đi nơi khác: “Thời buổi công tác khó tìm, coi như dự phòng trước mấy cái làm thêm ngoài giờ thôi ạ.”

Dung Ly há miệng th ở dốc.

: “Có lẽ sếp sẽ khá bối rối, xong vài lần cũng quen thôi.” Thư ký Kinh giả mù sa mưa thở dài: “Tôi hiểu mà, tôi hiểu mà.”

Dung Ly: “…” Cái gì?

Cậu hiểu cái gì?

Tôi còn không hiểu thì cậu hiểu cái gì?

Rốt cuộc đây là kịch bản gì vậy hả cái tên chân dẫm ba thuyền này? Nhận nhiều việc thế là sợ ăn không được cơm hay gì?

Khá đáng nể ở chỗ, hai vị phụ huynh trong nhà còn rất đắc chí xem việc đoạt được hắn về tay là tự hào. Thậm chí vẫn còn đang kịch liệt bàn luận như thể nó quan trọng lắm.

: “Ông đừng có mà tơ tưởng nữa, nhóc Kinh đã là cấp dưới của tôi.” Phu nhân Ly Phượng khoanh tay trước ngực, khí thế cường hãn.

: “Dựa vào cái gì?” Cựu chủ tịch Dung Thành rưng rưng, chua chát nói: “Nếu xét theo thời gian thì tôi mới là người đề nghị trước.”

Phu nhân lạnh lùng cười: “Tuyển người tài không có thứ tự đến trước và sau, không bị chọn mới là tiểu tam.”

: “Mọi người đừng vì cháu mà cãi nhau!” Thư ký Kinh ôn hòa lại không mất lễ phép đứng ra can ngăn: “Cháu đến gia nhập, không phải phá hư cái nhà này.”

Dung Ly: “…” Thái quá!

Sếp Dung nhìn ba người trước mặt mà tức chết rồi. Anh ngó sang hai bên, hùng hùng hổ hổ cầm lấy ly trà muốn ném. Lại bị quản gia chạy nhanh tới đoạt lại: “Thiếu gia, ngàn vạn không thể. Đây là đồ cổ, rất đắt.”

Nói rồi cẩn thận cất ly trà quý đi, đổi thành đưa cho Dung Ly cái ly nhựa: “Cái này rẻ hơn, còn không vỡ.”

Sếp Dung lảo đảo cầm ly nhựa ném về phía Kinh Thế, chỉ vào hắn quát: “Thư ký Kinh, cậu đợi mà xem!”

Kinh Thế meo meo tránh đi. Động tác dị thường thuần thục, vừa thấy chính là người có nhiều năm kinh nghiệm sa trường.

Một phen lăn lộn ầm ĩ xong, bảy người đi tới cổng biệt thự. Kỳ quái là không thấy bảo vệ vốn nên ở gần đó, cựu chủ tịch Dung Thành đi lên nhập mật mã mở cửa vài lần cũng đều không được.

Lúc này đột ngột có tiếng sấm chấn vang, tia chớp xẹt qua, bầu trời tối sầm lại. Không trung phủ đầy màu đỏ vặn vẹo như một đám thịt khối cùng xúc tu.

Ngay sau đó, trước mặt họ xuất hiện một khe rách đen ngòm. Bên trong có ánh lửa le lói ngưng tụ thành một bóng người!

Một loại sợ hãi tự nhiên sinh ra gần như chiếm lấy toàn bộ đại não, con ngươi của mọi người co rụt lại.

Leng keng.

Bóng người kia mờ ảo đong đưa theo tiếng chuông vang. Có thể thấy được đó là một kẻ mà vóc dáng so với người bình thường có vẻ cao và gầy đến lạ thường. Hắn ăn mặc lễ phục dạ hội, chống gậy và đội chiếc mũ chóp cao duyên dáng gắn lông chim.

Thế rồi bóng người cao kều kia từ trong khe hở bước ra một bước. Cơ hồ nháy mắt liền xuất hiện ngay trước mắt mọi người, phía sau lưng để lại một loạt tàn ảnh của ngọn lửa.

Đến gần mới thấy, đối phương có một khuôn mặt thiên hướng châu Âu cực kì tuấn tú. Đôi mắt màu tím lam hẹp dài xếch lên như mắt cáo.

: “Chào mừng quý ông và quý bà tiến vào trò chơi do ta chủ trì.”

Đối phương lịch thiệp ngả mũ. Trên mặt đang cười, nhưng sát ý nơi đáy mắt lại tùy tiện phóng thích, một chút cũng không thèm che giấu.

Thanh âm đ ến từ Địa Ngục ấy chu đáo nói: “Ta là Nam tước thứ ba, các ngươi có thể gọi ta là Von.”

: “Hân hạnh gặp mặt.”

Đôi mắt cáo ấy như hút cả ngân hà vào trong, cảm giác như chỉ nhìn lâu hơn một giây cũng sẽ điên mất. Nếu để so sánh thì, đó là cảm giác run rẩy sởn tóc gáy đến độ lâm vào kh ủng bố cùng tuyệt vọng khi bị tầm mắt của tồn tại đáng sợ nào đó tỏa định.

Cảm giác quen thuộc ùa đến. Kinh Thế và Dung Ly hai mặt nhìn nhau, yên tĩnh không tiếng động đi lên chắn phía trước những người còn lại.

Áp đảo chúng sinh phía trên, đây là Thần .

Hoặc nói chính xác hơn, đây là một hóa thân của Thần. Đơn giản vì nếu tồn tại cao đẳng đấy tự mình xuất hiện ở đây, bọn họ chưa cần ra đến cổng cũng đã đứng tim chết ngay trong nhà rồi. Thậm chí cái tên Von kia rất có thể là một loại danh xưng thay cho tên thật, tránh cho phàm nhân không chịu nổi.

: “Có vẻ hai trong số bảy người các ngươi từng là người chơi của Vực Thẳm. Một bất ngờ thú vị phải không?” Von nghiêng đầu, đuôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.

: “Đáng tiếc là ta không hay xem phát sóng trực tiếp lắm nên cũng chẳng biết ai cả. Mấy cái đồ công nghệ thật sự phiền phức.”

: “Tất nhiên, khác với Vực Thẳm, các ngươi cũng không còn là quân cờ trên bàn nữa.”

: “Từ giờ, các ngươi sẽ phải chơi cờ với Thần.”

Giọng điệu cảm khái cùng với cái vẻ cười như không cười của vị thân sĩ hào hoa trông vô cùng gợi đòn.

: “Xin lỗi nhưng cho hỏi…” Kinh Thế cân nhắc vài giây rồi rụt rè giơ tay: “Ngài có quan hệ gì với Nam tước thứ chín không ạ?”

: “Ồ, ngươi biết em ấy.” Đồng tử tím lam nháy mắt phóng đại, chứa đầy cảm xúc quan tâm dịu dàng: “Đó là em trai đáng yêu của ta.”

: “Hai người quan hệ tốt lắm nhỉ?” Kinh Thế tươi cười nhiệt tình thân thiện.

Von giống như một kẻ cuồng em trai mà bắt đầu dong dài: “Tất nhiên, lý tưởng của Nam tước thứ chín là thứ đen tối đẹp đẽ nhất thế gian này.”

: “Nhưng mà…”

Không biết nghĩ đến cái gì, khóe môi cong lên của quý ông tựa hồ có chút vặn vẹo, giống như là làm ra biểu tình chán ghét.

: “Dạo này em ấy cứ luôn cắm mặt vào phát sóng của Vực Thẳm vì tên phàm nhân họ Kinh nào đó. Một chút thời gian cũng không dành cho ta.”

: “Quả thật… Không thể chấp nhận nổi!” Ngữ khí mềm như bông nháy mắt đổi sang nghiêm nghị, ánh mắt Nam tước thứ ba lạnh thấu xương: “Ta mà túm được tên đó, đảm bảo sẽ lôi hắn vào trò chơi rồi xé nát hắn, dìm xuống tận cùng đáy dung nham bên dưới mười tám tầng Địa Ngục!”

Sắc mặt bảy người bỗng chốc trở nên vô cùng kì diệu, ánh mắt bất tri bất giác xảy ra biến hóa.

Đó là một loại nói không nên lời phức tạp cùng cổ quái.

Von nhún vai, trở lại với phong thái lịch lãm ban đầu: “Nói nhảm đủ rồi, lần lượt khai tên họ đi.”

: “Bắt đầu luôn từ ngươi. Ừ, là ngươi đấy, cái tên vừa hỏi chuyện ta.”

: “…” Kinh Thế im lặng chừng vài giây mới nhu nhược đáng thương trả lời

: “Linh Thế.”

Dung Ly sâu kín nhìn qua.

: “Ồ, ngươi cùng họ với tên đứng đầu Vực Thẳm này. Nghe đồn tên đấy chó lắm.” Nam tước giống như trẻ con hung ác công kích: “Em trai ta còn bảo tên chó đó có quan hệ mờ ám với họ Kinh kia. Quả nhiên là đồng loại thì thu hút nhau, thật đáng ghét!”

Kinh Thế tri kỷ gật đầu phối hợp: “Đúng là đáng ghét.”

Tâm trạng người nhà họ Dung và những người khác đều vô cùng phức tạp.

Nhóc Kinh lớn lên xinh đẹp như hoa, từ lúc nào lại tục khí mà thích khua môi múa mép như vậy?

Lại nhìn vị chủ trì kia một cái.

Thần thái điên cuồng.

Điệu bộ cợt nhả.

Khí chất bi3n thái.

Nam tước thứ ba thuộc ác ma, nhưng bản chất sức mạnh vẫn được coi là Thần.

Cho nên lừa gạt Thần là khái niệm gì?

Chính là ở trước mặt Tử Thần nhảy qua nhảy lại, liền kém chưa nói: Xem bé đi, bé ở chỗ này, xin hãy nhớ kỹ tên của bé!

Mà không.

Đứa lừa gạt là Linh Thế cơ mà, lại có liên quan gì đến Kinh Thế đâu.

Mọi người cảm thấy yên tâm hẳn.

Cùng lúc đó, bên tai truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống:

[ Phòng phát sóng trực tiếp đã mở ra. ]

Không quá vài phút, trên cao khắp các ngóc ngách của toàn quốc đột nhiên xuất hiện những màn hình ảo lập lòe.

Hình chiếu khổng lồ lan truyền nhanh chóng kết hợp với một màn mở đầu âm trầm kh ủng bố hấp dẫn vô số sự chú ý. Toàn thành phố một mảnh ồ lên.

Đám đông khí thế ngất trời nhìn lên cao, người trẻ tuổi đua nhau lấy điện thoại ra quay chụp dị tượng. Hoàn toàn không có người ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình.

Tốc độ truyền bá hình ảnh và video trên các mạng xã hội càng thêm kinh người. Vườn hoang mọc lên những hạt giống, các cuộc thảo luận náo nhiệt mãi không thôi.

[ Chỗ này là khu đô thị mới gần trung tâm thành phố phải không? ]

[ Người trong đoạn phim nhìn quen lắm. Hình như là chủ tịch Dung Ly của tập đoàn Dung thị thì phải. ]

[ Nhà họ Dung?! Vớ vẩn, tập đoàn của họ nổi tiếng lắm mà, sao phải đổi sang quay đóng phim kiểu này? ]

Khắp nơi đều mổ xẻ sự kiện này mà bàn luận. Bọn họ không biết rốt cuộc những màn hình lớn này từ đâu ra, cũng không biết nó đại biểu cho cái gì.

Đám người không rõ tình huống bắt đầu tụ lại bên nhau, cho nhau hỏi thăm tin tức. Thậm chí cãi cọ ồn ào loạn thành một đoàn.

: “A a a, là thật sự! Đó là cựu chủ tịch Dung Thành và phu nhân Ly Phượng!”

: “Vậy kia thật là Dung Ly?! Tôi nhớ từng thấy anh ta trên tạp chí kinh tế cả nước.”

: “Không lẽ mấy cái màn hình này là sản phẩm mới của Dung thị thả ra tuyên truyền à?”

: “Đừng có điên, khoa học kỹ thuật thế giới cũng chưa phát triển đến thế!”

: “Nhỡ là công nghệ đen thì sao, ai biết được.”

: “Tôi có thuyết âm mưu này. Mọi người thấy tin tức về thiên tai mấy ngày gần đây chứ? Rất có thể hai sự kiện này có liên kết!”

: “Mau truyền đi, nhà họ Dung ở chỗ này dùng công nghệ đen!!!”

: “Hở? À, được. Mau truyền đi, nhà họ Dung âm mưu công nghệ đen bị tiết lộ, xã hội sắp loạn rồi.”

: “Cái gì?! Mau truyền đi, nhà họ Dung dùng công nghệ đen khống chế xã hội, thời tiết dị thường mấy ngày gần đây đều do họ!”

: “Cái gì?! Mau truyền đi, nhà họ Dung dùng tài lực và công nghệ đen làm biến đổi khí hậu, muốn tận diệt nhân loại!”

Mấy ngày trở lại đây thường xuyên sẽ truyền ra một ít lời đồn kỳ dị cùng đưa tin về thiên tai dằng dặc trên thế giới. Vì vậy nên chỉ cần có chút dị động lập tức sẽ làm dấy lên một đợt sóng to gió lớn, khiến người ta phải ngừng lại mà suy nghĩ.

Phóng viên các đài nghe được tin tức nhanh chóng chạy tới, một đường cuồng chụp. Bốn phương tám hướng thi nhau điên cuồng lên mạng, các loại tin tức tam sao thất bản thực mau ở trên mạng truyền khắp.

Mọi người phi thường hưng phấn nghị luận, đưa ra các thuyết âm mưu. Có người còn lựa chọn lập tức gọi điện báo án.

Cho đến khi có người ra xem náo nhiệt nhìn thấu hồng trần la lên: “Từ từ, anh trai kia trông quen lắm!”

Mọi người đồng loạt nhìn theo, rất nhanh trong đám đông truyền đến tiếng ồn ào: “Để ý coi, đấy hình như là phụ bếp ở quán phở nhà bác thì phải?”

Nghi hoặc lan tràn, hết người này đến người khác thay phiên băn khoăn hỏi nhau: “Sao trông cứ như đồng nghiệp bên khu giao hàng chỗ cậu thế? Anh em song sinh?”

: “Không phải giống. Tên đó chính là nhân viên tiếp thị bên khu bất động sản của tôi!” Một ông chú trung niên mặc tây trang quả quyết chém đinh chặt sắt.

: “Kỳ quái, người này thật sự y hệt nam y tá từng thực tập ở bệnh viện trung tâm. Cái mặt này đại chúng thế à?”

Viên cảnh sát trẻ tuổi nheo mắt nhìn kỹ người trên khung hình ảo. Sắc mặt từ không kiên nhẫn dần dần biến thành trầm trọng.

: “Đúng là hắn! Người mới đến cục làm việc mấy tháng trước!!!”

Viên cảnh sát tâm trí rối bời nhảy dựng lên, vội vàng rút điện thoại hướng tổng cục báo cáo tình huống. Vô số cuộc gọi và tin nhắn trình báo khua chiêng gõ mõ theo sau.

Cục trưởng nhận được tin liền lập tức triển khai hội nghị. Hồ sơ chớp mắt lập ra, trở thành trọng điểm chú ý của toàn cục. Các nhà khoa học, giới nghiên cứu phê bình lí luận cũng mau chóng vào cuộc.

Nhìn chung, không chỉ có xã hội nhốn nháo mà các bộ phận hành chính khác càng tất bật không thôi. Các viên chức cấp cao trên dưới đối với trường hợp này không dám coi thường. Đặc biệt là khi hết thảy đều đi theo phương hướng không thể biết trước.

Đồng thời, ở các địa điểm khác trên thế giới như giáo đường ngầm, tập đoàn tài chính, nhà hát lớn quý tộc,… Mọi nơi đều vì sự kiện này mà điên đảo thác loạn cả lên.

: “Lập tức tìm cách tới nơi mở phó bản!”

Tất cả mọi người đều cảm thấy sắp có sự tình phát sinh, nhưng không ai biết sẽ phát sinh cái gì. Không biết lôi kéo hoang mang, quyến rũ thần bí, tấu lên khủng hoảng và tuyên cáo xung đột đảo điên.

_


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.