Editor: camanlwoibieng
– —————%——————
*Chất tử: Con tin
Hậu cung của Lý Thanh Vân từng bị Lục Công công nhét qua không ít mỹ thiếu niên xinh đẹp, phần lớn là văn nhân phong nhã, con cháu quan gia tướng mạo và mỹ mạo đều không tầm thường, bọn họ đều xuất thân trong sạch, tính cách cũng không có chút tỳ vết.
Lý Thanh Vân cũng không chạm qua bọn họ.
Rơi vào đường cùng, Lục Công công liền cho những người này trở về.
Trong Hậu cung hiện giờ, ngoại trừ Độc Cô Ly.
Còn có một vị Hoàng tử Chu Quốc của Trần Hi Điện, bởi vì không được sủng ái, khi Chu Quốc binh bại ở Ung Quốc sau đó đã đem vị Tam Hoàng tử này đưa tới làm chất tử.
Người kia tên là Chu Lạc Trần, hiện giờ mới mười bảy tuổi.
Lý Thanh Vân sau khi bãi triều đang chuẩn bị đi Dao Hoa Cung, vừa vặn gặp được vị chất tử Chu Quốc này.
Thị vệ bên cạnh y đang cùng một vị cung nữ Dao Hoa Cung cãi nhau, ầm ĩ tựa hồ vẫn là vấn đề than lửa cho mùa Đông.
Cung nữ Dao Hoa Cung vênh váo tự đắc: “Một tên chất tử của Chu Quốc mà thôi, quốc gia của ngươi rất nhanh sẽ bị bệ hạ của chúng ta tiêu diệt, tới lúc đó ngươi chủ là một Hoàng tử vong quốc, cũng xứng dùng than lửa tốt sao?!”
Thị vệ bênh cạnh sắc mặt tái xanh: “Vị cô nương này, xin chú ý ngôn từ!”
Chu Lạc Trần duỗi ra bàn tay đã bị cóng đến trắng bệch, giữ chặt góc áo của thị vệ, bên dưới áo khoác ngoài là một gương mặt xinh đẹp lại non nớt. Đôi mắt to và sáng, trong lúc vô tình lộ vẻ yêu ớt mong manh: “Được rồi, Lai Phúc. Không cần tranh cãi với nàng ta.”
“Bệ hạ.” Lai Phúc có chút hốt hoảng.
“Ta khinh!” Cung nữ kia giả vờ “phi” một cái, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta trắng bệch, khi nhìn thấy bệ hạ ngồi trên kiệu, dùng đôi mắt phượng lẳng lặng nhìn chằm chằm mình.
“phi” là cái hành động khạc đờm khi mà nói xong câu “Ta khinh” của mấy người trong phim đấy:)) dịch vậy thấy dơ quá nên thay
Cung nữ sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất.
Dưới nền tuyết, kiệu hoàng đế chậm rãi tiến đến, Lý Thanh Vân ngồi trên kiệu khoác một bộ hồng bào đỏ thẫm, dáng vẻ phá lệ ung dung tuyệt diễm của hắn, chứa sự tôn quý bẩm sinh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Lạc Trần nhẹ nhàng thả lỏng, mi mắt giống như quạ vũ, y hành lễ làm cho người ta không bắt được một tia sai lầm, đoan trang hữu lễ, khiêm tốn kính cẩn: “Bái kiến bệ hạ.”
Lục Công công đỡ Lý Thanh Vân cuống kiệu.
“Bình thân.” Lý Thanh Vân nhìn Chu Lạc Trần, nhớ tới lúc Hoàng đế Chu Quốc đưa đứa con này tới, đứa nhỏ này chỉ mới mười tuổi. Phụ hoàng của hắn bạc tình quả nghĩa, hiển nhiên là để cho đứa nhỏ này đến chịu chết.
Mười tuổi liền phải đi đến nước khác làm chất tử, đến bây giờ đã mười bảy tuổi, vẫn phải chịu cảnh bị người khác bắt nạt cuộc sống không dễ dàng gì.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lý Thanh Vân nhìn về phía cung nữ đang quỳ trên mặt đất.
Cung nữ thật cẩn thận thêm mắm dặm muối: “Nô tỳ đến nhận than về cho Độc Cô công tử, kết quả nửa đường bị Lạc Trần điện hạ chặn lại.
Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Lạc Trần tinh xảo như ngọc, không có một chút cảm xúc nào.
Ngược lại thị vệ bên cạnh Lai Phúc lại bị chọc giận: “Ngươi! Tiểu nha đầu miệng lưỡi gian trá này, sao ngươi có thể đổi trắng thay đen như thế? Rõ ràng là ngươi đến cướp!”
Cung nữ cũng ngẩng đầu lên muốn cãi lại, ai ngờ nhìn thấy ánh mắt không vui của Lý Thanh Vân, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Lục Công công hừ nhẹ một tiếng, thổi gió bên tai: “Bệ hạ, Dao Hoa Cung hiện giờ cũng quá được sủng ái mà kiêu rồi, từ trên xuống dưới đều muốn khi dễ người!”
“Lục Công công!” Sắc mặt cung nữ trắng bệch.
“Ừ?” Lục Công công híp mắt trừng cô ta.
Cung nữ cúi đầu, nước mắt trào ra, cô biết hôm nay mình coi như xong rồi.
“Đánh năm mươi trượng, phạt bổng lộc.” Lý Thanh Vân thản nhiên nói.
Thái giám đem cung nữ kia kéo xuống, sau đó đem than lửa thuộc về Trần Hi Điện trả lại cho Lai Phúc.
Lai Phúc tiếp nhận than, cảm kích nhìn Lý Thanh Vân: “Bệ hạ, ngài thật là một người tốt!”
“Lai Phúc!” Chu Lạc Trần nhíu mày cảnh cáo.
“Ngươi cầm cái gì trong tay vậy?” Lý Thanh Vân nhìn thấy hộp thức ăn tinh xảo trong tay Chu Lạc Trần.
Chu Lạc Trần mím môi, thái độ càng thêm khiêm tốn: “Hồi bẩm bệ hạ, là bánh Hoa Hồng ạ.”
“Đó là cái gì?” Lý Thanh Vân càng thêm hứng thú.
“Là dùng hoa Hồng tươi, bột mì, đường trắng,… làm ra, là một loại điểm tâm của Chu Quốc, ta đã lâu không ăn, nên muốn tự mình làm.” Chu Lạc Trần cẩn thận lời nói và hành động.
Lục Công công nhìn Chu Lạc Trần càng ngày càng thuận mắt. Hắn nịnh nọt cười nói: “Bệ hạ, không bằng chúng ta không đi Dao Hoa Cung nữa, đi đến Trần Hi Điện đi, nếm thử bánh Hoa Hồng do Lạc Trần điện hạ tự tay làm đi. Nô gia nghe nói nó rất ngọt.”
Lý Thanh Vân trời sinh ham ngọt, lần này con sâu thèm ăn trong bụng đã khiến hắn chảy nước miếng.
Chu Lạc Trần do dự một lát, mời nói: “Nếu bệ hạ không ghét bỏ Trần Hi Điện đơn sơ…”
Vì thế, Lý Thanh Vân đã ngồi kiệu đi đến giữa đường, lại không đi Dao Hoa Cung nữa, ngược lại đi Trần Hi Điện. Thậm chí còn trừng phạt một cung nữ của Dao Hoa Cung.
Việc này truyền đến tai Độc Cô Ly.
Thiên Mặc phẫn nộ nói: “Cái này cũng quá nhiều tình ý đi?! Làm sao có thể được? Hắn coi chủ tử là cái gì?!”
“Vậy thì sao? Từ xưa đế vương vô tình, ngươi cũng không phải không rõ ràng lắm.” Độc Cô Ly uống hai ngụm trà xanh.
Thiên Mặc ảo não nói: “Nhưng bệ hạ rõ ràng mỗi ngày bãi triều đều đến Dao Hoa Cung thăm ngài, hôm nay lại đi Trần Hi Điện, còn cùng tên Hoàng tử Chu Quốc ăn bánh Hoa Hồng. Hôm nay hắn không tính đến đây sao?”
“Thiên Mặc.” Độc Cô Ly hơi nhíu mày, y thản nhiên nói, “Ngươi hiện tại giống như là cung nữ ác độc bên cạnh phi tử tranh sủng thất bại vậy.”
Thiên Mặc: “…”
A, cái này…
“Cung nữ ác độc…” Thiên Mặc giật giật môi: “Chủ tử, thuộc hạ cũng không có ý nói ngài là phi tử tranh sủng thất bại…”
“Hắn đi đâu liên quan gì đến ta?” Độc Cô Ly trên mặt là bộ dáng lạnh lùng, tuy rằng trong lòng không hiểu tại sao lại khó chịu, nhưng toàn bộ y đều đổ lỗi là do mình quá chán ghét Lý Thanh Vân.
“Còn nữa, ta ở lại chỗ này, không phải vì muốn tranh giành tình cảm của Lý Thanh Vân.”
Thiên Mặc chỉnh lại sắc mặt: “Chủ tử nói phải.”
“Trần Hi Điện là nơi ở của tiểu Hoàng tử Chu Quốc – Chu Lạc Trần sao?” Độc Cô Ly cầm chén trà nhẹ nhàng lắc lư.
“Đúng vậy, chủ tử, cần đối phó với hắn sao?”
“Nếu như hắn giống chúng ta đều hận Lý Thanh Vân…” Những lời chưa nói của Độc Cô Ly, Thiên Mặc đều hiểu.
“Đi Trần Hi Điện.”
“A??” Thiên Mặc khiếp sợ.
“Nhân cơ hội này thăm dò thực hư thái độ của vị Hoàng tử Chu Quốc này.” Độc Cô Ly dứt lời liền chậm rãi đứng dậy.
Trần Hi Điện—
Lý Thanh Vân quan sát bài trí bên trong điện, không tính là quá tráng lệ, đơn giản đại khí, còn có một ít hương liệu nhàn nhạt truyền đến.
Chu Lạc Trần đem bánh Hoa Hồng đặt cẩn thận vào đĩa, đưa tới trước mặt Lý Thanh Vân, “Bệ hạ, mời dùng.”
Lý Thanh Vân cắn một ngụm liền yêu, hắn trời sinh ham ngọt, hương hoa Hồng tươi vừa đúng, vị bánh ngọt mà không ngấy, cực kỳ ngon miệng.
“Ngươi tự tay làm?!” Ánh mắt Lý Thanh Vân đều lóe lên ánh sáng.
Hai má Chu Lạc Trần ửng đỏ, không thích ứng được cảm giác bị ánh mắt sáng rực nhìn lâu như vậy, nhu thuận gật gật đầu, sau đó thoáng chần chờ nói: “Nếu bệ hạ thích, ta có thể làm cho bệ hạ ăn.”
“Có gì tốt sao? Ta cũng muốn nếm thử.”
Không thấy người, chỉ nghe tiếng.
Thanh âm Độc Cô Ly trong trẻo như ngọc, khoác một bộ trường bào màu trắng tựa gió tuyết đi tới, phong hoa tuyệt đại, đẹp hơn tất cả mỹ nhân trong thiên hạ.
Trong mắt Chu Lạc Trần hiện lên vẻ kinh diễm, chắc hẳn là chưa từng thấy qua nam nhân nào tuyệt sắc như vậy, chả trách quân vương Ung Quốc lại yêu thích hắn như vậy.
Lý Thanh Vân nhìn Chu Lạc Trần một chút, lại nhìn Độc Cô Ly đang chậm rãi đi tới, không hiểu sao lại có chút chột dạ, nhưng hắn nghĩ mình cũng không có làm cái gì, liền thoải mái mời Độc Cô Ly tới đây, “A Ly, Lạc Trần làm bánh Hoa Hồng rất ngon, ngươi cũng đến nếm thử một chút không?”
Khuôn mặt Độc Cô Ly trong vắng lạnh như tuyết: “Là bánh ngọt ngon, hay là người làm ngon?”
Một câu nói khiến Chu Lạc Trần cảm nhận được hàn ý. Chu Lạc Trần lui về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch, hai mắt có chút lo lắng. Ta vốn không có ý định tham gia vào ván cờ tình ái này, là bọn họ đuổi theo ta a. Nhưng hôm nay, có lẽ mình sẽ bị vị Độc Cô công tử này ghi hận đi.
“Cô và Lạc Trần không làm gì cả.” Nụ cười của Lý Thanh Vân nhạt đi.
“Bệ hạ không phải chỉ thích thiếu niên tướng mạo tuấn mỹ sao? Vị Hoàng tử điện hạ của Chu Quốc này diện mạo rất hợp ý người. Sao vậy? Chẳng lẽ bệ hạ còn bỏ qua mỹ nhân, không bảo hắn thị tẩm?”
Độc Cô Ly thần sắc ôn hòa, ngữ khí lại lạnh băng xa cách. Y chậm rãi đi tới trước mặt Lạc Trần, con ngươi tuyệt mỹ giống như ngọc Lưu Ly nhàn nhạt đánh giá Chu Lạc Trần.
Một khắc kia, Chu Lạc Trần cảm giác được sát ý cùng hàn ý vô tận đang vây lấy mình, làm sắc mặt hắn trắng bệch liên tục lui về phía sau, cố gắng làm cho cảm giác tồn tại của mình giảm đi một chút: “Độc Cô công tử nói đùa, ta và bệ hạ đều trong sạch.”
Thật đáng sợ.
Chu Lạc Trần nghĩ thầm, người này tuyệt đối không giống như vẻ ngoài trong trẻo xa cách của y.
Độc Cô Ly giống như một đóa liên hoa tuyệt mỹ nở rộ trên băng sơn, nhưng không ai có thể biết được, dưới tảng băng tuyệt mỹ, ẩn giấu loại kịch độc khủng khiếp gì.
Lý Thanh Vân một tay giữ chặt tay Độc Cô Ly, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn: “A Ly, mặc kệ ngươi tức giận thế nào, cũng đừng làm khó Lạc Trần.”
Độc Cô Ly ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhìn ra tâm của Chu Lạc Trần.
Chu Lạc Trần người này không có thủ đoạn, chỉ là một túi da xinh đẹp, không đủ gây họa lớn gì, cũng không thể trở thành đồng minh hợp tác.
Lục Công công nhìn một hồi lâu rốt cục nhịn không được, âm dương quái khí nói: “Độc Cô công tử, hậu cung Ung Quốc này đều là của bệ hạ, bệ hạ muốn đi đâu cũng là quyền của bệ hạ, ngài lấy đâu ra tư cách để quản?”
“Lục Tiểu Hoa ngươi đừng nói nữa.” Lý Thanh Vân nhíu mày.
Lục Công công giơ Lan Hoa Chỉ lên: “Bệ hạ ngài cần gì phải gọi tên này trước mặt hai vị công tử làm cho ta mất mặt.”
Chu Lạc Trần nhịn cười.
Lý Thanh Vân cầm tay Độc Cô Ly: “A Ly, chúng ta về rồi nói.”
Độc Cô Ly không nói gì nữa, cùng Lý Thanh Vân rời đi.
Lục Công công chỉ vào bánh hoa tươi, cười cười nói: “Lạc Trần điện hạ. Cái này…”
Chu Lạc Trần liếc mắt một cái liền hiểu ý của Lục Công công, liền nói: “Cái này… Nếu bệ cũng thích ăn, liền phiền Lục Công công mang theo.”
“Đa tạ Lạc Trần điện hạ.” Lục Công công nhìn Chu Lạc Trần có chút hài lòng.
Ít nhất so với Độc Cô Ly, Lục Công công càng thêm hài lòng với Chu Lạc Trần. Người này không có tính tình mạnh mẽ như Độc Cô Ly, lại rất nghe lời.
Chỉ là…
Bệ hạ hết lần này đến lần khác chỉ sủng ái một mình Độc Cô Ly.
Lục Công công thở dài một hơi liền rời đi.