Editor: camanlwoibieng
– ————–%——————
Một đêm tuyết rơi dày đặc chậm rãi trôi qua, hoàng cung Ung Quốc vàng màu bích ngọc được tổ điểm một vẻ trắng xóa, lộng lẫy tựa như tiên cảnh. Hoa Mai trong cung chậm rãi nở rộ, hương hoa tỏa khắp bốn phía. Bình minh ló dạng giữa trời Đông giá rét, các cung nữ dậy sớm chuẩn bị hầu hạ chủ tử.
Quần thần bách quan sớm đã ở trong Kim Loan Điện chờ bệ hạ lên triều. Nhưng hôm nay họ không chờ được Hoàng đế bệ hạ kia, ngược lại chờ được vị Tổng quản Lục Hoa vẻ mặt xanh mét chậm rãi đi tới, giọng nói sắc nhọn: “Hôm nay bệ hạ bị nhiễm phong hàn, không lên triều–“
Lời này vừa nói ra, sắc mặt các quần thần đều không vui.
Lục Công công lạnh mặt rời đi.
Sắc mặt của bọn họ đầy vẻ nghi hoặc nghiêm túc, tụm năm tụm ba rời đi, có một số người tụ tập lại cùng một chỗ thảo luận hôm nay bệ hạ thế nào.
“Từ lúc bệ hạ tỉnh lại sau khi rơi xuống nước ở Ngự Hoa Viên, thân thể ngày càng không bằng trước kia.”
“Hậu cung không có phi tử, bệ hạ không lại có con nối dõi, trong cung cũng chỉ có một nam nhân, cục diện này quả thực nguy hiểm a.”
Đại tướng quân – Tiêu Tử Nghĩa nghiêm mặt nói: “Hai vị đại nhân đừng nói bậy, bệ hạ tuổi vẫn còn trẻ.”
Lão thần kia lo lắng nói: “Bệ hạ tuổi trẻ không sai, nhưng chuyện thích nam sắc là thật. Hắn không lập phi, không sủng hạnh nữ nhân, không sinh hoàng tự, cộng thêm “Tam Vương” người tàn thì tàn, người thương thì thương, lại không có hoàng thân quốc thích. Nếu cứ như vậy, nước không có Thái tử, sẽ làm lung lay gốc rễ của giang sơn Ung Quốc!”
Tiêu Tử Nghĩa ngưng trong nhíu mày.
– ————–%——————
“Bệ hạ, mau uống một ít trà nóng, nhuận hầu*.” Lục Hoa ra lệnh cho Tiểu Thịnh Tử bưng ấm trà nóng hổi tới, đưa cho Lý Thanh Vân đang ngồi trên giường.
*bổ họng, thanh họng,…
Lý Thanh Vân cầm tấu chương trong tay, lại không có tâm trí xem tấu chương. Thỉnh thoảng thất thần, nhìn về phía cảnh đẹp tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ điêu khắc hoa. Năm ngón tay thon dài của hắn tiếp nhận trà nóng, uống thử, khóe môi bị rách vì vậy mà nóng rát đau đớn.
Lý Thanh Vân trong lòng phiền não, đem cái chén này ném xuống đất, đôi mắt đan pượng không vui mà nhấc lên, lửa giận trong mắt không thể giấu được.
Lục Công công hoảng sợ, vội vàng mềm giọng dỗ dành: “Bệ hạ, chớ có tức giận, đều là lỗi của nô tài, là nô tài tự ý làm chủ bỏ thuốc vào canh của Độc Cô công tử, là nô tài hại bệ hạ…” Ruột hắn đều hối hận đến sắp xanh cả rồi, nếu biết kết quả như vậy, dù cho ai nói cái gì Lục Hoa cũng sẽ không làm chuyện kia.
Ai biết bệ hạ thật sự không chạm vào Độc Cô Ly.
Vì muốn giúp Độc Cô công tử giải độc, mà cổ họng gặp phải đại nạn.
“Phạt ngươi ba tháng bổng lộc!” Thanh âm Lý Thanh Vân khàn khàn, cổ họng nóng bỏng đau đến sắp nói không nên lời.
“Vâng vâng.” Lục Công công cẩn thận hầu hạ.
Long Tiên Cung từ trên xuống dưới đều yên tĩnh không một tiếng động, sợ chọc giận bệ hạ.
Lý Thanh Vân cảm giác được cổ họng sắp đau đến mức khiến hắn rơi lệ, hôm qua đối mặt với Độc Cô Ly, vì không muốn lặp lại vết xe đổ của cốt truyện gốc, liều mạng nhẫn nại, đến cuối cùng đành phải quỳ gối trên người Độc Cô Ly, môi son khẽ mở…
“Bệ hạ, Tô Thái y đến rồi.” Tiểu Thịnh Tử đến bẩm báo.
Tô Ngọc xách rương thuốc chậm rãi đi tới, quỳ xuống hành lễ: “Vi thần bái kiến bệ hạ.”
“Bình thân.”
Tô Ngọc nghe thấy một giọng nói khàn vô cùng, không giống như do phong hàn gây ra, ngược lại giống… Tô Ngọc giật mình, một lát sau liền khôi phục lại vẻ mặt thong dong ôn nhuận như ngọc, chậm rãi đến bên cạnh Lý Thanh Vân bắt mạch.
“Thân thể bệ hạ vẫn không có tiến triển tốt.” Tô Ngọc cân nhắc nói, to gan ngẩng đầu, trong phút chốc, liền có chút sững sờ.
Lý Thanh Vân trên mặt trắng nõn, trong mắt và đuôi mắt đều hồng nhuận vô cùng, một đôi mắt phượng không lúc nào không câu nhân.
Tô Ngọc thần hồn rung động, chậm rãi cúi đầu, tiếp tục bắt mạch cho Lý Thanh Vân, che dấu tâm tình phức tạp thật sâu trong đáy mắt. Mấy ngày nay, số lần hắn tìm Độc Cô Ly ít đi rất nhiều, trong đầu mỗi lần nhớ tới, đều là một đôi mắt phượng củ bệ hạ, giống như trời sinh chính là để câu hồn đoạt phách người khác.
Hồn của hắn, cũng sắp không còn ở trên người rồi–
“Tô Thái y kê một ít thuốc nhuận hầu là tốt rồi.” Giọng nói của Lý Thanh Vân vẫn khàn khàn như trước.
“Vâng.” Tô Ngọc cúi đầu chậm rãi lui về phía sau.
Tấu chương trong tay, nhưng Lý Thanh Vân sắp nhìn không nổi nữa, hắn sắp phát điên. Ngày hôm qua Lục Hoa tự ý làm chuyện quá phận như vậy thật đáng giận, hắn đã đồng ý sẽ không ép buộc Độc Cô Ly là thật sự muốn kim khẩu ngọc ngôn tuân thủ lời hứa, nhưng cuối cùng vẫn có động chạm thân thể da thịt.
A Ly sợ là hận hắn muốn chết.
Lý Thanh Vân nhìn tấu chương, tấu chương viết: “Ký Châu vượt núi, điêu khắc kim thân, sắp sửa đúc thành. Đâm thẳng lên mây, tựa như cự long…”
Lý Thanh Vân nhìn thấy tấu chương này lại đau đầu, dù đầu óc hắn có hư thế nào cũng không tưởng tượng ra, một nam nhân diện mạo thanh lãnh tuyệt sắc, di thể độc lập, sao có được cự long dữ tợn không phù hợp với bề ngoài như thế, khiến nam nhân trong thiên hạ đều thán phục.
Điều này không phù hợp với lẽ thường.
“Bệ hạ, mấy ngày nay còn dùng thuốc không?” Tô Ngọc đưa phương thuốc cho Lục Công công, thần sắc có chút kinh sợ.
Hắn vừa rồi nhìn thấy trong một chậu hoa, có vô số vết bẩn do thuốc bị đổ xuống tạo thành, nhất là cây hoa trong chậu kia, đều dần dần khô héo. Tình huống này, chỉ có thể giải thích là do Lý Thanh Vân chưa bao giờ uống qua thuốc của hắn.
“Tô Thái y hỏi chuyện này làm gì?” Tâm tư của Lý Thanh Vân bị câu trở về. Hắn buông tấu chương xuống, quay đầu nhìn Tô Ngọc, trong đôi mắt phượng hiện lên một tia châm chọc.
Tô Ngọc thần sắc trì trệ: “Bệ hạ, thần chỉ hy vọng bệ hạ long thể khỏe mạnh, cho nên mỗi ngày nấu thuốc, nhưng mỗi ngày bệ hạ đều đổ đi, thuốc của thần, bệ hạ uống được bao nhiêu?”
“Tô Thái y biết trả đũa rồi, cô sợ chết, sợ bị ngươi hạ độc, cho nên thuốc do Tô Thái y nấu, cô làm sao dám uống?” Lý Thanh Vân chậm rãi nói.
Tô Ngọc sắc mặt bình tĩnh, trực tiếp quỳ xuống: “Bệ hạ, thần không hiểu bệ hạ đang nói cái gì.”
“Cô sai người thử thuốc mà Tô Thái y kê đơn, có dược vật trộn lẫn với thực phẩm khác, sẽ hình thành một loại kịch độc mãn tính, loại độc này sẽ xâm nhập lục phủ ngũ tạng trên cơ thể con người, khiến người đó từ từ suy nhược. Sau đó cô vốn nghĩ Tô Thái y là thần y tuyệt thế, liền cho Tô thái y một cơ hội…”
“Về sau, trong dược phẩm của Tô Thái y quả nhiên không còn độc dược nữa, chỉ là triệu chứng của cô chỉ tăng chứ không giảm, Tô Thái y, cô rất tò mò, ngươi làm sao có thể thần không biết quỷ không hay hạ độc cô?!”
Sự hùng hổ bức bách liên tiếp đến từ đế vương trẻ tuổi, làm sắc mặt Tô Ngọc càng ngày càng trắng, sáng tối đan xen, cuối cùng trầm giọng nói: “Bệ hạ, có chứng cớ chứng minh đây là do vi thần làm sao?”
Lý Thanh Vân nở nụ cười, ra lệnh cho Lục Công công trình lên loại thuốc kia, Lý Thanh Vân tiếp nhận, chậm rãi đứng dậy, bày ra trước mắt Tô Ngọc, giọng nói khàn khàn: “Tô Ngọc, ngươi giải thích như thế nào?”
Tô Ngọc vừa thấy thuốc này, liền vô lực nhắm hai mắt lại, hắn thật không ngờ ngày mình bị phát hiện lại đến nhanh như vậy.
Nhưng nhìn bộ dáng của Lý Thanh Vân, hẳn là không biết việc này cũng có một phần của Độc Cô Ly.
Tô Ngọc thở dài, toàn bộ tội lỗi đều nhận về mình: “Đều là thần làm, kính xin bệ hạ ban tội.”
“Ba” một tiếng, một cái bạt tai tát tới.
Tô Ngọc bị tát một cái, quay đầu, trên mặt đã hằn năm dấu ngón tay màu đỏ.
Lý Thanh Vân túm lấy cổ áo Tô Ngọc, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Cô vốn không muốn trị tội ngươi sớm như vậy, không nghĩ tới hôm nay ngươi lại tự mình đụng vào, rất tốt a… Đệ nhất Thần y vang danh thiên hạ, ngươi vào cung chính là vì để đầu độc cô!”
Tô Ngọc không còn dáng vẻ thong dong tự tại nữa, hắn nhìn qua đuôi mắt phiếm hồng của Lý Thanh Vân, tiếng nói hơi trầm xuống: “Bệ hạ…”