Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 42-2: 2:Hắn là thê tử của ta



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: camanlwoibieng
– —————%—————–
Giọng nói tràn ngập từ tính theo nam nhân hạ xuống, một nam nhân tuấn mỹ vô song mặc bạch y cẩm phục sải bước vào phòng.
Bạch Cảnh Sách mặc áo bào trắng, bên trên thêu văn vân, thân dài ngọc lập, trên lưng có một thanh cung tiễn bạch ngọc hoa lệ, tóc mực xõa xuống, bay lượn theo gió. Hắn sinh ra rất trắng, là cái loại trắng giống như Dương chi Bạch Ngọc¹, tuy dung mạo không tính là tuyệt thế tuấn mỹ, nhưng lại có vài phần tiêu sái của tài tử phong lưu, một đôi mắt đen tuyền như Mặc Ngọc², khi nhìn chằm chằm vào một người, thời khắc nào cũng làm cho người đó có loại cảm giác bị sói hoang rình rập.
Hắn nổi danh là thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ, ở Cửu Châu uy vọng cực cao, năm ngón tay thon dài có những vết chai thật dày.
Thanh cung tiễn bạch ngọc trên lưng còn khắc chữ “Bạch”, đủ để nói rõ thân phận của Bạch Cảnh Sách.
Thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ.
Thần sắc Lý Thanh Vân bỗng trở nên căng thẳng.
Người này là công thứ n trong kịch bản gốc, cũng là đệ nhất cung tiễn thủ thiếu chút nữa một tiễn bắn chết Lý Thanh Vân, một thiện xạ bách phát bách trúng.
Hắn nhớ rất rõ, người này đã tham dự vào cuộc vây bắt ám sát ở Vân Hồ Sơn lần này.
Bạch Cảnh Sách còn đứng bên cạnh Lý Túc cố gắng dùng tên giết hắn.
May mà Bạch Cảnh Sách trước đó chưa từng gặp qua hắn, đêm đó trời cũng rất tối, hẳn là sẽ không bị Bạch Cảnh Sách nhận ra. Nghĩ như vậy, Lý Thanh Vân liền thả lỏng một chút.
Bạch Cảnh Sách nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân, vươn tay nâng cằm hắn lên, trêu chọc nói: “Đây chính là Cửu Nhi a? Sinh ra rất diễm lệ, làm cho người ta không dời được mắt, khi tỉnh lại càng thêm hoạt sắc sinh hương… A Ly, ngươi đột nhiên nghĩ thông suốt yêu thích nam sắc ta rất kinh ngạc, lại còn tìm được một tiểu hồ ly tinh như vậy, ta lại càng kinh ngạc đó.”
“Cửu Nhi thật sự là quá đẹp, chi bằng ngươi nhường cho ta đi?”
Độc Cô Ly chuẩn xác đánh rơi tay Bạch Cảnh Sách, hai mắt tuy rằng không thể nhìn thấy vật, nhưng y có thể thông qua hô hấp cùng âm thanh nói chuyện để phán đoán vị trí của đối phương. Cho nên y lạnh lùng “nhìn” Bạch Cảnh Sách, “Bạch Nhị gia, hắn là người của ta.”
Đoàn Sơ Liễu cũng cảnh giác nhìn Bạch Cảnh Sách.
Bạch Cảnh Sách bất đắc dĩ: “Bạn tốt của ta, ngươi thay đổi rồi. Trước kia ngươi luôn thanh tâm quả dục, sao bây giờ dục vọng độc chiếm lại mạnh như thế?”
“Cửu Nhi là thê tử của ta.” Ngữ khí Độc Cô Ly đã trở nên rất lạnh, hàm ý cảnh cáo, “Bạch Cảnh Sách, ngươi nên chú ý chừng mực.”
“Được thôi.” Bạch Cảnh Sách bất đắc dĩ.
Nhưng đôi mắt của hắn vẫn không tự chủ được nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân. Người này môi đỏ răng trắng, ánh mắt tràn ngập ý xuân nhộn nhạo, đuôi mắt phiếm hồng, khuôn mặt vừa tuấn tú vừa xinh đẹp, chỉ một thoáng đã câu ra dục vọng phóng đại trong lòng nam nhân.
Bạch Cảnh Sách tâm thần đại loạn.
Trên đời này sao lại có nam nhân khiến người ta không kiềm chế được như vậy?
Độc Cô Ly có được món bảo bối gì vậy?
“Bạch Nhị gia, ngươi nhìn đủ rồi đó!” Đoạn Sơ Liễu chắn trước mắt Bạch Cảnh Sách, ngữ khí không tốt, “Ngươi thẳng thắn nhìn chằm chằm Cửu Nhi như vậy, thật sự rất làm cho người ta khó chịu a!”
Bạch Cảnh Sách vỗ vỗ đầu, bật cười: “Ta thật là… Bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc.”
Hắn nhìn về phía Độc Cô Ly, thần sắc nghiêm túc: “A Ly, ta có chính sự muốn nói với ngươi, về…”
Sắc mặt Độc Cô Ly cũng trở nên lạnh lẽo.
Đoàn Sơ Liễu tâm tư nhạy bén, cô nhìn về phía hai người Độc Cô Ly và Bạch Cảnh Sách, lôi kéo Lý Thanh Vân, cười nói: “Đúng lúc, ta cũng có việc muốn hỏi ngươi, chúng ta đi thôi.”
Lý Thanh Vân gật đầu, theo Đoàn Sơ Liễu đi ra ngoài.
Bạch Cảnh Sách ngửi thấy mùi thơm tươi mới trên người Lý Thanh Vân, tâm lại khẽ động. Lúc quay đầu lại, người nọ đã đi xa, hắn liền đi đến đóng cửa lại, tâm tư trong lòng có chút lung lay, đầu tiên là trêu đùa nói: “A Ly, ta thật sự bội phục ngươi a, tìm được một thê tử quyến rũ như vậy. ngươi cũng không sợ hắn ta cho ngươi đội nón xanh sao? Dáng vẻ cũng…”
Bạch Cảnh Sách liếm liếm môi, “Bộ dáng rất không đứng đắn.”
Giọng nói lạnh lùng của Độc Cô Ly từ sau lưng truyền đến, khiến Bạch Cảnh Sách rùng mình một cái, “Ngươi muốn đi Hàn Viện lĩnh phạt?”
Bạch Cảnh Sách cười cười: “Nói đùa thôi. A Ly chớ coi là thật.”
Hắn quay đầu, nhìn ánh mắt quấn băng gạc màu trắng của Độc Cô Ly, ngữ khí không tốt, “Chậc. Người của Lý Thanh Vân thật hung ác, còn thả độc làm mù hai mắt ngươi, ngày đó ta thật hận mình không có một mũi tên bắn chết tên bạo quân kia.”
“Lý Hoằng và Lục Hoa đều thuộc phái Bảo Hoàng. Bọn họ đều là những con chó săn trung thành nhất bên cạnh Lý Thanh Vân, vì Lý Thanh Vân, sát hại trung lương, không chuyện ác nào không làm.” Độc Cô Ly thản nhiên nói.
“Lý Túc và Lý Huyền cũng không phải là nhân vật đơn giản gì. Hai người trong Tam Vương một người giả điên giả khùng, một người giả vờ ngốc nghếch. Năm đó Lý Thanh Vân ép bọn họ ăn phân cũng có thể ăn được, có thể thấy được bọn họ có bao nhiêu hận ý với Lý Thanh Vân.”
“Mà phần hận ý này, chính là một quân cờ hoàn mỹ nhất.”
Bạch Cảnh Sách vuốt ve cung tiễn phía sau: “Chỉ tiếc, đợt vây săn lần này Vân Hồ Sơn, vẫn chưa thể động đến thế lực bên cạnh Lý Thanh Vân. Nếu ta có thể bắn chết hắn bằng một mũi tên, Ung Quốc liền vô chủ, để Ung Quốc bị Tam Vương chia cắt không phải vừa tốt hay sao?”
“A Ly, lần này ngươi có chút mềm lòng, không giống tác phong trước kia của ngươi.” Bạch Cảnh Sách khó hiểu nhìn qua Độc Cô Ly.
Hắn tiễn thuật cao siêu.
Hoàn toàn có thể một tiễn bắn chết Lý Thanh Vân.
Như vậy không phải mọi chuyện đều tốt sao?
“Sự tình không đơn giản như vậy.” Độc Cô Ly nói.
Y tiếp tục nói: “Nếu không có Lý Thanh Vân này, thì vẫn sẽ có Lý Thanh Vân kế tiếp.”
“Lý Thanh Vân, Lý Hoằng, Lý Túc, Lý Huyền, Hoàng tộc Lý gia, không ai là đèn cạn dầu cả.”
“Hơn nữa Thái tử Tấn Quốc Hách Liên Thần, dã tâm của người này so với Lý Thanh Vân còn lớn hơn.”
“Hoàng đế Chu Quốc.”
“Cùng với thế lực của các nước ở Cửu Châu.”
“Bọn họ đều rục rịch muốn động. Có ý đồ chiếm đoạt các nước khác.”
“Lý Thanh Vân này chết rồi, vẫn còn có thể xuất hiện vô số bạo quân, vậy chi bằng dùng hắn để áp chế hành tung– Khiến Hách Liên Thần không thể lớn mạnh. Chỉ có Lý Thanh Vân mới có khả năng kiềm chế Hách Liên Thần và các thế lực khác.”
“Đây cũng chính là lý do Lý Thanh Vân tạm thời không thể chết.”
Độc Cô Ly suy tư nói: “Nếu thế lực Ung Quốc tiếp tục suy yếu, đến một lúc nào đó các nước khác liền không ngồi yên, trước tiên chế hành Ung Quốc. Lý Thanh Vân thân thể trúng độc mạn tính, hơn nữa sau lần vây bắt Vân Hồ Sơn này, hắn ở trong cung dưỡng thương, tất nhiên không có đủ sức đi ra ngoài gây chuyện.”
Bạch Cảnh Sách vỗ tay một cái: “A Ly, luận đạo chế hành, năm đó Cửu Châu chung chủ cũng may có ngươi mưu lược cùng tính kế. Trải qua trận chiến này, Ung Quốc ít nhất phải hai ba năm mới có thể tiếp tục chinh chiến.”
“Loạn thế cần chế hành, đây là quy củ của Tinh Thần Lâu.” Độc Cô Ly lạnh nhạt nói.
“Vâng vâng vânh, ngài là chân lý. Ai bảo ngài nắm đại quyền?” Bạch Cảnh Sách thấy bộ dáng Độc Cô Ly hai mắt mù, châm chọc nói: “Vậy mà bạo quân kia còn muốn cùng ngươi trải qua đêm xuân? Không biết sau khi hắn biết được việc này còn dám đụng vào ngươi hay không?”
Độc Cô Ly nhớ tới Lý Thanh Vân, không hiểu sao lại cảm thấy tâm phiền ý loạn. Y buộc lòng mình phải thanh minh lên, “Hắn liên tục chinh chiến mấy quốc gia, thủ đoạn quá mức tàn bạo, dã tâm cũng quá lớn, thuyết phục hắn lại không nghe. Hết lần này tới lần khác thích đắm chìm trong nam… Lần đảo chính ở Vân Hồ Sơn này, cũng chính là thời điểm thích hợp bẻ gãy một đôi cánh của hắn.”
“Hắn biết được việc này thì có thể làm gì?” Giọng Nói Độc Cô Ly hơi lạnh lùng, “Lạc tử vô hối. Hắn mang đến chinh chiến, ta ngăn cản chinh chiến, đây là cách để cân bằng thiên hạ.”
Bạch Cảnh Sách thở dài: “Bây giờ ngươi phải cẩn thận hơn một chút, mỹ kiều thê kia của ngươi chính là loại dáng vẻ nam nhân nhìn thấy đều muốn cùng hắn trải qua xuân tiêu. Ngươi giấu kỹ một chút, nếu để cho Lý Thanh Vân phát hiện, chậc… Cửu Nhi của ngươi sợ là sẽ mất mạng.”
Độc Cô Ly căng thẳng, khẽ cau mày: “Chuyện của Cửu Nhi, tuyệt đối không thể tiết lộ ra bên ngoài.”
Bạch Cảnh Sách cười cười lắc đầu, nhớ tới bộ dạng quyến rũ cùng với mùi hương kiều diễm, cả người tản ra khí tức làm cho nam nhân muốn yêu thương hắn thật tốt, thực sự là… Để người khác muốn cùng hắn lăn lộn trên giường một phen.
Đáng tiếc Cửu Nhi là của Độc Cô Ly.
Hắn cũng không muốn vì một nam nhân mà cùng bạn hữu chiến liệt.
“Hiện giờ Lý Thanh Vân bệnh nặng phải dưỡng thương trong cung, trong cung phái người đi tìm ngươi, ngươi định làm thế nào?” Bạch Cảnh Sách hỏi.
“Nói cho ta biết một chút thế cục trong cung.” Độc Cô Ly nói.

Đoàn Sơ Liễu lôi kéo Lý Thanh Vân, thấp giọng hỏi: “Cửu Nhi, ngươi thật sự có thể nói chuyện được rồi?”
Lý Thanh Vân gật đầu, cổ họng vô cùng khàn khàn: “Liễu Nhi cô nương, ngươi hãy giúp ta che giấu chuyện này.”
“Tại sao phải giấu?” Đoàn Sơ Liễu không hiểu, “Để Độc Cô Ly biết ngươi có thể nói chuyện, không phải hắn sẽ rất vui sao?”
“Vui?” Lý Thanh Vân tự hỏi, “Hắn có lẽ sẽ chán ghét ta đi.”
Đoàn Sơ Liễu không đồng ý: “Sao có thể chứ? Ngươi biết không, lúc ngươi phát sốt, đều là do Độc Cô Ly chăm sóc ngươi. Biết ngươi sắp chết, hắn còn gấp hơn bất cứ ai trong chúng ta đó.”
“Thì ra hắn cũng có lúc sốt ruột.” Lý Thanh Vân lắc đầu. “Tóm lại, chuyện ta có thể nói chuyện, Liễu Nhi tỷ tỷ ngươi giúp ta giấu đi, ta không muốn nói cho bất kì ai khác, nhất là A Ly.”
“Được rồi.” Đoàn Sơ Liễu bất đắc dĩ thở dài.
Lý Thanh Vân quay đầu nhìn về phía Đoàn Sơ Liễu, “Liễu Nhi, nếu ta không phải Cửu Nhi, các ngươi sẽ đối xử với ta như thế sao?”
“Ngươi không phải Cửu Nhi…” Đoàn Sơ Liễu ngây người một cái, sau đó nghiêm túc nói, “Mặc kệ ngươi là ai, tên gì, từ đâu tới, chỉ cần ngươi là ngươi, là một thành viên của Mỹ Nhân tộc chúng ta, thì chúng ta chính là hậu thuẫn vững chắc nhất của ngươi. “
“Nếu có một ngày, ta muốn biết chuyện của mẹ ta, ta có thể đến hỏi các ngươi không?” Lý Thanh Vân hỏi.
“Ngươi đang nói thánh nữ?” Đoàn Sơ Liễu cười nói, “Cô ấy tên là Đoàn Yến Nghi.”
Đoàn… Yến… Nghi.
Thì ra đây chính là tên lúc trước của mẫu phi.
Lý Thanh Vân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phảng phất có thể nhìn thấy mẫu phi dùng bàn tay thon dài như ngọc nắm lấy đôi tay nhỏ bé của hắn, Đoàn Quý phi xinh đẹp ngày thường tàn nhẫn kiêu ngạo quen thói, lại cẩn thận từng li từng tí dỗ dành hắn, “Bảo bối Vân Vân, bảo bối Tiểu Cửu, không đau không đau nữa, mẫu thân ôm con một cái.”
Thì ra người là thánh nữ Mỹ Nhân tộc, trách không được a… Nhưng “Thanh quân trắc, trảm yêu phi”, đây chính là kết cục của người, đến cuối cùng, vẫn bị người trong thiên hạ nhục mạ là yêu phi họa quốc không được chết tử tế, chết là đáng.
“Cửu Nhi, sao ngươi lại khóc chứ?” Đoàn Sơ Liễu vội vàng hỏi.
Lý Thanh Vân phục hồi tinh thần mới biết mình rơi lệ, thật sự là không có tiền đồ, nam nhi không dễ rơi lệ, vậy mà mấy ngày nay hắn lại khóc nhiều như thế. Hắn lau nước mắt, ra vẻ thoải mái nói: “Chỉ là nhớ tới mẫu thân.”
Đoàn Sơ Liễu vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ: “Nếu thánh nữ còn sống, nhất định không muốn Cửu Nhi khóc. Cô ấy nhất định hy vọng ngươi sống vui vẻ, vĩnh viễn hạnh phúc.”
“Chỉ mong vậy.” Lý Thanh Vân từ chối cho ý kiến, cho đến bây giờ, cũng chỉ có nhìn giang sơn Ung Quốc thuộc về hắn, nắm giữ cảm giác quyền thế, mới có thể làm cho hắn vui vẻ lên.
Đoàn Sơ Liễu nhịn không được vuốt ve đầu Lý Thanh Vân, cô nhìn thấy người sau hơi sững sờ, liền có chút ngượng ngùng: “Thực xin lỗi, ta thấy ngươi, liền… Không hiểu sao cảm thấy ngươi rất cần những thứ này, bình thường… Không có ai thương ngươi sao?”
“Có a.” Người đầu tiên Lý Thanh Vân nhớ tới là Lục Hoa.
Lão thái giám đã trung niên, đã có chút phát mập, là hoạn quan mà người trong thiên hạ phỉ nhổ. Hắn hầu hạ bên người Liên Thần, mặc dù là hoạn quan, nhưng so với phụ thân ruột còn giống hơn.
Khi còn bé, mẫu phi bảo hắn vừa mới bi bô học nói gọi Lục Hoa Lục Công công.
Hắn liền vươn tay, tỉnh tỉnh mê mê hô: “Lục… Lục… Lục Tiểu Hoa…”
Tiếng hô này, trực tiếp chọc cười Đoàn Quý phi cùng Lục Hoa.
Đoàn Quý phi cười mắng: “Vân Nhi, con ngốc quá, là Lục Hoa, Lục — Hoa! Không phải Lục Tiểu Hoa đâu!”
Lục Hoa cũng không tức giận với cách xưng hô này, ôm hắn lúc ba tuổi lên, trên khuôn mặt còn nét trẻ tuổi tuấn mỹ hiện lên một nụ cười sủng nịch, ánh mắt hắn khẽ nhướng, cầm lấy trống lắc đùa giỡn với Vân Nhi: “Cửu điện hạ thật giỏi nha, Tiểu Hoa thì Tiểu Hoa đi, làm cho Cửu điện hạ vui mới là quan trọng nhất.”
Hồi tưởng lại những chuyện này, Lý Thanh Vân liền muốn hồi cung, nhưng hắn cần đợi Diệu Linh cùng Thanh Dương tiếp ứng một phen, chờ người của Lục Tiểu Hoa đến đón hắn về nhà.
Chỉ là không biết khi nào bọn họ mới có thể đến đón hắn.
Trong cung không ai biết hắn lưu lạc bên ngoài, nếu có người biết, với hắn mà nói rất bất lợi.
Độc Cô Ly… Không, tuyệt đối không được nói với y.
A Ly chỉ muốn hắn chết.
Nếu nói cho y biết Lý Thanh Vân luôn ở bên cạnh y, Độc Cô Ly nhất định sẽ giết hắn.
Nhất định phải giấu.
Lý Thanh Vân nắm chặt nắm đấm.
– —————%—————–
Dương chi Bạch Ngọc¹

Mặc Ngọc²


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.