“Chưa gì ngài đã gọi là nhạc phụ nhạc mẫu, kêu thật nhanh… Ừm, hơn nữa ta sẽ nghe lời, không nói không nói. Ngài không biết gia pháp nhà ta nghiêm thế nào đó, có lúc ta không thích đọc sách, mẫu thân đã đánh vào lòng bàn tay ta, đánh cho đỏ lên…” Thư Khuynh Mặc nghe thấy Hoa Dương vương gọi mẫu thân là nhạc mẫu thì vô cùng ngượng ngùng.
Nàng không nghĩ đến vương gia thân thể ngàn vàng sẽ chủ động mặc quần áo cho nàng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Lúc nãy, nàng còn nghĩ vương gia muốn cưới nàng chỉ là lừa gạt nàng mà thôi, bây giờ ngài ấy lại tự hạ thấp địa vị mà mặc quần áo cho nàng, trái lại nàng thật sự tin vương gia yêu thích nàng, muốn cưới nàng.
Hơn nữa, vương gia nghe nói nàng bị đánh vào lòng bàn tay, còn kéo lòng bàn tay nàng cẩn thận nhìn xem có dấu vết hay không, thật sự là thân mật làm người ta vui vẻ. Nhưng mà khi vương gia rút “Bảo bối” to lớn biến thành mềm nhũn ra ngoài, ngoại trừ giữa chân tràn đầy vết nước thì lại có cảm giác trống rỗng khó hiểu, dường như không bỏ được “Bảo bối” kia.
Hơn nữa, nàng còn chưa thấy rõ toàn cảnh đã bị vương gia dùng khăn tay phủ lên, tiện tay nhanh chóng thả vào trong quần lót. Nàng vẫn hơi tò mò, chờ sau này thành thân với vương gia, nàng phải cầu xin vương gia cho nàng xem để mở mang tầm mắt. Vật kia vừa lớn lại vừa cứng, lại còn biến mềm được, quan trọng nhất nó biết giày vò người, nhất định nàng phải trừng trị nó. Nó khiến nàng khóc sướt mướt, thật mất mặt.
Mặc dù không hiểu vì sao mình lọt vào mắt xanh của vương gia, nhưng được người mình ái mộ cũng yêu thích mình cũng la một chuyện vui. Nhưng mà cảm giác khi vương gia mặc quần áo cho mình thì tay chân lại vụng về. Hơn nữa tay kia không yên phận cứ liên tục sờ vào ngực mình, làm cho thân thể mình vừa nóng vừa mềm, rất khó chịu.
Nơi giữa hai chân kia chảy ra rất nhiều nước, hoa với thứ đặc dính mà bảo bối của vương gia lưu lại tiểu hoa làm nàng khó nhịn lắc lư thân thể, ngón tay kéo dây buộc, nhanh chóng cột lại chiếc yếm. Nàng khó chịu nói: “Vương gia, để chính ta mặc. Ngài không biết mặc quần áo cho nữ tử… Ta tự mình mặc…”
“Được. lần này để tự mình nàng mặc…” Không lay chuyển được tiểu nữ nhân, Hoa Tỉ Thần chỉ có thể dời tay khỏi bầu ngực đầy đặn kia. Hắn cười khổ một cái, liếc nhìn cự vật trong quần lót của mình. Chỉ vừa sợ mấy cái mà cự vật lại muốn dựng lên, nếu hắn tiếp tục mặc quần áo giúp nàng, sợ tiểu nữ nhân này sẽ không thể trở về nhà được.
Nhẹ nhàng thả giai nhân lên giường em, Hoa Tỉ Thần cũng bắt đầu chỉnh lại quần áo của mình, tùy ý phủ thêm ngoại bào lúc nãy mặc lên người nữ nhân. Hắn khẽ ngửi một cái, dường như đã bám mùi hương thoang thoảng ngọt ngào trên người giai nhân.
Nhưng mà so ra, trong xe ngựa càng nhiều mùi hương tình dục ấm áp hơn. Từ trước đến nay, hắn ghét những mùi khác lạ, nhưng bây giờ lại không cảm thấy gay mũi khó ngửi, ngược lại mũi khẽ động đậy, vô cùng hưởng thì không khí ấm áp xen lẫn mùi thơm cơ thể thiếu nữ.
Rất nhanh, Thư Khuynh Mặc đã mặc xong quần áo, xe ngựa cũng đã đi đến trước cửa lớn phủ Thượng thư. Hoa Tỉ Thần cất gấm Vân Thủy trên giường êm vào, trên đó còn lưu lại vết ướt mà dịch màu trắng sữa. Miếng vải gấm trên giường êm ở xe ngựa của hắn còn có lạc hồng, cần phải cất kỹ lại.
Sau đó, hắn do dự dặn tiểu nữ nhân vài câu, lại đưa cho nàng một bình sứ nhỏ: “Ngoan, một lát ta sẽ đi gặp nhạc phụ cầu hôn. Nàng ngoan ngoãn trở về phòng nghỉ ngơi, tắm rửa xong thì âm thầm bôi thuốc này vào nơi bị đau giữa hai chân… Ngoan, nàng phải nhớ kỹ đã đồng ý điều gì với ta. Chuyện đêm nay xảy ra trên xe ngựa là bí mật của hai chúng ta, không thể nói cho nhạc phụ, nhạc mẫu biết…”
“Ừm, biết rồi. ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời… Tiểu nữ sẽ giữ kín…” Thư Khuynh Mặc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của vương gia, ngoan ngoãn khẽ gật đầu. Nàng không vâng lời vương gia sẽ liên lụy đến phụ thân, nàng đứng lên muốn cung kính vái chào, nhưng không nghĩ đến chân mềm nhũn, lại ngã vào trong lồng ngực của vương gia. Nàng hơi ủy khuất khẽ nói: “Vương gia, lần này không thể trách ta. Không biết vì sao chân ta như nhũn ra, đúng không vững. Hơn nữa giữa hai chân còn hơi dính dính, giống như muốn chảy ra. Một lát hồi phủ không thể đi được thì biết làm sao bây giờ…”
“Ha ha, không sao…” Hoa Tỉ Thần cười to, hắn cầm dù gỗ đưa vào tay Thư Khuynh Mặc. Tay kéo đầu gối tiểu mỹ nhân, một tay ôm người nàng: “Chuyện này đơn giản thôi, ta ôm nàng trở về phòng. Nàng chỉ cần chỉ đường cho ta, bung dù cho ta là được…”
Quả nhiên, Hoa Tỉ Thần ôm Thư Khuynh Mặc đi vào cửa lớn thư phủ, khiến cho phu xe của vương phủ và người gác cổng của Thư phủ sợ ngây người.
Nghe nói vương gia giá lâm, còn đích thân đưa nữ nhi nhà mình hồi phủ. Thượng Thư đại nhân và Thượng thư phu nhân vội vàng chạy tới chuẩn bị tạ ơn, lại nhìn thấy vương gia tôn quý vô cùng ngang ngược ôm tiểu nhi nữ về tới khuê phòng của nàng. Trong phút chốc, bọn họ hoảng sợ đến há to miệng.
Mà không đợi bọn họ kịp suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì, vương gia đã nói một câu: “Thư tiểu thư gặp mưa nên sợ hãi, phân phó hạ nhân chuẩn bị nước nóng.” Sau đó mời hai vợ chồng đang trợn mắt hốc mồm đi vào chính sảnh, nói là có chuyện quan trọng cần bàn.
Chuyện sau đó Thư Khuynh Mặc không được biết rồi. Nàng nhìn thấy Lục nhi cũng đã trở về phủ, sau khi phân phó Lục nhi đi nghỉ ngơi, nàng nghe lời ngoan ngoãn tắm rửa. Nhưng mà nghĩ đến dấu vết dinh dính giữa chân, còn có vết xanh tím nho nhỏ trên thân, mặc dù chỉ lớn cỡ đồng tiền, nhưng nàng vẫn vô cùng thẹn thùng, nên cho tỳ nữ thiếp thân hầu hạ lui xuống.
Nàng rất nghe lời, mặc dù hôm nay vương gia ngang ngược ức hiếp nàng, còn cắn đến thân thể nàng xanh một mảnh, đỏ một mảnh. Nhưng mà nàng đã sắp thành thê tử của vương gia, đương nhiên phải xem phu quân là trời, ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn nói không thể nói cho người ngoài biết, vậy chứng cứ khi hắn khi dễ nàng cũng phải tránh cho người ngoài biết. Nếu bị tỳ nữ nhìn thấy cảm thấy vương gia là người xấu thì không tốt lắm.
Phu quân tương lai của nàng, cũng không thể cho người bên ngoài nói phu quân nàng không tốt. Cho nên nàng tự tắm rửa sạch sẽ, bôi cao thơm, thay đổi quần áo ngủ sạch sẽ, ngoan ngoãn lên giường nghỉ ngơi. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khi vừa nằm lên gối, cả người an tâm chìm vào mộng đẹp.