Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 194: Đêm thứ mười: Hoàn chính văn



Thư Khuynh Mặc diện trang phục lộng lẫy bước xuống xe, khoát tay với bác tài xế trong nhà: “Được rồi chú Vương, đây là nơi mẹ cháu bảo chú đưa cháu tới, chú đi được rồi ạ. Chờ cháu đối phó qua loa bữa này thì sẽ gọi chú tới đón cháu! Được rồi, sắp muộn rồi, cháu đi trước, gặp lại sau nhé chú Vương…”

Giơ tay nhìn kim đồng hồ trên cổ tay thấy đã đến thời gian ước định, bước chân cô không vội không chậm, tuy rằng cô luôn luôn là một người đúng giờ, nhưng đi xem mắt, con gái luôn muốn kiêu môt chút.

Muốn đối phương cảm thấy cô không lễ phép không khách khí, ấn tượng đối với cô giảm bớt đi phần lớn, quyết định không gặp lại cô thì không còn gì tốt hơn! Ài, cũng không biết cha mẹ nghĩ như thế nào, cô cũng không phải người xấu thiên hạ oán trách, trong nhà cũng không phải thiếu một chén cơm, tại sao lại suy bại tới mức phải đi xem mặt rồi!

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, vừa oán thầm cha mẹ thì cô liền nhận được điện thoại của mẹ mình. Không cam tâm tình bất nguyện bắt điện thoại, ngọt ngào kêu một tiếng: “Mẹ, con sắp tới rồi!”

Bên đầu điện thoại kia, mẹ liền tóm được trọng điểm: “Sắp tới? Nghĩa là vẫn chưa tới! Con làm sao vậy hả? Lần đâu tiên xem mắt không được để bị trễ, không thì ấn tượng đầu tiên cũng không hay! Con xem lại bản thân mình đi, rõ ràng đã nói là hẹn cho con tối nay đi gặp cháu của ông nhà họ Hoa, đây lại ngủ thẳng căng đến bữa trưa luôn… Con nhìn đi, trang điểm làm tóc chọn quần áo tốn bao thời gian, có một buổi thì sao mà kịp hả?”

Mẹ nào trong thiên hạ đều làu bàu con gái mình, lải nhải không dứt: “Mẹ nghĩ rồi, tóc cứ để tự nhiên là được, mặc cái bộ màu trắng, là cái bộ váy tay áo ren mẹ mua cho con ở nước ngoài ấy, bồng bềnh như váy công chúa Disney, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp… Nếu không phải đêm qua con đi chơi về muộn, làm gì có chuyện ngủ đến tận lúc mặt trời chiếu rọi vào mông chứ, làm gì có chuyện không kịp thử quần áo?”

Thư Khuynh Mặc định giải thích là tối qua mình có ngoan ngoãn ngủ sớm mà, nhưng lại nghĩ đến nguyên nhân ngủ quên, chỉ là đêm qua ngủ quá khó, sau đó lại là mộng xuân xấu hổ chết người đó.

Cũng không biết có phải Hoa Tỷ Thần trong mơ kia biết hôm nay cô định đi xem mắt không mà cố ý quấn quýt lấy cô trong mơ không ngừng lại, nên mới khiến cô trễ nải cuộc xem mắt hôm nay! Hừ cái đồ khốn nạn này, còn lừa gạt cô nói phòng có cái gì mà camera lỗ kim, mượn cơ hội dụ dỗ cô mặc bộ quần áo xấu hổ đó, dụ cô làm cái chuyện thẹn chết người ấy, thật là một tên xấu xa!

Hừ, vốn vì tên Hoa Tỷ Thần này mà cô thoát được buổi gặp mặt hôm nay, nhưng tên bại hoại này lại hạ lưu lại vô sỉ cũng dám lừa gạt cô, còn lâu cô mới thủ thân như ngọc suốt đời không lấy chồng vì một người trong mộng không rõ tung tích đâu!

Được rồi, được rồi, cô thừa nhận cô lấy người này ra làm lí do để thoát cuộc xem mắt này, nhưng cha mẹ hệt như giun đũa trong bụng cô, sớm goi chuyên gia làm đẹp, nhà tạo mẫu tóc, thợ trang điểm tới nhà, còn cả chú Vương chuyên môn áp tải cô tới đây…

Nhưng không sao, xem mắt thì xem mắt, đâu phải mới xem mắt cái là bắt kết hôn luôn đâu! Được một lát thì lấy cớ chuần đi là được!

Sau khi hạ quyết tâm, Thư Khuynh Mặc cũng có tâm trạng ứng phó mẹ mình: “Ôi, mẹ ơi, đừng nhắc tới cái váy công chúa đó nữa, con đâu phải con nhóc mười tám tuổi đâu, còn lâu con mới mặt cái gì mà ren váy công chúa… Đúng rồi mẹ, ghế lô đó tên là gì thế…”

Nhận được tên đặt từ mẹ, Thư Khuynh Mặc lại tránh không khỏi bị càu nhàu một trận, tay trái cô nâng điện thoại di động đặt bên tai giải thích, tay phải giơ lên chỉ vào từng loạt từng loạt ghế có gắn tên, vòng tay xanh tươi đẹp đẽ nhẹ nhàng chảy xuống, càng làm nổi bật lên cổ tay tuyết trắng, như bông tuyết ngưng tụ, cực kỳ đẹp mắt…

Cô bước từng bước từng bước tìm câu thành ngữ cổ xưa, miệng lẩm bẩm: “Ừm? Kim phong ngọc lộ? Sao lại không thấy nhỉ, hơn nữa tên này là gì ạ? Không giống thành ngữ, không phải cái này xuất từ câu thơ kim phong ngọc lộ nhất tương phùng sao? A, được được được, con sai rồi, là con không có tâm! Nhưng mẹ đừng bảo gì mà tính cách chênh lệch, đâu ra, cái này là di truyền rồi, đối tượng xem mắt là ai mẹ cũng có nói cho con biết đâu!”

Nhưng trêu hai câu, đối mặt với sự tức giận của mẹ, cô cũng chỉ đành chịu thua, đáp lời mẹ gật đầu đáp lại: “A, đúng đúng đúng, con biết là cháu trai nhà mấy đời ông cha thân nhau, cháu trai của ông Hoa, là một người đàn ông trưởng thành, họ Hoa, đúng là lòe loẹt, có lấy tên là gì cũng ẻo lả hết…”

Nghe được câu trả lời bên kia cô không khỏi cười ra tiếng: “A, con biết ngay, quả nhiên mẹ cũng chẳng có trí nhớ tốt gì cả, cái quan trọng là tên con rể tương lai mà cũng không nhớ được, còn phải đi hỏi cha! Được được được, con sắp tìm được ghế lô rồi!! Về phần tên đối tượng hẹn hò, chốc nữa mẹ gửi tin nhắn cho con là được, tên cũng không phải rất quan trọng! Được được, con sẽ ngoan ngoãn hiểu chuyện, sẽ không ném mặt mũi của cha mẹ đâu, con cúp máy đây…”

Cô bất đắc dĩ ngắt cuộc gọi của mẹ, trong lòng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, mẹ vẫn luôn giải thích cho cô đối tượng hẹn hò tốt bao nhiêu, kết quả tên của vị con rể thần thông này còn không nhớ được…

Cô lắc đầu cười cười, đang muốn tiếp tục tìm ghế lô gần đó, kết quả vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy ngón tay thon dài đặt lên dòng chữ “Kim phong ngọc lộ”, ài, thế mà đã tìm được!

Cô chưa kịp bỏ tay xuống, cổ tay tinh tế xinh đẹp đã bị một người từ bên cạnh kìm lại, giọng nam trầm thấp từ tính còn mang theo vài phần xa lạ lại thân quen vang lên từ đỉnh đầu cô: “Vị tiểu thư này, xin hỏi cô lấy vòng tay này từ đâu?”

Thư Khuynh Mặc lại càng hoảng sợ, tuy rằng người này ra tay không mạnh nhưng lòng bàn tay nóng rực cầm tay khiến cô không được tự nhiên, không khỏi gấp gáp giằng co: “Anh làm gì? Thả tôi ra!”

Thân hình người đàn ông cao to, tầm mắt cô chỉ nhìn thấy vạt áo âu phục may bằng tay, may lực tay người này không nặng, cô nhẹ nhàng thoát khỏi được kìm hẹp, vội vàng lui về sau một bước.

Thư Khuynh Mặc nhíu mày ngửa đầu, cô muốn nhìn đồ lưu manh vô duyên vô cớ đi nắm tay con gái người ta có hình dạng thế nào, kết quả lúc này màn hình điện thoại di động trong lòng bàn tay cũng phát sáng lên, cô nhìn men theo nguồn sáng, mẹ gửi tới một tin nhắn ba chữ, ha ha ha, cô bảo trí nhớ mẹ không tốt còn trách cô, cho nên lần này thật sự chính là lời ít mà ý nhiều…

Ba chữ kia là gì nhỉ? Hoa gì cơ? Đừng bảo là thật sự rất ẻo nhé, cô không đếm xỉa nhìn tiếp, Hoa Tỷ Thần.

A? Cái gì? Hoa cái gì? Cô không gặp ảo giác chứ! Cháu trai ông Hoa? A, là cháu trai ông Hoa! Là, là Hoa Tỷ Thần, là Hoa Tỷ Thần kia? Đừng bảo là trùng tên nhé!

Nội tâm cô như dời sông lấp biển, sững sờ đẩy cái ghế ra định chạy ra đại môn tìm hiểu hư thực, nhưng hết lần này tới lần khác người đàn ông bên cạnh lại không hề thức thời thò tay cản đường cô: “Tiểu thư, tôi…”

Không đợi anh nói xong, Thư Khuynh Mặc không kiên nhẫn ngẩng lên nhìn qua: “Tôi có việc gấp, không nên cản…”

Lời sắp ra khỏi miệng kẹt lại bên trong không thể nào phát ra tiếng, bởi vì lúc này đập vào mi mắt chính là khuôn mặt thanh tú hệt như trong giấc mơ của cô…

Chính là oan gia hàng đêm nhập vào trong giấc mơ dây dưa không rõ lưu luyến tình thâm với cô, Hoa Tỷ Thần!

Thư Khuynh Mặc ngẩng đầu, con mắt đa tình hoa đào không bị khống chế lưu chuyển làn nước mênh mông: “Là anh?”

Hoa Tỷ Thần vốn nhìn thấy vòng tay giống y đúc cái mà bà nội tâm tâm niệm niệm, trong tiềm thức lại cảm thấy không thể để cô gái đeo vòng tay này rời đi, dưới tình thế cấp bách quỷ thần xui khiến liền ra tay nắm chặt cổ tay con gái người ta. Đương nhiên, anh phát hiện tâm tình thất thường của mình rất nhanh, vốn định lễ phép nói lời xin lỗi với người ta, thuận tiện hỏi lai lịch của vòng tay, nếu như có thể thì mua về cho bà, mà khi cô gái này nhấc mắt lên nhìn qua, anh á khẩu không trả lời được.

Thấy cô gái xinh xắn đủ để cho anh vừa thấy đã yêu bất chợt ầng ậc nước mắt, trái tim trong lồng ngực anh cũng theo đó đập loạn nhịp, ngực bị đè nén không thở nổi, đồng thời tự nhiên sinh ra kích động như gặp lại cố nhân xa cách từ lâu.

Nhưng trí nhớ anh trời sinh hoàn mỹ đã gặp qua là không quên được, suy nghĩ thật kỹ, phát hiện mình đúng là chưa bao giờ gặp cô gái này, lông mày dài của anh xiết chặt, kinh ngạc nói: “Cô là?”

Hai người một hơi ngửa đầu một cúi xuống, thời gian như bị đóng băng, vật đổi sao dời, thế sự xoay vần.

Mà trên ghế lô sau lưng, bốn chữ lớn đứng dưới ánh đèn vàng kim lóng lánh: “Kim phong ngọc lộ”.

Kim phong ngọc lộ, nhất tương phùng.

Tiện thắng khước, nhân gian vô sổ.

HOÀN


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.