Hoa Tỷ Thần an phận mấy ngày, bồi dưỡng lên tình cảm cùng trường rất thuần thục. Lòng đề phòng của Thư Khuynh Mặc với hắn cũng chậm rãi tiêu tán. Thậm chí hắn cũng chỉ thỉnh thoảng quên mất mới khoác tay lên trên vai nàng.
Nhưng đó cũng chỉ là một cái vỗ nhẹ mà thôi.
Mỗi ngày đều ở chung cùng với giai nhân, gần trong tầm tầm tay, trên người nàng mang theo một mùi hương nữ tính lúc nào cũng quanh quẩn bên chóp mũi, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, thời cơ chưa đến, nhất định không thể tiết lộ. Mỗi đêm Hoa Tỷ Thần đều phải ngâm mình trong nước lạnh, hiện tại mối quan hệ giữa hai người đang ngày một phát triển theo chiều hướng tích cực, hắn có thể cảm nhận được nàng cũng đang dần dần có thiện ý với hắn! Là một thanh niên ăn mặn vừa mới hưởng qua cảm giác ân ái, hiện tại. . .mỗi ngày phải chịu sự dày vò, giờ phải lên kế hoạch để thỏa mãn cơn thèm khát.
Sau giờ cơm tối, theo thói quen thường ngày, Thư Khuynh Mặc ngồi vào bàn học viết bài, Hoa Tỷ Thần ngồi đối diện để đọc bài, thỉnh thoảng hai người lại cùng nhau thảo luận những chỗ khó hiểu.
Thư khuynh Mặc cũng đã dần quen với hình thức học tập này, sau một canh giờ, Hoa Tỷ Thần lấy lý do buồn ngủ mà đi ra ngoài, theo như những lời hắn vô tình nói ra thì hình như là đi đến sân sau của học viện để luyện võ công cùng một vài người khác, hắn còn nói đến đó pha trò cười cùng các huynh đệ để bớt chán.
Hừ, nàng còn không biết sao?
Nàng có lòng tốt không muốn hỏi, chứ thực ra nàng biết rõ Hoa Tỷ Thần đến đó không phải để luyện công mà là chờ nữ nhân, người mà hắn ta gọi là “Tiểu yêu Tinh” kia, hừ, hắn nhất định không đợi được thời gian một tháng!
Người được gọi là “Tiểu yêu tình” vốn dĩ đang ở chung phòng với anh ta, Thư Khuynh Mặc có nên khôi phục lại dáng vẻ của một nữ nhân rồi đến sân sau của học viện để trêu đùa với Hoa Tỷ Thần một chút không, suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu lập tức bị cô gạt bỏ, chuyện xảy ra đêm hôm đó khiến cho toàn thân nàng đau nhức, cảm giác cơ thể như bất lực trong suốt mấy ngày liền!
Mỗi đêm, Thư Khuynh Mặc tranh thủ lúc Hoa Tỷ Thần ra ngoài, liền lặng lẽ dùng khăn ướt lau thân thể, cởi bỏ miếng vải quấn quanh ngực , sau đó mới chìm vào giấc ngủ. Trước khi rời giường, nàng lén lút lấy tấm vải quấn ngực ở dưới gầm giường quấn quanh ngực, chuyện này khiến nàng cảm thấy khá đau đầu, ngực của nàng ngày một lớn, nàng cũng chỉ đành thắt chặt lớp vải nịt ngực hơn, cứ như vậy, ban ngày ngực Thư Khuynh Mặc bị chèn ép đến phát đau, tấm nịt ngực chặt đến mức nàng không thở nổi.
Thư Khuynh Mặc đang chuyên tâm luyện viết, Hoa Tỷ Thần ở một bên đã không còn chú tâm vào quyển sách trên tay. Hắn giả vờ đi đến giá sách, tìm kiếm một lúc rồi cầm lấy một quyển sách, hướng về phía nàng đi tới, hắn cúi đầu nhìn Thư Khuynh Mặc, nói: “Khuynh Mặc, huynh đệ tốt có thứ gì đều phải chia sẻ cho nhau, đúng không, vừa nãy ta mới hát hiện trên giá sách có một quyển của nhà văn lớn, đây là do các huynh đệ trong học viện cho ta mượn, ta còn chưa có thời gian để xem, cùng nhau xem đi, đảm bảo huynh sẽ rất thích. . .
“A, Hoa Tỷ Thần, huynh chặn mất ánh sáng của ngọn đèn rồi! Mau tránh ra!” Thư Khuynh Mặc bất mãn liếc nhìn Hoa Tỷ Thần bằng ánh mắt bực dọc, hai người càng ngày càng thân thiết, cũng không suốt ngày xưng hô huynh đệ mà trực tiếp gọi tên nhau, nàng quay đầu liếc nhìn cuốn sách trên tay Thư Khuynh Mặc, ánh mắt khinh thường nói: “Cái gì mà hay, con mắt của Hoa Tỷ Thần huynh có bao giờ chọn được một quyển sách hay, bìa cuốn sách còn nát như muốn rớt ra, làm sao có thể được coi là có giá trị, ta không xem đâu!
“Đây là bản bán lẻ, còn có một quyển, bia sách hơi nát một chút cũng không ảnh hưởng gì đến nội dung bên trong mà, đây là sách tốt, nếu huynh không phải là huynh đệ thân thiết với ta thì nhất định ta không cho huynh xem cùng. . .Giờ huynh đừng luyện viết nữa, khi nào luyện cũng được mà, sách này ngàn năm mới có một, đảm bảo huynh đọc được, cả đời này sẽ không hối hận. . .Đến đây, mau đến đây, huynh ngồi sang bên kia đi, chúng ta cùng nhau xem!”
Không đợi Thư Khuynh Mặc đứng dậy, Hoa Tỷ Thần đã đoạt lấy cây bút lông trên tay nàng, còn vội vàng giúp nàng thu lại giấy và nghiên mực, sau đó kéo Thư Khuynh Mặc sang một bên, trực tiếp ngồi xuống cạnh nàng.
Bàn học cùng với ghế là loại lớn, một mình Thư Khuynh Mặc ngồi thấy rất rộng, nhưng chứa thêm cả Hoa Tỷ Thần thì có chút chật chội, hai người gắt gào ngồi sát vào nhau.
“Huynh, huynh định làm gì. . .Không cần đâu, ta. . .còn muốn luyện thêm chữ!” Thư Khuynh Mặc không nói rõ lên lời, lúc này Hoa Tỷ Thần đã ngồi xuống ghế, hai người ngồi sát nhau đến mức không còn khoảng cách khiến cho nàng cảm thấy không được thoải mái, nàng cố gắng đẩy hắn ra nhưng sức lực có hạn, kết quả cả thân hình bị người nào đó áp chế, buộc phải ngồi im trên ghế, không thể động đậy được.