Sếp Chung mà Khương Hoa nhắc đến là Chung Miện cha Chung Độ. Hai người thoạt trông không dính líu gì đến nhau nhưng vài năm qua vẫn giữ liên lạc đều đặn, Chung Độ biết.
Khương Hoa sinh ra trong gia đình nghèo khó Chung Miện từng giúp đỡ. Nhưng Khương Hoa không quen Chung Độ qua Chung Miện, anh ta là đàn anh của Chung Độ và Bạch Kinh Nguyên.
Mới đầu anh cũng không biết Khương Hoa và Chung Miện biết nhau, sau này dù biết cả hai cũng không nói năng gì. Thời còn sinh viên Khương Hoa rất quan tâm để ý họ, trong công việc lại cương quyết nhiệt tình, nên cả về tình lẫn về lý đều không có lý do gì để ngừng tiếp xúc với nhau vì Chung Miện.
Đương nhiên, mấy năm rồi Khương Hoa rất giữ chừng mực. Anh ta cũng thấy rõ quan hệ bất hòa giữa hai cha con nên trước nay không nhúng tay quá trớn. Lúc cần báo ơn thì báo ơn, cần tình nghĩa bạn bè thì tình nghĩa; còn chuyện khác, nhiều lắm anh ta cũng chỉ làm cái loa như hôm nay, thành kênh thông báo hỗ trợ hai bên.
Nói tới thì, sự quan tâm những năm gần đây Chung Miện dành cho con trai phần lớn cũng với hình thức này, nghe ngóng được từ người ta hoặc truyền đạt gì đó qua miệng người khác.
Nghĩ vậy, Chung Độ nhếch môi tự giễu.
Trì Viễn Sơn quay về thấy anh đang cười, dựa vào cạnh cửa hỏi: “Anh đang nghĩ gì mà vui thế?”
Chung Độ hạ tay xuống nhìn ý: “Nghĩ lý do em bé nhím vẫn chưa về.”
Trì Viễn Sơn cười cười, không vạch trần câu nói dối vụng về của anh, nằm sấp cạnh anh hỏi: “Tại sao lại là em bé nhím hả anh? Không gọi là mãnh hổ, báo săn các loại được à? Nghe cho ngầu ngầu có uy tí.”
Chung Độ cười, nghiêng người dang hai tay ôm y vào lòng, tựa cằm lên đầu y nói khẽ: “Từ ngày đầu tiên gặp em anh đã nảy ra cái tên đó rồi. Bề ngoài thì xù xì gai góc, bên trong lại mềm mại, chẳng phải là em bé nhím hay sao?”
“Vậy miệng anh bị nhím con đâm thủng mất đấy?”
“Cũng chẳng sao. Em bé nhím hay dỗi, lúc cáu bẳn còn xù gai châm người.”
Tiếng cười của Trì Viễn Sơn chôn vào trong. Tuy không quen bị ai ôm ấp bằng tư thế này, nhưng nghĩ lại ai là Chung Độ y bỗng thấy dường như mọi thứ không khó chấp nhận đến thế. Huống hồ hai người bên nhau nếu buộc phải có người ở vế thấp hơn, vậy người đó chỉ có thể là Trì Viễn Sơn.
Thế là y im lìm thở dài, chấp nhận số mệnh cuộc đời: “Em thấy khí chất khí thế gì của mình thua hết rồi.”
Dù trước đây Trì Viễn Sơn từng có một mối tình, nhưng y là người ở trên. Vốn y đã tưởng mình phải chết ở vị trí đó, rốt cuộc ở bên Chung Độ rồi lại thấy mọi chuyện cũng chẳng đáng kể là bao, gì cũng được một cách khó hiểu.
Chung Độ đáp: “Vậy em muốn thắng thế nào, để anh hùa theo em.”
Trì Viễn Sơn lắc đầu: “Thôi bỏ đi, vậy cũng tốt rồi anh.”
Lòng y nghĩ: “Anh mà hùa em chỉ sợ mình không có gan ấy chứ.”
Chung Độ thở dài: “Con người anh vừa trầm vừa nhàm chán. Ngày trước một thân một mình không có hoài bão gì lớn lao, sau này có em e cũng chẳng có chút xíu lãng mạn nào. Ở bên anh khả năng cao sẽ vô vị tẻ nhạt. Đương nhiên, đã đi đến nước này anh không làm trò nhân danh đại nghĩa khuyên can em chờ đợi một người tốt hơn, ngày sau này chỉ đành khiến em chịu thua thiệt, nên nếu anh có khả năng làm được gì, có thể yêu em chiều chuộng em bao nhiêu, thì cho dù chuyện nhỏ nhặt đến mấy anh cũng sẽ làm, xem như bù đắp một phần áy náy trong tim anh.”
Ngày chưa bên nhau, Chung Độ đã yêu chiều Trì Viễn Sơn vô kể, y biết cả. Y khe khẽ ngẩng lên, ịn vào cằm Chung Độ chiếc hôn mang lời cầu nguyện: “Không cần đâu anh. Chỉ cần anh được bình an vui vẻ, em sẽ không còn phải suy nghĩ điều gì khác.”
Đêm nay gió lớn như muốn quét sạch tất thảy, cách khung cửa sổ vẫn nghe thấy tiếng thét gào dội bên tai. Trong phòng chỉ còn ánh đèn ngủ, chẳng hiểu sao vầng sáng nhỏ nhoi mơ màng không thắp bừng nổi bóng đêm dần khỏa lấp lại đủ sức tô vẽ một đêm yên lành.
Hai người nằm trên giường ôm nhau, rủ rỉ chuyện trò, dần chìm vào cơn buồn ngủ.
Mắt Trì Viễn Sơn díu hết vào với nhau vẫn chưa quên nhiệm vụ chưa hoàn thành. Y nhè nhẹ vỗ lưng Chung Độ lẩm bẩm gì đó trong miệng. Anh xích lại gần hơn mới nghe rõ y đang đọc: “Bé heo mập, ục ịch, ăn no kềnh, rồi lại ngáy.”
Anh cười, khẽ khàng hôn lên trán Trì Viễn Sơn: “Ngủ đi bé heo mập, ngủ ngon.”
Tảng sáng, có tiếng gà gáy lúc rạng đông tưởng như xé rách màn trời. Chung Độ đang mơ ngủ thình lình mở mắt bật dậy.
Có lẽ anh cựa quậy ngồi dậy đụng phải người nằm kế bên, Trì Viễn Sơn cũng bừng tỉnh, dụi mắt mơ mơ màng màng hỏi: “Sao vậy anh?”
Không có tiếng trả lời. Chung Độ ngơ ngác ngồi đó, đôi mắt đờ đẫn, sắc mặt trắng nhợt, trông như mê man mất hồn.
Trì Viễn Sơn sững người trong chớp mắt, ngồi dậy ôm anh: “Anh mơ thấy ác mộng à? Không sao hết, em đây.”
Y vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa lưng Chung Độ, an ủi anh như dỗ dành một đứa trẻ.
Chung Độ nhắm mắt, mặc bản than sa vào cái ôm này, chậm chạp tìm lại thần trí. Anh đưa tay vòng lấy eo Trì Viễn Sơn, thật lâu sau mới lên tiếng, giọng khàn khàn: “Anh xin lỗi, đánh thức em à?”
Trì Viễn Sơn không trả lời câu hỏi nhạt toẹt của anh, cũng không hỏi anh mơ gì mà chỉ vùi bên vai anh nhỏ giọng: “Anh ơi, sau này có thể cho em một chỗ trong giấc mơ anh được không? Nếu có yêu ma quỷ quái ở đâu dám quậy phá trong mơ em sẽ giáng từ trời xuống tháo khớp tay bọn nó sạch sẽ, nhé?”
Chung Độ cười, hốc mắt bị nhiệt độ của y hấp bỏng ran.
Trời vừa hé sáng, màn cửa che nắng không khép chặt, ánh sáng xuyên vào khe hở để lại trên mặt đất rồi hắt lên bức tường xám.
Chung Độ thở dài. Người sống trong bóng đêm nào lại không khát khao ánh sáng le lói, và người mất kiểm soát trong từng cơn ác mộng nào lại không mong cầu có ai đó giáng xuống từ trời cao.
Nhưng anh nỡ ư? Không nỡ. Anh không nỡ bắt Trì Viễn Sơn vào cơn mộng mị tối tăm không thấy mặt trời, càng chẳng nỡ để y chứng kiến chuyện ngày xưa. Nhưng đến nước này rồi, có không nỡ lòng cũng đã hết cách.
Nói ra sợ em buồn đau, không nói lại sợ em lo lắng. Khó cả đôi đường.
Trì Viễn Sơn vẫn luôn ân cần. Từ tối qua đến sáng nay y chỉ cần đôi ba câu là chọc cười được Chung Độ, y không hỏi gì, cũng không khiến Chung Độ thấy áp lực dù chỉ một chút xíu.
Trì Viễn Sơn càng như thế, Chung Độ càng cảm thấy khó chịu.
Thấy mình bất lực, thấy mình thất bại.
Cảm giác thất bại xuất phát từ đã cố gắng hết sức nhưng không thu về được thành quả tương xứng làm nảy sinh cảm xúc hoài nghi bản thân. Rõ ràng anh đã cố gắng buộc mình không được phép nhớ đến những chuyện kia, ra sức tiết chế cảm xúc, hướng về tương lai, thế nhưng kết cục vẫn rơi vào vực sâu chỉ bởi mấy con chim và tiếng gà gáy.
Cảm giác liều mạng trèo lên rồi liên tục hụt bước khó chịu thật. Anh yếu ớt nói “Xin lỗi em”, nắm tay Trì Viễn Sơn nằm xuống giường.
Trì Viễn Sơn tiện đà nép vào lòng anh, vẫn ôm anh giống hệt đêm qua, nhè nhẹ vỗ lưng anh: “Anh ngủ thêm chút xíu nữa đi, còn sớm.”
Chung Độ lắc đầu, ôm y chầm chậm lên tiếng: “Viễn Sơn à, thật ra anh sợ một số thứ, chẳng hạn như loài chim lông vũ như chim, gà, vịt, những con cá còn hoàn chỉnh bất kể sống hay chết, những con rắn nhỏ, thằn lằn, hamster, người ta nuôi làm thú cưng, còn nữa mà anh nhớ không rõ. Chắc hẳn em đoán được anh hơi sợ bóng tối nên mới cố tình mua đèn ngủ phải không? Thật ra cũng không tệ lắm đâu em, miễn là không đến mức không thấy được chút ánh sáng nào thì anh vẫn ổn.”
Trì Viễn Sơn nghe vậy nhíu mày, Chung Độ cười cười: “Có vẻ hơi khó mà tưởng được đúng không? Anh còn sợ nhiều thứ lắm, bây giờ em còn thắng được không?”
Trì Viễn Sơn chú ý những thứ anh sợ rất cụ thể, nhưng lại kết thúc bằng “nhớ không rõ”. Y rất muốn hỏi tại sao anh lại sợ chúng, nhưng lời chực chờ đến miệng lại nuốt trở về. Chung Độ nói gì y sẽ nghe nấy, Chung Độ không muốn nói y vẫn thừa nhẫn nại, dẫu gì cuộc đời còn dài mà.
“Thật ra chỉ nhìn thôi chứ không chạm vào thì anh vẫn ổn, tiếng kêu bất chợt xuất hiện có thể sẽ làm anh giật mình. Nói ra lại sợ em cười anh, tối hôm qua anh đã giật bắn lên chỉ vì vài bóng chim lướt qua, nhảy dựng lên chỉ vì nghe thấy tiếng gà gáy sáng.”
Khóe môi Chung Độ nhếch nụ cười tự giễu. Trì Viễn Sơn vờ như không thấy gì, lặng lẽ vòng vèo an ủi anh: “Hình như em không thẳng nổi anh rồi, em cũng sợ nhiều lắm. Hồi bé thì sợ kiến lớn lên thì sợ nhện này. Ít gì anh cũng sợ mấy con bự hơn em, còn em đến cả mấy con tí ti kia còn sợ. Em có dám nói với anh đâu, mất mặt lắm, sau này anh cũng không được cười em.”
Y biết rõ mình sợ không giống Chung Độ nhưng vẫn đánh tráo khái niệm, đã thế còn chưa đủ, chú gà trống cần mẫn nhà hàng xóm cũng phải gánh họa: “Cái con gà trống nhà chú Vương hàng xóm em ngứa mắt đó từ lâu rồi đấy, còn chưa sáng đã gáy ầm lên làm hư cả giấc mơ người ta, thất đức. Anh cứ yên chí đi, bữa nào em nói chú Vương đưa nó lên trại gà trên núi mà học nền nếp. Cả cái đám cá trong lu nhà em nữa, ông anh hỏi xin từ lâu rồi cơ, vậy cũng tiện mình đổi tụi nó lấy Nhị Mao ha anh.”
Chung Độ cười: “Đừng nghịch, nhỏ thế thì không sao.”
Sau cùng anh đã bộc bạch đôi chút về quá khứ giấu nhẹm quá lâu. Mặc dù bộc bạch trong tình huống bất đắc dĩ không còn đường thoát, lục tung mớ dao lên mới tìm được một cái tăm không có sức sát thương, lôi ra để ứng phó theo kiểu “chiếu lệ” thôi.
Quá khứ của anh như chiếc hộp gỗ nát rữa, ẩm mốc, mục ruỗng bị lũ côn trùng chiếm cứ. Dù không ngại thứ phế phẩm rách nát ấy, anh vẫn sợ bụi bặm làm nhòe đôi mắt Trì Viễn Sơn.
May mà Trì Viễn Sơn không hỏi thêm, chọc Chung Độ cười thật giòn rồi bắt đầu nghiêm mặt: “Anh, anh chưa nói mình sợ mấy cái đó với ai phải không?”
“Anh chưa, sao vậy?”
“Đừng nói với ai khác. Mặc dù nghĩ thế thì có hơi tiểu nhân quá, nhưng đề phòng vẫn hơn mà.”
Chung Độ hiểu, muốn đối đầu với người khác chẳng phải là tìm ra điểm yếu của người đó rồi bẻ gãy không thương tiếc sao? Nhưng hình như anh không lo lắng điều này, lại mỉm cười xích lại hôn Trì Viễn Sơn: “Nếu thế thì anh phải giấu em cho thật kỹ mới được, không cho một ai nhìn thấy.”