“Ta đâu có trốn tránh ngươi đâu”
Mạc Tiêu Tiêu tìm cách ngụy biện, mắt ngó thấy nụ cười trên gương mặt Liễu Khinh Huyền càng thêm chói mắt, không khỏi bị lạnh sống lưng, bàn chân vô thức lui về sau một bước.
Liễu Khinh Huyền làm sao mà không chú ý tới chi tiế nhỏ này, khóe môi lần nữa vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ:
“Như vầy mà còn muốn nói không né tránh ta? Có cần ta giúp ngươi tính lại một chút, từ lúc Đới Mộng Doanh dọn trở về ngươi tránh né ta tổng cộng bao nhiêu lần?”
“Ta, ta, ta” Mạc Tiêu Tiêu hoảng loạn rút người lui về sau, nhất thời không chú ý gót chân đã đụng trúng chân giường, cả người liền cứng ngắt. Đúng lúc Liễu Khinh Huyền cũng cứ từng bước tiến tới dán vào cô sát rạt.
Không còn đườgn thoái lui nữa, trái tim Mạc Tiêu Tiêu như bị treo ngang, gian nan cất tiếng:
“Nếu như không phải ngươi cười tới mức đáng sợ như vậy, ta cần gì phải trốn tránh”
“Phải không?” Liễu Khinh Huyền nhướn mi, giả vờ ngạc nhiên cúi đầu nhìn Mạc Tiêu Tiêu. “Không phải tại ngươi trong lòng áy náy nên mới vậy sao?”
“Trong lòng áy náy? Trong lòng ta có gì phải áy náy với ngươi. Rõ ràng là nụ cười của ngươi quá mức hồng nhan họa thủy, đừng có đổ thừa ta”
Liễu Khinh Huyền càng nghe càng đắc ý, cố tình ê a ngữ điệu, thích thì nhấn nhá thêm mấy trọng âm:
“Coi bộ, không làm chút gì đó ngươi sẽ không chịu thành thật rồi”
“???” Biểu tình Mạc Tiêu Tiêu hóa đá, “Ngươi muốn làm cái gì?”
Liễu Khinh Huyền không có trực tiếp trả lời, lắc người đem Mạc Tiêu Tiêu bổ nhào lên giường, ở bên tai cô nhỏ giọng thì thầm khiêu khích:
“Ngươi nói xem, ta có thể làm gì?”
“Cái cái cái này, đang là ban ngày ban mặt! A~!”
Lời còn chưa nói xong, vành tai của Mạc Tiêu Tiêu đã bị ai đó cắn trụ. Cảm giác nhột nhạc đặc biệt kích thích giống như sóng thần bất ngờ ập tới, lại càng giống như mang theo trăm watt điện lưu, khiến cho toàn thân cô tê dại đến run rẩy.
“Trong lòng ngươi còn giấu cái gì?”
Mạc Tiêu Tiêu khổ sở chống cự lại cuộc tấn công của nàng, mạnh miệng nói:
“Ta không có cái gì giấu hết”
Không thể đánh mất phong độ của mình, Mạc Tiêu Tiêu nghĩ, nhất định không thể khuất phục mỹ nhân kế của nàng, càng không được để nàng dùng sắc tình mà đi lừa gạt.
“Thật không có?” Ánh mắt Liễu Khinh Huyền âm trầm, bàn tay chậm rãi lướt xuống.
“Không không không có” Mạc Tiêu Tiêu run rẩy trả lời. Liễu Khinh Huyền khẽ nhếch môi, chống tay phải nâng người lên nhìn xuống người đang bị hun đỏ như cua luộc, thấp giọng trêu chọc. “Không có gì giấu diếm. Vậy sao ngươi run rẩy làm chi?”
Mạc Tiêu Tiêu: “…” cái tên này! Cái tên này còn có thể mặt chay mày dạn như vậy sao? Còn tại ai ở đây có thể làm cô run rẩy như vầy hả!
Vừa ăn cướp vừa la làng. Giận nga!
Mạc Tiêu Tiêu uất ức trừng mắt nhìn Liễu Khinh Huyền, muốn phản bác lắm nhưng mà còn đang cực kỳ xấu hổ ngại ngùng cho nên nằm im thin thít, chỉ dám dùng ánh mắt cường liệt mà tuyệt vọng kháng chiến chống lại đế quốc đang nằm bên trên.
Liễu Khinh Huyền không thể nén được thấp giọng cười một tràng. Bạn gái nàng đúng là đáng yêu gì đâu.
“Không nói lời nào, là cam chịu sao?” Liễu Khinh Huyền chợt nhận ra chính mình đang rất khoái chọc Mạc Tiêu Tiêu kiểu này, cho nên cứ thuận nước đẩy thuyền tiếp tục châm lửa.
“Có ai như ngươi, ưa xuyên tạc ý tứ người ta vậy. Ta không phải là cam chịu. Không phải cam chịu. Không phải cam chịu!” Liên tiếp nhấn mạnh ba lần, đủ thấy tình hình khả quan tới mức nào. Mạc Tiêu Tiêu bị ép khó thở, nếu không phải tên kia ôm chặt cứng làm mình không cách nào nhúc nhích được, thì không chừng cô đã búng người dậy mà liều mạng với nàng. Tên vô lại.
Liễu Khinh Huyền mặc kệ Mạc Tiêu Tiêu đang mượn ánh mắt như dao phay trả thù mình, ung dung nói
“Đó chính là cam chịu nha”
“Không! Rõ ràng ta đang phủ nhận mà, đang phủ nhận mà” Mạc Tiêu Tiêu muốn giãy dụa, nhưng làm sao Liễu Khinh Huyền cho cô cơ hội. Hì hụi một hồi không có kết quả cô đành từ bỏ chống cự, tiếp tục quay lại dùng ánh mắt lên án Liễu Khinh Huyền. “Ta nghi ngờ môn ngữ văn của ngươi bị 0 điểm”
“Nhưng mà môn khẩu ngữ của ta là tròn điểm nha”
“???” Mạc Tiêu Tiêu sửng sốt, rồi lập tức bày ra bộ mặt khinh thường, “khẩu ngữ? Khua môi múa mép sao? Đem trắng nói thành đen, vậy thì đúng là tròn điểm”
“Không phải…” Liễu Khinh Huyền cong cong khóe môi, “Ta nói khẩu ngữ chính là…”
“Hử?” Nhìn thấy Liễu Khinh Huyền lại bày ra vẻ mặt thần thần bí bí, lòng hiếu kỳ của Mạc Tiêu Tiêu tức khắc bị khều ra, “Có chuyện cứ nói thẳng, làm chi thừa nước đục thả câu”
Liễu Khinh Huyền cũng không thèm cãi cọ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Mạc Tiêu Tiêu, ánh nhìn nóng đến làm cho cô rục rịch không chút nào tự nhiên thì nàng lại cúi người hôn xuống.
“Ta nói khẩu ngữ chính là cái này…” tuy rằng hai đôi môi vẫn chưa tách rời, nhưng từng chữ của nàng vẫn rõ mồn một truyền vào tai Mạc Tiêu Tiêu.
Mạc Tiêu Tiêu: “….” Aya. Nói không ra liền chơi xấu. Mạc Tiêu Tiêu sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, đang chuẩn bị phản kháng thì lại chán chường phát hiện ra lãnh địa của mình đã hoàn toàn bị quân địch xâm chiếm, quân sĩ trong thành cũng từ lúc nào mà cởi giáp buông vũ khí không thèm chống cự, trơ mắt nhìn lãnh thổ bị ngoại xâm ngang nhiên càng quét đóng chiếm.
Thật lâu sau, cánh môi buông ra.
Liễu Khinh Huyền hai tay chống người, để cho Mạc Tiêu Tiêu giảm chút áp lực mà lấy lại hô hấp, âm thanh hòa hoãn nói:
“Kỳ thật nguyên nhân làm ngươi chột dạ không nói, nếu ngươi không muốn, thì ta cũng sẽ không ép hỏi nữa”
Mạc Tiêu Tiêu: “???”
Vừa mới tỉnh dậy sau nụ hôn dài đằng đẵng kia, Mạc Tiêu Tiêu nghe được giọng điệu chân thành của nàng lại lần nữa phát ngốc. Tên này không phải hay cường hãn khua chiên gióng trống hỏi cho tới sao? Lần này làm gì dễ dàng bỏ cuộc như vậy? Đổi tính rồi?
Nhưng mà sự thật chứng minh, Mạc Tiêu Tiêu cao hứng hơi bị sớm.
“Bất quá” ánh mắt Liễu Khinh Huyền cong cong, dung nhan sáng rỡ như vừa bắt được một con hồ ly lọt bẫy, “Ngươi tránh né ta nhiều ngày như vậy, cũng cần đền bù lại cho ta cái công đạo”
Mạc Tiêu Tiêu: “…” cái này có khác nhau sao?
“Ngươi muốn ta làm như thế nào?”
“Ta tính tính, mấy ngày nay ngươi trốn ta bảy lần, mỗi lần một cái hôn. Thấy sao?”
“…Chỉ đơn giản như vậy?” Mạc Tiêu Tiêu lộ vẻ không thể tưởng tượng được. Cả hai hôn nhau biết bao nhiêu lần, bây giờ hôn Liễu Khinh Huyền thêm bảy cái cũng đâu có hư tổn gì.
“Đơn giản vậy thôi. Sao rồi? Chuyện đền bù này ngươi chịu làm cho ta sao?” Liễu Khinh Huyền sấn tới Mạc Tiêu Tiêu, thanh âm đè thấp, phảng phất bốc lên mùi nguy hiểm.
“…” Mạc Tiêu Tiêu nhạy bén phát giác ra đằng sau còn có huyền cơ, cho nên lời lẽ vừa định thốt lên liền lập tức nín trở lại, suy nghĩ: “Thật sự chỉ có bảy cái hôn. Không làm gì khác?”
“Ừ” Liễu Khinh Huyền cười đáp, “Sao? Đáp ứng không?”
Mạc Tiêu Tiêu hoài nghi nhìn Liễu Khinh Huyền, cứ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy!
“Đương nhiên” khóe môi Liễu Khinh Huyền giương lên, cười vô cùng sáng lạn, “Nếu ngươi không muốn bù đắp cái này cho ta, cũng có thể đổi thành cái khác, ví dụ như…” vừa nói, nàng vừa ý vị thâm trường nhìn xuống địa phương nào đó ngắm ngắm, ngữ khí ái muội: “Ngươi hiểu?”
Mạc Tiêu Tiêu: “…” không không không, cô không hiểu. Cô vẫn còn nhỏ mà.
“Thế nào? Quyết định chưa? Muốn đổi điều kiện sao?” Liễu Khinh Huyền lần thứ hai hỏi.
“Không đổi. Chọn bảy cái hôn đi. Ngươi đã nói thì phải giữ lời” Mạc Tiêu Tiêu cân nhắc một chút bèn lựa chọn cái thứ nhất. Tuy rằng cô thật ra cũng không sợ cùng Liễu Khinh Huyền phát sinh cái gì, nhưng mà nguyên nhân cho lần đầu tiên mà như vậy, thì cô thật sự không muốn tiếp nhận.
“Ta cảm thấy người hối hận hẳn là ngươi” Liễu Khinh Huyền cong cong khóe môi, “Ta nói bảy cái hôn, cũng không phải là kiểu chuồn chuồn lướt nước. Mà nhiệt liệt triền miên. Hôn sâu” Liễu Khinh Huyền tăng thêm ngữ khí, hài lòng khi thấy Mạc Tiêu Tiêu biến sắc.
Mạc Tiêu Tiêu hấp hối giãy dụa: “Bảy cái hôn có thể chia cho bảy ngày được không? Còn không thôi thì năm ngày cũng được”
“Không được” Liễu Khinh Huyền gọn gàng dứt khoát cự tuyệt thỉnh cầu của Mạc Tiêu Tiêu.
Mạc Tiêu Tiêu: “…” thần linh ơi, như vậy thì trực tiếp giết cô đi…
Bảy cái hôn sâu liên tiếp, chăc cô tắt thở mà chết. Cô quá biết, cái tên gian xảo lật lọng Liễu Khinh Huyền này làm gì có lương tâm mà phát hiện được.
Rầu ghê!
“Ta có thể lấy lại đền bù được chưa?” Nhìn biểu tình sống không còn gì luyến tiếc của Mạc Tiêu Tiêu, Liễu Khinh Huyền hết sức khoái chí.
Mạc Tiêu Tiêu: “…”
“Thật sự không thể châm chước một chút sao. Ta chính là bạn gái của ngươi mà”
“Theo lý mà nói, thỉnh cầu của Tiêu Tiêu ta đều sẽ làm theo”
Con ngươi Mạc Tiêu Tiêu sáng ngời!
“Nhưng lần này là không được”
Mạc Tiêu Tiêu: “…”
“Ngươi chơi ta!” Mạc Tiêu Tiêu bi phẫn thốt lên, thoắt cái lên trời thoắt cái xuống địa ngục, khoảng cách khủng bố như vậy muốn cô chết sao!
“Ta đâu có” vẻ mặt Liễu Khinh Huyền vô (số) tội. “Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi mà”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Mạc Tiêu Tiêu chán nản, làm sao lại câu trúng cái người yêu mặt dày như vầy.
Nhìn vẻ mặt Mạc Tiêu Tiêu giống như hận không thể lật người đè lại mình mà ngắt véo, đôi mày thanh tú của Liễu Khinh Huyền giật giật, nàng cúi đầu dùng ánh mắt ôn nhu nhất, thâm tình nhất mà nói với Mạc Tiêu Tiêu:
“Ta yêu ngươi”
Mạc Tiêu Tiêu: “…” Phạm quy! Không chơi ăn gian vậy được! Chính cô giận còn chưa phát tiết ra mà, làm sao một lời không báo trước lại nói ra chi!
Phạm quy!
Tai nghe Liễu Khinh Huyền ôn nhu lưu luyến nói ra ba chữ này, cơn giận tích tụ nãy giờ vì bị chơi xấu của Mạc Tiêu Tiêu thoắt cái như hóa khói, biến mất vô tung vô ảnh.
Ta yêu ngươi. Đủ để xóa đi hết tất cả.
Dưới tác động thần thánh của ba chữ thần thánh này, Mạc Tiêu Tiêu hoàn toàn đánh mất năng lực phản ứng, chỉ có thể cứng đơ nằm dưới thân Liễu Khinh Huyền, ngây ngốc nhìn nàng mà thất thần.
Một hồi lâu sau, đại não của Mạc Tiêu Tiêu mới có thể khởi động trở lại, cô giật giật khóe môi, khó khăn hỏi:
“Ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi” Liễu Khinh Huyền cố ý trả lời.
“…” Mạc Tiêu Tiêu khó khăn đè nén xúc động muốn đánh người, “Không phải câu này. Là ba chữ!”
“Ta đâu có?”
“…” thật muốn đánh chết Liễu Khinh Huyền làm sao giờ. Ba chữ kia nói lại một chút sẽ chết sao?
Thấy Mạc Tiêu Tiêu sắp sửa tiến tới lằn ranh xù lông tạc mao rồi, Liễu Khinh Huyền thu liễm lại tâm ý đùa nghịch, ánh mắt ôn nhu cưng chiều:
“Ta yêu ngươi. Ngươi là muốn nghe câu này sao? Nếu ngươi thích, ta sẽ vẫn luôn nói với ngươi như vậy, cho đến khi nào ngươi nghe chán thì thôi”