Bạn gái?
Là ảo giác của hắn sao? Tuyệt đối là ảo giác đúng không?
Quý Sóc vô cùng chờ đợi những điều vừa được nghe chỉ là do màng tai bị chấn động dẫn tới tạp âm hỗn loạn. Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Liễu Khinh Huyền lại rõ ràng và chính xác mà nói cho hắn biết, cái kia không phải là ảo giác.
Hắn đã làm cái gì vậy!
Trước mặt đối phương bày tỏ tình cảm thầm mến với bạn gái của đối phương, thậm chí còn muốn đối phương hỗ trợ…
Chúa ơi, giết hắn đi…
“Ngươi có ý kiến?” Nhìn vẻ mặt phức tạp không lời miêu tả của Quý Sóc, Liễu Khinh Huyền nhíu nhíu mày, khí tràng quanh thân lập tức cường liệt lên.
Quý Sóc: “…” hắn thực ra rất muốn có ý kiến chứ! Nhưng Liễu Khinh Huyền đều tự xưng Mạc Tiêu Tiêu làm bạn gái, hơn nữa xem xét từ việc hàng ngày hai người tương tiếp với nhau ngọt ngào vui vẻ như vậy, hắn không thể nào làm kẻ thứ ba đi gây chuyện hoành đao đoạt ái, phá hư cảm tình người khác được.
“Không, không có ý kiến” Quý Sóc xấu hổ cực kỳ. “Cái kia. Cái gì đó… ta không biết quan hệ của hai người. Liễu học tỷ, ngươi coi như ta vừa nãy cái gì cũng chưa nói đi. Chúc hai người trường cửu”
“Ta còn có chút việc, phải đi trước. Liễu học tỷ tạm biệt” Quý Sóc nói xong, không chờ Liễu Khinh Huyền phản ứng liền cuống quýt đứng lên, một khắc cũng không muốn chờ thêm.
Thấy thế, sắc mặt Liễu Khinh Huyền hòa hoãn vài phần. Xem xem người này thật ra cũng không tệ lậu như bề ngoài của hắn. Bất quá thật đúng là nhát cáy. Cái gì nàng cũng chưa làm, cái gì nàng cũng chưa nói, vậy mà đã hốt hoảng chạy mất. Chậc chậc!
Liễu Khinh Huyền thầm chê bai hai câu, xong cũng đem việc này vứt ra sau đầu, tiếp tục lật xem quyển sách trên tay, nghiêm túc mà an tĩnh.
Mạc Tiêu Tiêu tiến đến thư viện đã bắt gặp một khung cảnh tịch dương mỹ nhân đồ hấp dẫn đi toàn bộ ánh mắt, thoáng chốc bao nhiêu cau có hờn dỗi liền tiêu tan hết, cước bộ vốn hung hăn dồn dập cũng bất chợt thả chậm lại. Cô nhẹ chân nhẹ tay lướt tới bên cạnh Liễu Khinh Huyền, sợ quấy nhiễu đến bóng hình đang nhập tâm xem thư tịch.
Nhưng cho dù vậy, ở nháy mắt cô khinh khinh mạn mạn đến gần nàng, Liễu Khinh Huyền liền đã phát giác ra được thân ảnh của Mạc Tiêu Tiêu, ngẩng đầu nhìn lên. Nụ cười đầy ôn nhu sủng nịch, bộ dáng khác một trời một vực so với đối diện với Quý Sóc ban nãy.
Thấy Liễu Khinh Huyền nhìn về phía mình, Mạc Tiêu Tiêu xụi lơ thở ra một hơi, có chút thất bại mà nói:
“Sao mà ngươi phát hiện được? Rõ ràng ta thả động tác vô cùng nhẹ mà”
Liễu Khinh Huyền khẽ cười ra tiếng
“Đại khái chắc là tâm hữu linh tê”
“Cả ngày nói tình thoại, ngươi không sợ ta chán ngán sao?” Tuy Mạc Tiêu Tiêu rất hưởng thụ lời nói của Liễu Khinh Huyền, nhưng cô chỉ lẹp chẹp chê bai ngoài miệng mà thôi, trên mặt còn đang giả vờ bất mãn.
“Cái này mà tính là tình thoại sao?” Liễu Khinh Huyền lại cong cong khóe môi, cúi người sáp tới bên người Mạc Tiêu Tiêu, tiếng nói trầm trầm. “Động tác của ngươi dù cho có nhẹ hơn ta vẫn sẽ biết được. Bởi vì ngươi ở trong lòng ta, chỉ cần hô hấp cũng có thể động tới trái tim, làm nó đập lên mạnh mẽ”.
Nói xong Liễu Khinh Huyền ngồi thẳng lưng, khôi phục giọng nói thanh lãnh như xưa: “Đó mới gọi là tình thoại”
Mạc Tiêu Tiêu: “…” nói thì cứ nói đi, còn bày đặt dùng chất giọng này, còn cố ý dán sát rạt như vậy. Muốn cho cô tim đập gia tốc quá độ mà chết sao?
Tâm hồn bé nhỏ cũa Mạc Tiêu Tiêu lẳng lặng ôm ấp trái tim, sợ nó điên cuồng mà sinh bệnh, hoàn toàn chịu không nổi tình thoải của Liễu Khinh Huyền. Tuy rằng lời nàng nói sến súa hết chỗ chê, nhưng ai bảo đây là lời của người mình thích nói ra làm chi.
Thích một người, đủ để bao che hết mọi khuyết điểm.
“Đúng rồi, chẳng phải ngươi bảo là sẽ không đến thư viện sao?”
Mạc Tiêu Tiêu: … cái tên phá hoại lãng mạn này. Liễu Khinh Huyền cố ý đi.
Nhìn thấy ý cười lấp lánh trong mắt Liễu Khinh Huyền, Mạc Tiêu Tiêu tức khắc nổi cáu, nhịn không được vươn tay đến bên hông nàng nhéo nhéo. Rốt cuộc vẫn là đau lòng bạn gái mình, không cách nào dám thực sự dùng lực.
Liễu Khinh Huyền mỉm cười.
Dù sao cũng là ở trong thư viện, hai người đánh nhau xã giao một chút cũng an tĩnh lại. Mạc Tiêu Tiêu không có quấy rầy Liễu Khinh Huyền nghiên cứu luận văn, tùy tay gỡ balo trên vai xuống, lấy ra máy tính bấm vào hộp thư, tìm đọc văn kiện nổi lên gần đây nhất.
Bởi vì lời đã hứa lúc trước khi kết thúc sinh mệnh ở tiền kiếp, sau khi trọng sinh Mạc Tiêu Tiêu vẫn luôn ý thức tham gia xử lý các vấn đề trong gia tộc, chuẩn bị ngày sau tiếp quản sự vụ trong công ty. Ước chừng cũng bởi vì kiếp trước đã có chút kinh nghiệm, hơn nữa bản thân cô cũng coi là có thiên phú trên phương diện này. Cho nên trọng sinh không bao lâu sau liền đại khái đem hoạt động của công ty thăm dò rõ ràng.
Vừa mới bắt đầu, lúc Mạc Tiêu Tiêu đi cùng Mạc phụ vào công ty, nhóm nhân viên trong tập đoàn Mạc thị còn tưởng đại tiểu thư chỉ đến để vui chơi, chứ căn bản cũng không xem chuyện rèn luyện này để ở trong đầu. Thậm chí còn vì dáng vẻ moe đáng yêu của cô mà trêu chọc qua vài lần. Nhưng là chẳng tốn quá lâu, Mạc Tiêu Tiêu đã dùng thực lực nói cho bọn họ biết cái gì là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Hình tượgn Mạc Tiêu Tiêu xuất hiện trong phòng hội nghị không hề toát ra chút cảm giác nhu nhuyễn ấm áp như xưa đến giờ, mà mỗi tiếng nói mỗi cử động đều mang theo tự tin lóa mắt. Cần sắc bén thì sắc bén, cần hòa hoãn thì hòa hoãn, căng giãn vừa phải. Một hồi báo cáo xong liền một mạch mà thuyết phục được các thành viên trong hội nghị, đồng thời cũng bắt rễ được uy vọng cùng địa vị của cô trong công ty.
Hòm thư yêu cầu Mạc Tiêu Tiêu xử lý văn kiện cũng không nhiều, với phần lớn là các báo cáo chỉ cần cô ký tên là đủ, cho nên phút chốc đã xử lý xong.
Cô khép lại máy tính, duỗi duỗi eo, đang chuẩn bị xê qua xem tiến độ của Liễu Khinh Huyền thì không ngờ thanh âm của người nọ lại vang lên trước:
“Xử lý xong rồi?”
“Ừ” Mạc Tiêu Tiêu liếc mắt thấy Liễu Khinh Huyền đã thu dọn xong bàn đọc sách, ngạc nhiên: “Ngươi học nhanh dữ vậy?”
Liễu Khinh Huyền mỉm cười gật gật:
“Tư liệu nhớ được bảy tám phần. Trở về trực tiếp viết luận là được”.
“Nhớ được bảy tám phần?”
“Ừ”
Đột nhiên không muốn nói chuyện với nàng nữa làm sao bây giờ. Cũng là con người mà đem ra so sánh, càng tức chết cô!
Mạc Tiêu Tiêu không muốn tiếp tục chìm vào sự thật tàn khốc này, trực tiếp dời đề tài:
“Ngươi ăn tối chưa? Có có chút đói bụng…”
“Còn chưa có. Chờ ngươi cùng ăn”
“Chờ ta cùng ăn?” Mạc Tiêu Tiêu sửng sốt. “Ngươi không sợ ta tự ăn trước sao?”
Liễu Khinh Huyền nghe vậy nhướn nhướn mi, khẽ cười nói:
“Không có ta cùng ăn, ngươi nuốt trôi sao?”
“Mặt mũi đâu?”
“Có ngươi rồi, cần mặt mũi làm gì?”
“…”
Mạc Tiêu Tiêu ngừng một chút, sau đó nghiêm túc hô lên: “Liễu Khinh Huyền”
“Hử?” Liễu Khinh Huyền ghé mắt nhìn sang Mạc Tiêu Tiêu, nét tươi cười trên môi mang theo vài phần nghi hoặc.
“Nói thật, ngươi thích hợp làm một cái tra nữ”
“Hử?”
“Tình thoại liên miên. Trêu trời ghẹo đất” Mạc Tiêu Tiêu sờ cằm, ra vẻ đánh giá Liễu Khinh Huyền chi tiết từ đầu đến chân. “Có lẽ chắc không một nữ sinh nào có thể cự tuyệt nổi nhan sắc cùng thanh âm của ngươi đâu”
Liễu Khinh Huyền cười càng thâm sâu:
“Thì ra ở trong lòng ngươi, ta hoàn mỹ vậy sao?”
Mạc Tiêu Tiêu liếc xéo nàng, nói:
“Hình như ngươi nhớ nhầm trọng điểm?”
“Ngươi đừng có bắt ta đi trêu ghẹo người khác, để thử xem họ có chống cự được sức hút của ta đi nha?” Liễu Khinh Huyền rầu rĩ mặt mày, “Chính là, đối với kẻ khác ta trêu ghẹo không được thì làm sao giờ. Ta chỉ nói được tình thoại cho một mình ngươi nghe thôi”
Mạc Tiêu Tiêu: “…” tên quỷ sứ này tán tỉnh người ta chết không cần đền mạng mà.
Đối mặt với một Liễu Khinh Huyền cứ hở ra là trêu ghẹo cô, Mạc Tiêu Tiêu thức thời, không thèm tiếp tục cái đề tài này nữa, thuận miệng dời sang chuyện khác.
….
Thời điểm Tiêu Hàm Duyệt tỉnh lại, trời đã sập tối. Theo thói quen cô muốn vươn vai giãn tay giãn chân một chút, vừa mới cử động liền phát giác tới người đang đè nặng một bên, thân mình lập tức cứng đờ, động tác kéo chậm lại.
Đới Mộng Doanh còn đang ngủ say, thân mình nửa nghiêng, một tay đáp trên người cô, một tay chèn dưới cổ cô, chính là tư thế nửa ôm lấy Tiêu Hàm Duyệt.
Ở trong cái ôm của Đới Mộng Doanh thật ấm áp, điều hòa trong phòng càng thêm thập phần thoải mái. Tiêu Hàm Duyệt thật tham luyến cảm giác này, nhưng mà động tĩnh rục rịch ở bụng khiến cô không thể phớt lờ được, nhẹ nhàng kéo tay Đới Mộng Doanh ra, chậm chạp từ trên giường bò dậy.
Đới Mộng Doanh vốn đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Tiêu Hàm Duyệt vừa động, cậu đã tỉnh lại. Vì tránh cho xấu hổ nên cậu không có mở to mắt mà tiếp tục làm bộ ngủ say. Cho đến khi Tiêu Hàm Duyệt đi đến phòng bếp rồi mới giật giật thân mình, ngồi dậy nửa tựa lên đầu giường. Cậu xoa xoa đôi mắt, chờ cho cảm giác mê mang thư hoãn xuống xong mới chợt nhớ đến một chuyện, vươn tay tìm đến di động vốn bị ném sang một bên gối đầu, ấn mở khung wechat.
Đới Mộng Doanh: Tiêu Tiêu có đó không? Hỏi ngươi chuyện này.
Mạc Tiêu Tiêu vừa mới cùng Liễu Khinh Huyền ăn xong cơm tối, đang về đến ký túc xá. Nghe điện thoại rung liền lập tức chú ý tới tin nhắn của Đới Mộng Doanh.
Mạc Tiêu Tiêu: chuyện gì?
Đới Mộng Doanh: ngươi biết ta làm sao mà tự nhiên tới phòng của Tiêu học tỷ không?
Ơ…
Mạc Tiêu Tiêu trầm ngâm chốc lát, đem điện thoại đưa đến trước mặt Liễu Khinh Huyền.
“Muốn nói chân tướng cho cậu ấy không?”
Liễu Khinh Huyền liếc mắt nhìn lịch sử trò chuyện trên điện thoại, nói:
“Hàm Duyệt không có nói phải bảo mật”.
“Vậy sao?” Mạc Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, cười giảo hoạt. “Vậy không nói cho cậu ta biết”
“Hử?” Liễu Khinh Huyền nhướn mày, “Ngươi muốn làm thế nào?”
“Ngươi tự xem đi”
Mạc Tiêu Tiêu nói xong liền cúi đầu, gõ chữ trả lời.
Mạc Tiêu Tiêu: ngươi đoán xem.
Đới Mộng Doanh: bị Tiêu học tỷ ôm qua đây?
Mạc Tiêu Tiêu: …ngươi suy diễn nhiều quá.
Đới Mộng Doanh: …vậy là?
Mạc Tiêu Tiêu: ngươi ngủ được một lúc thì mộng du, mở cửa đi thẳng tới phòng của Tiêu học tỷ. Như thế nào cũng cản không đượ.c
Đới Mộng Doanh: ???
Đới Mộng Doanh: ngươi đừng có đùa ta à.
Mạc Tiêu Tiêu: ta đùa ngươi làm gì. Khinh Huyền vùng Tiêu học tỷ đều có mặt, không tin ngươi cứ đi hỏi bọn họ.
Đới Mộng Doanh:…..
Mạc Tiêu Tiêu: hỏi thật. Có phải trong lòng ngươi luôn nghĩ đến Tiêu học tỷ?
Mạc Tiêu Tiêu: lúc mộng du thì sống chết muốn vào phòng Tiêu học tỷ thì không nói, còn không chịu nằm trên giường của mình mà một hai phải là giường của tỷ ấy. Kéo đều kéo không ra…
Đới Mộng Doanh: ….
Đới Mộng Doanh: thật sự ngươi không đùa ta sao?
Mạc Tiêu Tiêu: không có.
Đới Mộng Doanh: thật sự là do ta lúc mộng du tự làm?
Mạc Tiêu Tiêu: ừ.
Đới Mộng Doanh: …
Đới Mộng Doanh:… Ta đi bình tĩnh một lát. Chút nói sau.