Thật lâu sau, lúc Liễu Khinh Huyền khẽ nhích người ra còn kéo theo một tơ chỉ bạc, muốn bao nhiêu ái muội kiều diễm liền có bấy nhiêu ái muội kiều diễm.
“Là đối đãi như vầy sao?”
“Ngươi…vô lại” Mạc Tiêu Tiêu bị hôn tới mất hết sức lực, đến phản bác cũng không cãi lại nổi, lời nói phập phồng phiêu phiêu càng giống như nũng nịu.
Liễu Khinh Huyền cười vui vẻ:
“Ý ngươi là muốn ta đối với ngươi vô lại một chút sao?”
“Ngươi…” thấy Liễu Khinh Huyền sáp lại đây, Mạc Tiêu Tiêu líu ríu vẫy thoát khỏi cái ôm ấp của nàng, cuống quýt dời đi đề tài. “Đừng nháo nữa, chơi game đi. Thăm dò rương bảo tang lần trước đạt được trong thôn trang đi kìa”
“Được thôi” Liễu Khinh Huyền biết Mạc Tiêu Tiêu ngượng ngùng, không tiếp tục trêu đùa nữa mà điều khiển cho nhân vật thông qua chủ thành truyền tống trận, cùng Mạc Tiêu Tiêu đi đến địa điểm làm dấu nhận biết hang động dấu bảo tàng.
“Đúng rồi, vừa mới tính hỏi ngươi” Mạc Tiêu Tiêu vừa tìm đường vừa mở miệng nói, “Ngươi nói trước đây ngươi có ý tưởng gia nhập giới giải trí sao? Vì cái gì muốn nhập ngành? Kiếp trước rõ ràng ngươi theo thương giới mà”
“Lúc trước không phải tại ngươi nói kỹ thuật diễn của ta không bằng Cảnh Nhan sao? Cho nên muốn nhập ngành tôi luyện một chút”
“…” Động tác Mạc Tiêu Tiêu chợt khựng lại, không thể tin nổi mà nhìn sang Liễu Khinh Huyền: “Chỉ vì chuyện này thôi?”
“Ừ” Liễu Khinh Huyền gật đầu.
Mạc Tiêu Tiêu bất đắc dĩ mà đỡ trán:
“Ngươi đúng là dấm tinh chuyển thế mà”
“Ngươi không thích ta ăn dấm của ngươi sao?”
“O…” Mạc Tiêu Tiêu trầm ngâm một lát, “Muốn nghe lời thật lòng sao?”
“Đương nhiên”
“Kỳ thật ta còn khá là hưởng thụ” Mạc Tiêu Tiêu cười khẽ, “Thấy nguơi ghen cũng là một loại tình thú”
Nụ cười trên mặt Liễu Khinh Huyền càng rạng rỡ
“Nói thật nha Tiêu Tiêu, kỹ năng nói tình thoại của ngươi cũng thật siêu a”
“Đại khái chắc là do quá thích ngươi đi”
Liễu Khinh Huyền sửng sốt, chợt lóe ra ý cười:
“Kỳ thật, ta càng muốn nghe ba chữ kia cơ”
“Ba chữ? Ta yêu ngươi?” Mạc Tiêu Tiêu biết rõ còn cố hỏi.
Liễu Khinh Huyền mỉm cười, hào phóng thoải mái mà gật đầu, chẳng có chút nào ngượng ngùng.
“Ngươi chịu nói cho ta nghe sao?” Câu hỏi hơi hơi kéo dài ngữ điệu, mang theo sự chờ mong lưu luyến nói không nên lời.
“Ừm” âm thanh của Mạc Tiêu Tiêu yếu ớt như muỗi kêu, “Ta yêu ngươi”
“Nói quá nhỏ, ta nghe không được” được một tấc, Liễu Khinh Huyền lại tiến một thước.
Mạc Tiêu Tiêu kề sát lại trên người Liễu Khinh Huyền, dán vào bên tai nàng nhẹ nhàng thổi khí:
“Ta yêu ngươi. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, ta đều đối với ngươi nhất vãng tình thâm”
Âm thanh nhỏ vụn thì thầm mà như xuyên thấu tận màng nhĩ truyền thẳng vào tim, tựa như giọt nước mưa bé nhỏ rơi trên vôi, kịch liệt tạo ra phản ứng hóa học, sôi bỏng trái tim Liễu Khinh Huyền.
Ánh mắt nàng tối sầm lại, khó có thể ngăn chặn sóng tình ập tới, không đè nén nữa mà lại tiếp một lần hôn lấy Mạc Tiêu Tiêu.
Tình đến nùng, khắp phòng sinh hương.
Mạc Tiêu Tiêu không có cự tuyệt Liễu Khinh Huyền hôn sâu, thậm chí còn nóng bỏng đáp lại. Tiếng hít thở của cả hai dần thô nặng, áo quần từ lúc nào xốc xếch hỗn độn.
Liễu Khinh Huyền không vì vậy mà ngừng tay, chậm trãi dùng cánh môi miêu tả hoa quả ngon ngọt dưới thân, mỗi một phân một tấc đều không bỏ qua, dần dần chạm đến quả hạt trung tâm.
Ghế sofa dần lún thấp xuống. Bên ngoài sắc trời cũng từ từ tối đen, tràng cảnh không ngừng chuyển biến, cuối cùng ở trên giường cùng nhau ôm ngủ.
…
“Đúng rồi, học tỷ giúp ta nhiều như vậy, ta còn chưa hỏi được tên của ngươi nữa. Ta là Mạc Tiêu Tiêu. Chữ trong Tiêu tiêu mạc vũ”
“Khinh của khinh ca mạn vũ, chữ Huyền của tơ trúc quản huyền. Học tỷ ngươi nên là sinh viên nghệ thuật nha”
“Liễu học tỷ, chúng ta ở lễ đón tân sinh viên sẽ là một tổ, muốn biểu diễn tiết mục gì đây?”
“Ta biết cái gì sao? Ca hát có tính không? Hát tốt nhất là bài Sơn hữu mộc hề của nhón Luân Tang”
“Học tỷ, thật trùng hợp lại được gặp ngươi rồi”
“Học tỷ, ngươi là thần hộ mệnh của ta sao. Cảm giác như mỗi lần khó khăn đều có thể gặp được ngươi”
“Aiz, vì sao lại không được tiếp tục kêu học tỷ chứ? Không thích? Oh, vậy ta sửa lại cách xưng hô vậy. Liễu Khinh Huyền? Hình như quá khách sáo, nếu không thì ta cũng giống Tô học tỷ, gọi ngươi là Khinh Huyền đi. Khinh Huyền, Khinh Huyền. Nói thật nha, tên của học tỷ rất êm tai, ta rất thích”
“Khinh Huyền, ngươi là nghiêm túc sao? Chỉ là, chúng ta đều là nữ sinh mà. Nữ sinh cùng với nữ sinh… Không, không có. Ta không có không thích ngươi, chỉ là nhất thời không biết trả lời ngươi như thế nào. Ngươi có thể cho ta thời gian mấy ngày suy nghĩ không?Oh, thứ bảy trả lời ngươi, được không?”
“Phải đi gặp ba mẹ ngươi sao? Bọn họ có thích ta hay không? Có chút căng thẳng, làm sao bây giờ?”
“Khinh Huyền, ngươi sẽ nghe lời bác gái rời bỏ ta sao?”
“Ngươi thật quyết định rồi? Thật sự cam nguyện từ bỏ tất cả của hiện tại cùng bác gái đoạn tuyệt quan hệ sao?”
“…vậy ngươi tại sao còn muốn chạy vào? Biết rõ ràng là con đường chết mà tại sao còn chạy vào! Tại sao!”
“Nếu như vậy…Vậy cùng nhau ở trong biển lửa này làm phượng hoàng trùng sinh, mãi mãi cũng không chia lìa”
“Một đời này, ngươi đã vì ta từ bỏ toàn thế giới, kiếp sau nếu ta còn tìm được ngươi, hãy để ta đem toàn thế giới tặng cho ngươi. Được không?”
Từng tràng cảnh của kiếp trước từng trải qua cùng Mạc Tiêu Tiêu, lúc này đây như một thước phim không ngừng mà chiếu lên trong đầu, càng lúc càng rõ ràng.
Liễu Khinh Huyền chậm rãi mở to hai mắt, nhìn căn phòng quen thuộc mà lại có chút xa lạ mà ngây dại ra một lát, ánh mắt chợt phóng tới Mạc Tiêu Tiêu đang ngủ say trong lòng.
Nhìn dung nhan so với trong trí nhớ càng ngây ngô non nớt, Liễu Khinh Huyền vươn tay run run xoa lên gương mặt người nọ, ngón tay nhẹ lướt qua từng chút từng chút mà miêu tả hình dáng của Mạc Tiêu Tiêu, cuối cùng dừng lại ở lúm đồng tiền, nơi mà kiếp trước chưa từng xuất hiện trên gương mặt của cô.
Nghĩ đến cái chết đau đớn thống khổ trong lửa nóng, trái tim Liễu Khinh Huyền thắt chặt đến đau, không tự chủ mà ôm Mạc Tiêu Tiêu càng thêm gắt gao chặt chẽ. Khó trách Tiêu Tiêu nhắc đến thời điểm tử nạn trong quá khứ cứ ấp a ấp úng, là bởi vì như vậy sao?
Đời này, nàng nhất định sẽ không để thảm kịch này lại xảy ra lần nữa.
Cái ôm của Liễu Khinh Huyền có chút quá chặt, Mạc Tiêu Tiêu trong cơn ngủ mê nhất thời thở không thông, lông mi khẽ rung động mà mở mắt. Theo thói quen cô nghiêng đầu nhìn sang Liễu Khinh Huyền.
“… Ngươi sao lại khóc?” Nhìn khóe mắt nàng còn chưa khô ráo, tâm Mạc Tiêu Tiêu bỗng dưng nhức nhối tựa như kim đâm.