Cậu cư nhiên mộng du tới ký túc xá của Tiêu Hàm Duyệt? Lại còn ăn vạ trên giường Tiêu Hàm Duyệt, chết sống không chịu đi? Hình tượng của bản thân trước mặt cô ấy thôi rồi còn đâu. Hoàn toàn sạch bách! Đới Mộng Doanh nhấc chăn chui vào trốn luôn trong đó, không còn mặt mũi nào có thể gặp Tiêu Hàm Duyệt.
“…” nhìn căn phòng trống rỗng, Tiêu Hàm Duyệt mới vừa rời khỏi phòng bếp liền ngơ mặt ra. Cô chẳng qua chỉ mới bỏ chút thời gian đi nấu cơm, Đới Mộng Doanh liền đi mất rồi sao? Tiêu Hàm Duyệt còn chưa kịp cảm thấy mất mát thì ánh mắt một lần nữa bị trên giườgn hấp dẫn qua.
Tiêu Hàm Duyệt: “…”
Nhìn thấy gò bông nọ đang rục rà rục rịch, vẻ mặt của cô liền có chút miễn cưỡng, nâng chân sải bước qua bất thình lình đem cái chăn đang úp thành mai rùa trên người Đới Mộng Doanh lật tung lên.
Đột nhiên mất đi vật che đậy, vẻ mặt của “con rùa” Đới Mộng Doanh vừa cáu điên vừa suy sụp mà lộ rõ mười mươi trước mắt Tiêu Hàm Duyệt. Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của cô, màu hồng trên gương mặt cậu càng lúc càng quá đáng.
Đới Mộng Doanh muốn đem “mai rùa” úp lên lại bị Tiêu Hàm Duyệt chặt chẽ túm lấy, giật hai lần cũng chưa giật được trở về đành phải bỏ cuộc, lẳng lặng mà đem chính mình cuộn lại thành một đoàn.
Tiêu Hàm Duyệt: “…”
Mắt thấy Đới Mộng Doanh thân cao chân dài giờ phút này bắt chước ốc sên mà co cụm lại thành một khối như vậy, Tiêu Hàm Duyệt bất đắc dĩ thở dài, đem chăn thảy trả lại cho cậu, lại chứng kiến đối phương dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem bản thân cuộn lại thành cái kén, tâm tình Tiêu Hàm Duyệt thật vi diệu khó nói.
Cô chỉ là vào bếp làm cơm thôi mà, vì cái gì Đới Mộng Doanh lại trở thành như vầy?
“Quấn như vậy không nóng sao?”
Đới Mộng Doanh hoàn toàn không biết nên dùng thái độ nào đối mặt với Tiêu Hàm Duyệt, chỉ biết gắt gao quấn lấy chăn không dám ló mặt ra, thanh âm bị ngèn nghẹt rầu rĩ vang lên:
“…Không nóng”
“Không nóng?” Tiêu Hàm Duyệt duỗi tay chạm vào tấm lưng còn đang lẻ loi lộ ra ngoài, “Sau lưng toàn là mồ hôi, còn kêu không nóng”
Lúc cô từ phòng bếp đi ra là vừa mới rửa tay xong, mát mẻ lạnh lẽo, áp lên thân người đang quá độ phát nhiệt của Đới Mộng Doanh là cực đại tương phản, trực tiếp kích thích đến hệ thần kinh cảm giác của cậu.
Theo phản xạ, Đới Mộng Doanh muốn lui người ra né tránh cái cảm giác vừa lạnh vừa tê tái này, nhưng mà cậu quên mất đây không là là giường lớn nhà rộng của mình, nhất thời khoảng cách tính sai, làm cho vừa nhích một cái liền trực tiếp lọt luôn xuống đất.
“…”
Thật ngốc, Tiêu Hàm Duyệt cũng không biết phải nói lời nào. Rõ ràng là một người nhìn mặt rất cơ trí ổn trọng, làm sao lại có thể xuẩn manh từ trong xương cốt như lúc này đây?
Nhìn Đới Mộng Doanh mang theo phần mặt mũi ít ỏi còn sót lại tái xuất hiện từ trên nền gạch đứng lên, Tiêu Hàm Duyệt gợi lên khóe môi, nhịn không được mà bật cười ra tiếng.
Đới Mộng Doanh: “…” trời ạ. Giết cậu đi. Cư nhiên trước mặt Tiêu Hàm Duyệt phát bệnh xuẩn. Đúng là sợ cái gì là có cái đó mà.
Thấy vẻ mặt túng quẫn xấu hổ cực kỳ của Đới Mộng Doanh, Tiêu Hàm Duyệt rất biết nể tình mà ráng nín cười, chu đáo dời đi đề tài.
“Cơm nấu xong rồi. Ra ăn thôi”
“Ừm..” Đới Mộng Doanh rầu rĩ ậm ừ trả lời, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện, mà cứ cúi thấp đầu giống như vợ nhỏ mà đi theo Tiêu Hàm Duyệt.
Tiêu Hàm Duyệt khẽ nghiêng người, khóe mắt dường như lơ đãng mà đánh giá Đới Mộng Doanh. Nhìn thấy dáng vẻ này chợt sinh ra một loại cảm giác muốn hung hăn khi dễ cậu một phen. Nhớ đến lúc đang giả bộ ngủ, Đới Mộng Doanh còn ở trên trán cô hạ lạc xuống một nụ hôn, ánh mắt Tiêu Hàm Duyệt hơi lóe lóe, trong lòng xoành xoạch viết lên kế hoạch.
Người nào đó còn hoàn toàn không biết chính mình bị Tiêu Hàm Duyệt âm thầm tính kế, cứ hồn nhiên đắm chìm trong cảm giác xấu hổ ngu ngốc nào đó mà máy móc cúi đầu một mạch xúc hết cơm trong chén.
“Ngươi mới ra nhiều mồ hôi như vậy, trước tiên có muốn đi tắm một cái không?” Tiêu Hàm Duyệt đứng lên, vừa thu thập chén đũa vừa đề nghị.
Đới Mộng Doanh vừa mới thư thả chút căng thẳng, nghe cô nói vậy liền nháy mắt nhớ lại hành động ngốc manh của chính mình mà lần nữa đỏ mặt lên, vội vàng ứng thanh rồi bay vào phòng tắm.
Tiêu Hàm Duyệt nhướn mày nhìn theo, khóe môi tràn ra ý cười, tựa hồ càng có thêm thu hoạch ngoài ý muốn.
Đới Mộng Doanh căn bản không ý thức được con sói đói đã kề răng nanh tới gần cổ mình, cậu tiến vào phòng tắm chỉnh xong nước ấm, nhanh thoăn thoắt cởi y phục nhảy vào trong nước, mượn dòng nước gột rửa sự khô nóng trên người mình.
Chờ đã.
Tắm được một nửa, vẻ mặt Đới Mộng Doanh chợt biến đổi. Nhìn về phía treo quần áo, nơi đó không có gì xảy ra, hoàn toàn trống rỗng.
Chạy vào quá vội quên lấy đồ, làm sao đây? Chẳng lẽ nhờ Tiêu Hàm Duyệt đưa vô sao?
Ack, lúc chưa cởi quần áo sao không chịu kiểm tra cho đàng hoàng đi?
Đới Mộng Doanh tuyệt vọng. Bây giờ nên nhịn tính ở sạch mà mặc vào đồ vừa mới cởi ra, hay là chịu đựng xấu hổ đi xin Tiêu Hàm Duyệt giúp đỡ? Cái này mới là vấn đề.
Đới Mộng Doanh yên lặng cân nhắc trong lòng, cuối cùng làm một cái quyết định đảo lộn trời đất mà tính nhờ Tiêu Hàm Duyệt giúp đỡ. Cậu lau khô người, xỏ dép bước tới sát cửa căng thẳng dậm dậm chân.
Mở miệng nhờ Tiêu Hàm Duyệt giúp, chuyện này…cũng quá mất mặt đi.
Nếu không…
Nếu không, cậu vẫn là khắc phục cái thói ở sạch một chút đi.
Đới Mộng Doanh đi lòng vòng vài bước, cầm lấy quần áo dơ để bên bồn rửa mặt, không mặc nội y chắc là cũng được mà…?
Chỉ một lần cũng đâu có sao.
Đới Mộng Doanh không ngừng tự khuyên nhủ chính mình, khẽ cắn môi, lật lật áo thun của mình một chút. Cậu đang chuẩn bị tròng áo lên người thì chợt nghe thanh âm của Tiêu Hàm Duyệt vang lên ngoài cửa phòng tắm.
“Doanh Doanh, ngươi tắm xong rồi chưa?”
Nội tâm Đới Mộng Doanh vốn đang phiêu phiêu thì lại bất ngờ nghe được thanh âm của cô, tức khắc tay run lên, áo thun trong tay tuyệt vọng rơi xuống nền gạch, dính bết lên vệt nước do dép lê kéo qua, ướt nhẹp một mảnh.
“…”
Cái này…coi như cậu không có thói ở sạch thì cũng mặc không vô rồi. Trời tiệt đường lui mà.
“Ngươi tắm rồi chưa?” Sau một lúc mà Tiêu Hàm Duyệt vẫn không nghe được Đới Mộng Doanh trả lời, không thể không hỏi lại lần nữa.
“…Tắm rồi”. Đới Mộng Doanh nuốt nuốt nước bọt, gian nan mở miệng. “Ta đi tắm quên lấy quần áo, Tiêu học tỷ ngươi, ngươi có thể lấy giúp ta không?”
“Ta đã lấy rồi, ngươi mở cửa đi”
“???” Đới Mộng Doanh ngây ngốc, “Lấy rồi?”
“Ngươi vừa mới chạy vào phòng tắm thì ta đã phát hiện ra ngươi chưa có lấy quần áo thay, cho nên sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, ta liền thuận tay cầm cho ngươi”
“…” vậy mắc gì ngươi không nhắc ta?
Từ từ…
Đới Mộng Doanh chợt nhớ tới chuyện Tiêu Hàm Duyệt giả bộ ngủ trưa, trong đầu bỗng dưng xẹt qua một tia sáng.
Đừng nói là Tiêu Hàm Duyệt cố ý nha?
Vậy cánh cửa này, có nên mở ra không?