“Xin chào mọi người, ta là huấn luyện viên của các ngươi, họ Hà, các ngươi có thể kêu ta là Hà giáo quan. Trong mười bốn ngày kế tiếp ta sẽ theo các ngươi cùng nhau vượt qua” Hà Trát Hiên thẳng lưng đứng trước đội hình của lớp Mạc Tiêu Tiêu, thong thả tiếp nhận ánh nhìn hoặc kinh diễm hoặc hiếu kỳ hoặc phẫn nộ của mọi người. (kinh diễm: đẹp đến mức làm người ta kinh sợ)
Khoan đã, phẫn nộ?
Hà Trát Hiên nhạy bén phân tách từng ánh nhìn ném đến trên thân, truy ngược lại nguồn phát bên kia mà nhìn nhìn xem xem.
Nghe được âm thanh Hà Trát Hiên, tươi cười trên gương mặt Mạc Tiêu Tiêu hóa thành cổ thạch. Cái người này mắc chứng gì không theo lẽ thường cùng những người khác xuất hiện một lượt đi? Tại sao chứ? Làm cho cô hy vọng rồi thất vọng như vậy tức cười lắm sao? Từ thiên đường rớt xuống địa ngục vỏn vẹn một giây, cái biến hóa nghiêng trời lệch đất này làm trái tim Mạc Tiêu Tiêu hoàn toàn đông lạnh, triệt để quên mất hôm qua đã quyết định rằng phải ở trước mặt Hà Trát Hiên giảm sự tồn tại của mình đến mức tiệm cận về không là tốt nhất, vậy mà lúc ánh mắt hai người giao hội nhau, cơn oán giận từ kiếp trước kéo tới kiếp này nhất tề phát khởi, Mạc Tiêu Tiêu không nhịn được trừng mắt liếc Hà Trát Hiên tóe lửa.
Biểu tình hệt như biến thành mèo con xù lông? Nhìn đối phương phùng mang trợn má dòm mình, Hà Trát Hiên bất giác nghĩ đến hình ảnh này, nhất thời nhoẻn miệng cười thích thú, trong lòng quẹt xuống một nét bút gạch dưới in nghiêng viết hoa tô dạ quang cho sự có mặt của người kia. Dù vậy, trên mặt cô vẫn tỉnh bơ như bình thường, chỉ đem tầm mắt từ trên người Mạc Tiêu Tiêu thu hồi lại, tém gọn ý cười vừa nhấp nhô lúc nãy rồi bắt đầu bước đầu tiên của đợt huấn luyện: xếp hàng.
Không giống như các giáo quan của các đội hình lớp khác, Hà Trát Hiên có biên chế riêng biệt, bởi vì trước đây phạm vào sai sót nên bây giờ mới bị cắt cử sang làm giáo quan quân sự cho tân sinh viên trường S. Vì nguyên nhân như thế nên phương thức huấn luyện của cô cùng những giáo quan còn lại khác nhau rất xa, đối với các hạng mục tập dợt cũng yêu cầu cực cao. Bài đầu tiên đơn giản là tập xếp hàng, cô lại khăng khăng bắt sinh viên tập đi dợt lại ba tiếng đồng hồ, cho đến lúc bọn họ chỉ cần trong vài giây là có thể hoàn hảo tạo thành đội hình răm rắp chỉnh tề mới chịu cho dừng, ở ngay trên sân nghỉ ngơi mười phút.
Khắc nghiệt tới cực hạn.
Bởi vì là lần đầu tiên huấn luyện nên lúc nghỉ giữa giờ cũng không nghe Hà Trát Hiên yêu cầu bọn họ phải theo tư thế dáng ngồi cố định nào để tiến hành phục hồi thể lực. Sau khi nói một câu tùy ý xong liền nhấc chân đi qua một bên lấy nước khoáng đem theo uống, ngửa đầu rót một ngụm vào miệng, xoa dịu cổ họng khô rát vì la hét khẩu lệnh.
Động tác này vô cùng bình thường đơn giản, nhưng xuất phát từ trên người Hà Trát Hiên lại có biết bao nhiêu khí khái hào sảng nói không nên lời, nguyên cả đội hình đều bị kinh diễm lây. ((ta không hiểu, ta cũng tưởng tượng không ra động tác này có thể đẹp ở chỗ nào?))
“A! giáo quan quá soái!”
“Cảm thấy như bị khí chất của Hà giáo quan tán vào mặt, ngao~, làm chết lặng trái tim thiếu nữ mười tám năm của lão đây mất rồi! A, tại sao ta không phải là nam nhân, thật muốn theo đuổi Hà giáo quan quá a~”
“girl x girl cũng được mà, có nữ nhân soái khí như Hà giáo quan, coi như bị bẻ cho cong thì ta cũng cam tâm tình nguyện”
“Muốn gả, muốn nằm xuống cho Hà giáo quan chà đạp!”
“Í, nói không được liền lái xe đi”
“Hu hu hu, mau dừng xe, đây cũng đâu phải là xe đi nhà trẻ”
“Bớt diễn! Các ngươi không phải là muốn bị Hà giáo quan chà đạp trên giường sao?”
“Muốn”
“Muốn” x1, x2, x3 …
“Ta đây là chạy nhầm vào trường dạy lái xe hay sao? Toàn là tài xế già thế này? Khiếp sợ thật”
Nghe thấy bọn nữ sinh trong lớp to gan trò chuyện, một cậu nam sinh mắc cỡ mặt xoạt một cái đỏ rực, ấp a ấp úng nói
“Hà giáo quan còn ngay đằng trước kia, các ngươi không sợ bị cô nghe thấy sao?”
“Sợ cái gì, đứng xa như vầy nha. Hà giáo quan cũng không có thuận phong nhĩ làm sao nghe được”
“Chính xác, chính xác”
“Hơn nữa, coi như bị nghe thấy thì đã làm sao? Cùng lắm là trực tiếp tỏ tình với Hà giáo quan, ai sợ ai”
“…”
Nằm xuống cho Hà giáo quan chà đạp?? Bọn họ là muốn kiểu “chà đạp” nào? Nữ nữ cũng có thể “chà đạp” kiểu đó sao? Đới Mộng Doanh nghe hết toàn bộ xong khắp não đều bị nghẽn mạch, có chút cảm giác như một thế giới mới vừa mở toang cửa ra.
Có loại thao tác này sao?
Trên phương diện này còn có Mạc Tiêu Tiêu kinh nghiệm phong phú y hệt như vậy, đối với bọn nữ sinh trong lớp trò chuyện thoải mái lái xe với nhân vật chính là Hà Trác Hiên, ngoài giận điên lên thì cũng không có cảm giác nào khác. Đương nhiên cô bực bội không phải là do ghen, mà là một cảm xúc hỗn loạn như thế nào đó tựa như hận sắt không thành thép.
Đối với Hà Trác Hiên, một giáo quan quỷ quái yêu ma như vậy mà đi bày tỏ hâm mộ, những người này quẩn trí cỡ nào đây! Quên mất mấy phút trước bị Hà Trác Hiên hung hăn huấn luyện rồi sao? Quên mất mấy phút trước còn âm thầm mắng Hà Trác Hiên như thế nào sao? Cư nhiên dễ dàng luân hãm vào khí chất của cô ta như vậy?
Đạo lý đâu? Giới hạn ở chỗ nào?
Mạc Tiêu Tiêu giờ đây chỉ còn lại một mình đơn thương độc mã căm ghét Hà Trác Hiên bèn cực kỳ tức giận, suýt nữa nhịn không được mà đứng phắt dậy mắng cho bọn người háo sắc đó một trận, nhưng mà…may là trên lý trí vẫn còn tồn tại, cô chỉ có thể nghẹn khuất mà đem phẫn uất cất dấu dưới đáy lòng, sau đó hung hăng trợn mắt ném sang Hà Trác Hiên một cái nhìn bén ngót.
Hà Trác Hiên ngũ cảm vô cùng nhạy bén, ngay lúc Mạc Tiêu Tiêu phóng nhãn thần tới thì lập tức bắt được tần số mà nhìn trở qua. Thấy người nọ nghiến răng nghiến lợi oán hận trừng mắt với mình giống như ngay lập tức sẽ vồ tới cấu xé cô thành từng mảnh, Hà Trác Hiên nhịn không được nhíu nhíu mày, từ hồi nào từ chỗ nào bản thân lại đắc tội với con mèo con hay giương nanh múa vuốt này đây?
Hà Trát Hiên hoàn toàn không có đem nguyên nhân người này sinh ra thành kiến với mình liên tưởng theo hướng chương trình quân tập hà khắc, mà chỉ tự hỏi rằng trước khi tới trường S đã đắc tội với đối phương, vừa bắt đầu khóa huấn luyện liền cảm thấy bị ghét rồi.
Nghỉ giữa giờ chỉ vẻn vọn có mười phút không đủ bao nhiêu, đề tài thảo luận rả rích của đám nữ sinh chưa nói cho đã thì cũng hết giờ. Hà Trát Hiên canh thời gian vô cùng chuẩn xác, kim giây khẽ nhích một góc liền thổi còi triệu tập.
Nhóm sinh viên Mạc Tiêu Tiêu bị chỉnh cho ba tiếng đồng hồ đã hình thành được phản xạ có điều kiện, cho dù eo còn nhức đùi còn mỏi chân còn đau, chỉ cần vừa nghe còi lệnh liền lấy tộc độ tên bay đạn bắn nhảy dựng lên khỏi mặt đất chạy về đội hình, xếp hàng ngay ngắn đẹp đẽ. Không biết có phải là do khí tràng của Hà Trát Hiên quá cường đại hay không, tuy cô chưa cần phải nhe răng nổi đóa với đám sinh viên, bọn họ cũng tự giác sản sinh ra một nỗi kính sợ dành cho Hà Trát Hiên, quân huấn khổ cực đến mức không còn từ nào có thể tả nhưng vẫn không ai dám hó hé một lời, ngoại trừ Mạc Tiêu Tiêu từ lúc sống lại lá gan đã to thêm một vòng.
Nghe từ bên ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh răm rắp chỉnh tề, Liễu Khinh Huyền tạm dừng lại công việc lên kế hoạch đón tiếp tân sinh viên mà ngẩng đầu lên phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, một khi vừa nhìn liền không cách nào thu hồi tầm mắt trở lại.
Editor: chỉnh tới cái đoạn tám nhảm của mấy nữ sinh ta liền trợn mắt khó hiểu. Cái gì mà lái xe lái xe? Hình như là một cách của tụi nó ví von chuyện cưa cẩm tán tỉnh bà Hà Trát Hiên thì phải, theo đó mấy kẻ có “âm mưu” thì sẽ hàm ý là “tài xế”?