Sáng sớm hôm sau, Chung Viễn Huỳnh đáp máy bay tới thành phố Nam Thanh, mười giờ sáng đã đến biệt thự Phó gia.
Phó Lăng Thanh đã sớm chờ ở cửa, nở nụ cười với cô.
Hai người tiến vào phòng khách, Phó Lăng Thanh lấy cho cô một ly nước ép dưa hấu, rồi tự rót một chén trà, nhấp một ngụm.
Chung Viễn Huỳnh do dự, không biết nên mở miệng như thế nào.
Phó Lăng Thanh ôn nhu cười nói: “Con bởi vì chuyện của cha con mà đến đúng không?”
“Tối hôm qua con nhìn thấy ông ta ra vào loại câu lạc bộ này…” Chung Viễn Huỳnh dừng một chút, tiếp tục nói: “Cùng người phụ nữ khác…”
Phó Lăng Thanh hiểu rõ, sắc mặt cũng không thay đổi, ánh mắt càng thêm nhu hòa.
Đứa trẻ này sợ bà bị tổn thương.
“Đừng lo lắng, dì không sao.” Phó Lăng Thanh nói: “Thật ra dì và ông ta không phải là kiểu quan hệ mà con nghĩ.”
Chung Viễn Huỳnh truy vấn: “Vậy mối quan hệ thật sự của hai người là gì?”
“Chân tướng thật sự còn khó xử hơn nhiều so với vẻ bề ngoài của nó, sợ con cũng cho khó có thể tiếp nhận, đã từ rất lâu rồi, con còn muốn biết không?”
Chung Viễn Huỳnh gật gật đầu.
Phó Lăng Thanh từ lấy ra hai túi văn kiện năm đó ký với Chung Lịch Cao, đẩy đến trước mặt Chung Viễn Huỳnh.
Nếu Như Chung Viễn Huỳnh không hỏi, Phó Lăng Thanh cũng sẽ không chủ động nói ra nhưng Chung Viễn Huỳnh muốn biết, bà cũng sẽ không giấu diếm.
Khi hai văn kiện này được lấy ra, trong lòng Chung Viễn Huỳnh đã gần như đoán được mọi chuyện.
Khi còn bé, cô chưa từng hoài nghi quan hệ giữa Phó Lăng Thanh và Chung Lịch Cao, sau khi lên trung học cơ sở, nhờ bạn bè mà biết nhiều hơn về quan hệ gia đình, cô phát hiện không có hai vợ chồng tái hôn nào lại sống chung như bọn họ, bắt đầu nổi lên nghi ngờ.
Sau đó tìm hiểu về bệnh của Phó Tẫn, cô đã mơ hồ đoán được là chuyện gì xảy ra, cũng từng cảm thấy không thể tin, cũng từng cảm thấy khó chịu, ủy khuất.
Hiện tại mọi chuyện đều đã qua, cô ngược lại thoải mái hơn nhiều.
Một phần là tài liệu bí mật, một phần là điều kiện hiệp ước, Chung Viễn Huỳnh xem xong, không khỏi cảm khái, Phó gia đưa ra điều kiện cực kỳ hấp dẫn, quyền lực, tiền tài chỉ cần với tay là có thể dễ dàng có được, cho dù có là hố lửa, cũng sẽ có người nhảy xuống, chứ đừng nói là Chung Lịch Cao, kẻ tham vọng ngút trời, vì tiền tài mà liều mạng.
Cuối cùng, đôi mắt cô dừng lại ở dòng chữ viết tay run run của Chung Lịch Cao, có thể tưởng tượng ra được bộ dạng phấn khích khi ông ta đặt bút ký tên vào đó.
Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng ở chữ viết run run của Chung Lịch Cao, có thể tưởng tượng được biểu cảm mừng thầm lúc ký tên của ông.
Cuối cùng, đôi mắt cô dừng lại ở dòng chữ viết tay run run của Chung Lịch Cao, có thể tưởng tượng ra được bộ dạng phấn khích khi ông ta đặt bút ký tên vào đó.
Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng ở chữ viết run run của Chung Lịch Cao, có thể tưởng tượng được biểu cảm mừng thầm lúc ký tên của ông.
Ba chữ to nổi bật chói mắt, Chung Viễn Huỳnh khép văn kiện lại.
Phó Lăng Thành: “Mối quan hệ hợp tác của dì và ông ta kết thúc vào năm các cháu học đại học, vì vậy ông ta đã sớm rời khỏi biệt thự.”
Chung Viễn Huỳnh học đại học và làm việc vài năm không trở về, năm nay khó lắm mới có cơ hội trở về ăn cơm tất niên. Phó Lăng Thanh mới gọi Chung Lịch Cao trở về làm bộ, nếu không đứa nhỏ vừa mới rời nhà đi học, thì bà ấy đuổi cha ruột cô ra ngoài, nói thế nào cũng không dễ nghe.
Hơn nữa Phó Lăng Thanh và Phó Tẫn cũng không biết rõ giữa hai cha con bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe dì Trương nói, bọn họ cãi nhau trên tầng, chia tay không mấy vui vẻ.
Tuy rằng huyết mạch nhà họ Phó ít ỏi nhưng vẫn đều giúp đỡ lẫn nhau, tình thân nồng hậu, khó có thể đoán được rằng Chung Lịch Cao và Chung Viễn Huỳnh cãi nhau chuyện gì mà đến nông nỗi đoạn tuyệt quan hệ.
“Rất xin lỗi Viễn Huỳnh, tất cả đều là chủ ý của dì.” Phó Lăng Thanh cúi đầu, khẽ nói: “Tất cả con đều trách dì nhé, con đừng trách móc nặng nề A Tẫn.”
Chung Viễn Huỳnh nhìn vị nữ cường nhân của một công ty lớn đang trên đỉnh cao, ăn nói khép nép xin lỗi, cô để tay lên ngực hỏi mình thật sự trách bà ấy không?
Lúc Chung Viễn Huỳnh học tiểu học, cô rất không muốn để mọi người biết mình mồ côi mẹ, sợ có người mắng sau lưng là không có mẹ nuôi dưỡng nhưng mỗi lần họp phụ huynh, Chung Lịch Cao đều không đi, cô giáo hỏi mãi tại sao phụ huynh của cô không đến, cô không muốn nói, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn với việc họp phụ huynh.
Về sau có Phó Lăng Thanh, mặc dù bà ấy bận thế nào, cuộc họp có quan trọng ra sao, đều sẽ đến buổi họp phụ huynh cho Chung Viễn Huỳnh đúng giờ, hơn nữa toàn bộ quá trình đều nghiêm túc nghe hết.
Bà ấy họp phụ huynh cho Chung Viễn Huỳnh, chú Lý họp phụ huynh cho Phó Tẫn, hàng năm đều như vậy.
Khi đó tính tình Chung Viễn Huỳnh chỉ ham chơi, không thích học tập, cô giáo chỉ đích danh Phó Lăng Thanh ở lại, lấy bài tập và bài thi của Chung Viễn Huỳnh ra, nói: “Đứa nhỏ này vừa không thông minh còn không chăm chỉ, tuổi còn nhỏ mà cứ như vậy, sau này…”
Phó Lăng Thanh từ trước đến nay đều có ăn học, đây là lần đầu tiên cắt ngang lời người khác, nói: “Con bé rất thông minh, chỉ hơi sao nhãng mà thôi, nếu cô giáo tiếp tục nói như vậy, tôi nghĩ chỉ có thể nói với lãnh đạo của giáo viên một câu.”
Vẻ mặt cô giáo trẻ mới đến thay đổi, đành phải xin lỗi Chung Viễn Huỳnh: “Cô giáo nói bậy, cũng không phải có ý này.”
Thật ra Chung Viễn Huỳnh rất không thích cô giáo này, cô giáo này chỉ thích học sinh tốt, loại học sinh mà vừa có kỷ luật tốt lại vừa có thành tích tốt. Khi đi học luôn điểm danh cô, nói cô nửa ngày, thường xuyên bảo cô ra ngoài phòng học phạt đứng.
Phó Lăng Thanh còn nghiêm túc xem xong sách bài tập và bài thi của cô, khen Chung Viễn Huỳnh với giáo viên kia: “Cô xem, hai đề này chứng tỏ năng lực, suy nghĩ của Viễn Huỳnh khá tốt…”
Một giờ trôi qua, giáo viên không còn gì để nói.
Những bạn lớp khác vừa bị cha mẹ véo tai lôi đi, đi đến bên cạnh Chung Viễn Huỳnh, nhỏ giọng nói: “Tớ rất hâm mộ cậu.”
Buổi tối ngày hôm đó, Chung Viễn Huỳnh vẫn mang theo tâm trạng, sợ bị Phó Lăng Thanh không nể mặt trách mắng nhưng bà ấy không hề làm vậy, đến giờ còn nhắc nhở bộ phim thủ lĩnh thẻ bài Sakura mà cô yêu thích sắp phát sóng rồi.
Phó Lăng Thanh là người rất có kiên nhẫn làm bạn với trẻ con, vĩnh viễn đứng về phía cô, tích lũy sự tín nhiệm từng chút một.
Bà ấy chưa bao giờ nói những từ phủ định với Chung Viễn Huỳnh, ví như ‘Cháu không cần như thế, không thể như thế’ linh tinh, bà ấy hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của cô, cho dù ở rất nhiều việc nhỏ đều quan tâm chăm sóc cô cẩn thận nhất.
Điều này cũng ảnh hưởng đến hành vi xử sự của Chung Viễn Huỳnh.
Sau khi lớn lên, Chung Viễn Huỳnh thường tưởng tượng, nếu không gặp người dịu dàng chu đáo như Phó Lăng Thanh, Phó Tẫn bao dung vô bờ, cuộc sống của cô vẫn chìm đắm dưới bóng ma đánh đập của Chung Lịch Cao, vẫn có thể dùng tâm trạng vững vàng đối mặt với cuộc sống sao?
Không thể nào, có lẽ cô sẽ kéo Chung Lịch Cao đồng quy vu tận, chấm dứt tất cả.
“Dì Phó, cháu không trách dì đâu.” Chung Viễn Huỳnh chậm rãi nói: “Những năm gần đây cảm ơn dì.”
Người thật sự đổi cô để đổi lấy lợi ích không phải Phó Lăng Thanh, mà là Chung Lịch Cao, cho dù không phải nhà họ Phó, chỉ cần những nhà khác có điều kiện, Chung Lịch Cao cũng sẽ ‘bán’ cô ra ngoài.
Đến nhà họ Phó, ngược lại Chung Lịch Cao không dám làm gì cô.
Phó Lăng Thanh có tư lợi, nhưng dù thế nào cô cũng không trách nổi.
“Roẹt!”
Chung Viễn Huỳnh đưa tay xé rách hai phần văn kiện kia.
“Tuy rằng chắc hẳn Phó Tẫn cũng đoán được hai người là mối quan hệ hợp tác.” Chung Viễn Huỳnh nói: “Nhưng tốt nhất là đừng để em ấy nhìn thấy văn kiện này.”
Cảm nhận và hiện thực chính xác cũng không giống nhau.
Phó Lăng Thanh ngẩng đầu nhìn cô.
Chung Viễn Huỳnh nói tiếp: “Bất kể là người có bệnh về thể chất hay có bệnh về tâm lý, cũng không muốn bị đối xử như người bệnh, lại càng không muốn bị đặt trên cân để cân đo đong đếm giao dịch.”
Phó Lăng Thanh hơi sững sờ, nhớ tới thái độ của Chung Viễn Huỳnh từ bé với Phó Tẫn.
Từ trên xuống dưới nhà họ Phó và các bác sĩ đều coi Phó Tẫn như là vật dễ vỡ, không dám biểu lộ cảm xúc tiêu cực trước mặt anh, không dám nói một câu nặng lời, cẩn thận từng li từng tí khuyên anh trị liệu uống thuốc, cho dù thế nào cũng thuận theo tâm trạng của anh.
Chỉ có Chung Viễn Huỳnh coi anh như người bạn bình thường, khóc nháo, buồn phiền rồi cười đùa trước mặt anh, tất cả đều như tiên nữ giáng trần.
Mà bây giờ, cô vẫn đang cố gắng tới gần anh, chú ý đến cảm nhận của anh.
Vành mắt Phó Lăng Thanh có hơi nóng lên, trong lòng mềm mại: “Viễn Huỳnh, dì mới nên là người nói cảm ơn.”
…
Buổi chiều Chung Viễn Huỳnh có lớp, sau khi tạm biệt thì rời đi, ngồi máy bay trở lại Thành phố Bắc Đường, rồi đi đến trường học, uống nước nghỉ ngơi một lát thì vừa vặn vào lớp.
Tiết của cô là tiết cuối cùng, dạy xong thì tan học.
Chung Viễn Huỳnh quay về văn phòng đơn giản thu dọn đồ đạc, chào hỏi các giáo viên khác rồi đi ra khỏi trường.
Bây giờ đã là sẩm tối, phía chân trời ánh tà dương đỏ ửng, nhuộm đỏ những đám mây, giống như bức tranh màu nước đậm nhạt, lá khôi lả tả rơi xuống đất, lại mượn sức gió nên phát ra tiếng ma sát sàn sạt với mặt đất.
Chung Viễn Huỳnh ra khỏi cổng trường, radio phát nhạc bay đi xa, xung quanh đều là nhóm học sinh nhốn nháo ào ra khỏi cổng trường.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, lòng cô khẽ động, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn về một góc bên đường.
Một chiếc xe tải chạy qua, để lộ người đứng bên đường, sống lưng người kia thẳng tắp.
Phó Tẫn mặc áo gió màu nâu nhạt, bên trong là áo mỏng màu trắng và quần dài màu đen nhàn nhã, khí chất sạch sẽ, trong sáng, thân hình cao to.
Không biết đứng đợi bao lâu, dường như không ngờ Chung Viễn Huỳnh sẽ quay đầu lại, anh hơi sững sờ.
Chung Viễn Huỳnh đi về phía anh, trong lúc đó thấy những nữ sinh đi qua anh, đều sẽ nhìn anh nhiều hơn, bước chân cô vô thức nhanh hơn, đến gần nắm lấy tay anh.
Chú ý tới mu bàn tay có không ít vết kim châm, bởi vì châm kim nhiều nên có máu xanh tụ lại, dưới làn da trắng rất dễ nhìn thấy.
“Lại trốn ra ngoài?” Chung Viễn Huỳnh hỏi anh.
Rõ ràng anh vẫn đang trong giai đoạn trị liệu quan trọng.
“Đã năm ngày rồi.”
Năm ngày không gặp cô, anh khó mà tiếp tục chịu được.
Chung Viễn Huỳnh dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những vết kim châm, dịu dàng hỏi: “Có đau không?”
“Vốn muốn nói không đau.” Phó Tẫn nói: “Nhưng nhìn biểu cảm của chị, em bỗng thấy hơi đau.”
Chung Viễn Huỳnh ngước mắt nhìn anh, phát hiện anh cười, khóe môi, đuôi lông mày đều nhếch lên, thì ra nụ cười phát ra từ nội tâm của anh là như vậy, giống như hạt cát trắng nhỏ vụn trong suốt, được ánh mặt trời chiếu sáng rất đẹp.
Sự ấm áp đó dễ dàng dung nhập vào lòng người.
Chung Viễn Huỳnh cúi đầu dắt anh đi về phía trước, mặt không nhịn được mà nóng lên, dường như trái tim cũng bị thiêu đốt, đập loạn vài cái.
Phó Tẫn cho rằng cô chỉ xem xét xem anh có phối hợp tiêm hay không, đi được một đoạn đường thấy cô vẫn chưa buông tay ra, vẻ mặt anh có hơi ngạc nhiên, chậm rãi rũ mắt nhìn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, thấp giọng nói: “Chúng ta như vậy sẽ bị người khác nhìn thấy.”
“Nhìn thì nhìn.” Cô nói như thể đây là chuyện đương nhiên vậy.
“Nhưng không phải chị chán ghét việc bị mọi người bàn tán sao?” Chuyện xảy ra hồi trung học, bây giờ anh vẫn còn thấy sợ hãi, cho nên ban đầu chỉ có ý định đi theo sau cô, đứng xa xa nhìn cô, đưa cô về nhà.
Chung Viễn Huỳnh nói từng chữ: “Bây giờ chị không chán ghét, cũng tùy ai thích nói gì thì nói.”
Cô không muốn để Phó Tẫn im lặng theo sát sau cô nữa.
Im lặng một lát.
Chung Viễn Huỳnh cảm nhận được lòng bàn tay luôn lạnh lẽo khô ráo của anh thế nhưng bắt đầu nóng lên.
Giọng trầm thấp của Phó Tẫn truyền đến: “Vậy ngày mai em có thể đến đón chị không?”
Giống như bây giờ.
“Có thể.”
“Ngày mốt thì sao?”
“Ngày mốt là cuối tuần nên không có tiết.”
Phó Tẫn hơi cúi đầu, lông mi rũ xuống, thoạt nhìn rất tiếc nuối.
Chung Viễn Huỳnh nhịn cười, bổ sung: “Về sau đều có thể.”
“Ừ.” Mắt của Phó Tẫn khẽ giương lên.
Bọn họ đạp ánh tà dương chiều tà, hai bóng lưng song song, đi từng bước về phía trước.