Dệt Kén

Chương 1: C1: Cái tên rất bình thường



Mùa tựu trường.

Bảy giờ vào học mà sáu giờ bốn mươi Lê Đường với ngủ dậy, đánh răng rửa mặt mặc quần áo rồi lề mề xuống tầng, bữa sáng nóng hổi đã để sẵn trên bàn.

Bánh bao, quẩy và sữa đậu đều hợp sở thích của Lê Đường. Cậu lượn một vòng quanh bàn ăn, đoạn vừa mở tủ lạnh vừa khẽ ngoái đầu ngó phòng bếp.

Đây là căn biệt thự song lập [1] diện tích không hề nhỏ, mặc dù không rộng bằng nhà riêng của nhà họ Lê ở thủ đô, song vẫn được coi là xa hoa tại Tự Thành xếp chót trong các thành phố loại ba. Nhà có tổng cộng năm tầng, tầng một là phòng khách thông tầng [2], phòng bếp kiểu Tây không gian mở và phòng bếp kiểu Trung có cửa nằm ở hướng Bắc.

[1] Biệt thự song lập là kiểu biệt thự ghép khối từ 2 căn nằm trên một khu đất, có 3 mặt thoáng cùng một mặt tường chung.

[2] Phòng khách thông tầng là sự nối liền giữa các tầng với nhau, tầng trên được thiết kế dạng mở giống tầng lửng hoặc bố trí giếng trời để tạo sự thông suốt trong không gian.

Người phụ nữ đang bận rộn trong bếp quay ra, trông thấy Lê Đường thì báo cáo ngay: “Đồ ăn sáng ở trên bàn, bà chủ vẫn chưa dậy.”

Vốn dĩ Lê Đường cũng không định hỏi bác ấy, thành thử cảm thấy khốn đốn vì bị biết tỏng suy nghĩ.

Cậu giả bộ không có việc gì rời mắt đi, lấy một hộp sữa trong tủ lạnh, quay đầu đá cửa tủ và nói với bác giúp việc mới làm chưa đầy một tuần: “Vâng, cháu đi đây.”

Cậu đi muộn quá, dù tài xế có phóng như bay giữa dòng xe cộ trong giờ cao điểm buổi sáng thì khi đến trường đã là bảy rưỡi.

Lớp 10 Lê Đường học ở trường quốc tế tại thủ đô, bất kể là chương trình học hay kiểm tra chuyên cần đều không thể nghiêm bằng trường Trung học Số 1 Tự Thành bây giờ. Nhưng hôm nay là ngày đầu đi học, Lê Đường lại là học sinh chuyển trường, cô Lưu chủ nhiệm lớp 11A1 đón cậu ở bốt bảo vệ chỗ cổng trường, đưa cậu đến văn phòng đăng ký xong thì thả cậu đi luôn.

Lê Đường bước đến cửa bỗng nghe cô Lưu hỏi: “Ơ khoan đã, em vẫn chưa nhận sách đúng không?”

Vì thế Lê Đường còn chưa kịp vào lớp đã được lớp trưởng dẫn đi nhận sách trước.

Lớp 11 học nhiều sách cũng nhiều, Lê Đường không cầm nổi, may sao có lớp trưởng bê hộ hơn phân nửa. Trên đường về lớp Lê Đường cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, cậu hơi khó chịu ngoảnh đầu lại, thấy lớp trưởng tóc húi cua cười nhe răng: “Tôi là Lý Tử Sơ.”

Lê Đường có qua có lại tự giới thiệu bản thân.

Có lẽ muốn tạo dựng quan hệ tốt với bạn học mới, Lý Tử Sơ bước lên đi sát Lê Đường, nhỏ giọng nhắc nhở: “Trường không cho mang điện thoại, bị tịch thu đấy, cậu nhớ tìm chỗ an toàn mà cất.”

Lê Đường chân ướt chân ráo, sao biết được chỗ nào an toàn cơ chứ.

Thể dục giữa giờ sáng nay Lê Đường ở lại lớp vì không mặc đồng phục. Xung quanh không có ai, cậu bèn quang minh chính đại lôi điện thoại ra mở nhóm lớp ở trường cũ.

Hai tiết không vào nhóm đã tích hơn một trăm tin nhắn chưa đọc, các bạn đều đang bàn tán cuối tuần đi đâu chơi, nghe nói ở ngoại thành mới khai trương một trang trại nuôi ngựa, mở nhận nuôi một đàn ngựa con chất lượng tốt.

Lê Đường xen vào nói đôi câu, được một bạn tên Tào Dương hỏi trường mới thế nào, Lê Đường ngẩng đầu nhìn quanh lớp học đơn sơ bày kín bàn ghế, liếc dòng chữ “Còn xx ngày đến kỳ thi đại học” do khóa trước viết trên tấm bảng sau lưng, dẩu môi ra chiều ghét bỏ: Không thế nào cả.

Tào Dương chơi khá thân với cậu, tức tốc gửi tin nhắn riêng: Sao đấy sao đấy, điều kiện tệ lắm à?

Lê Đường trả lời: Trường ở thành phố nhỏ thì tốt được đến đâu.

Tào Dương: À đúng, mày đi vội quá quên không hỏi, mày đi tính khi nào về?

Lê Đường: Chưa chốt, bố tao không nói.

Tào Dương: Muộn nhất thì thi đại học cũng về chứ?

Lê Đường: Ờ.

Chính xác thì Lê Đường là học sinh bán chính thức, học bạ của cậu vẫn ở thủ đô, cho nên bất kể ở Tầm Thành [3] bao nhiêu lâu thì thi đại học bắt buộc phải về thủ đô thi.

[3] Tầm Thành, tên gọi khác của vùng Cửu Giang, Giang Tây, Trung Quốc).

Tào Dương lại hỏi: Mẹ mày đưa mày về nhỉ?

Tự Thành là quê của mẹ Lê Đường, lần này cả nhà cậu chuyển từ thủ đô về đây là vì mẹ bị bệnh, bố Lê Đường hiểu cho tâm trạng buồn bã vì lấy chồng xa nhà của mẹ nên đặc biệt đưa mẹ về quê dưỡng bệnh.

Thật ra đáng lẽ không cần thiết đưa cả Lê Đường theo, chính Lê Đường tự đòi đi cùng. Từ hồi có ký ức cậu chưa xa mẹ bao giờ, ngày nào cũng ở cùng với mẹ.

Lê Đường: Ừa, ít nhất phải đợi sức khỏe mẹ tao khá hơn đã.

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Tào Dương, song cậu ta vẫn không nhịn được cà khịa: Tao biết ngay cái đồ mama boy nhà mày.

Lê Đường cũng không phủ nhận.

Buổi sáng tẻ nhạt trôi qua, giờ nghỉ trưa Lê Đường ra tiệm tạp hóa ngoài trường mua sandwich, vừa xé bọc cắn một miếng đã nhăn tít mày lại. Đã lâu không có cảm giác ăn chỉ để lấp đầy bụng, Lê Đường cố gắng ăn nửa cái sandwich cứng tới nỗi có thể làm tổn thương thực quản, vừa nhai vừa nhớ cơm mẹ nấu.

Phải, cậu nhớ. Đã rất nhiều năm mẹ không tự mình vào bếp rồi.

Trường Trung học Số 1 Tự Thành có căng tin, sở dĩ cậu không đến đó ăn là vì chê đông.

Còn hơn một tiếng mới bắt đầu tiết buổi chiều, Lê Đường lách qua đám đông tấp nập đổ về căng tin, đến tòa nhà tổng hợp ở phía Bắc trường.

Chỗ này xem như yên tĩnh, hành lang không một bóng người.

Trong ấn tượng của Lê Đường, tòa nhà tổng hợp có phòng học mỹ thuật và âm nhạc, là nơi không quan trọng với bọn học sinh cấp ba bận bịu bài vở, có điều kiện thuận lợi trở thành chốn nghỉ ngơi.

Tuy nhiên có lẽ nhà trường lo mất mát trang thiết bị, Lê Đường leo một mạch lên tầng bốn cũng không tìm thấy phòng nào mở cửa.

Leo lên tiếp là sân thượng, tháng chín trời vẫn còn nóng bức, Lê Đường sợ nắng, đứng ở góc cầu thang phân vân có đi lên hay không, biết đâu trên đó có chỗ để ngồi nghỉ.

Bỗng dưng cậu nghe thấy giọng con gái bùi tai.

“Vừa nãy Vương Nghiên nói gì với cậu?”

Sau đó là giọng con trai: “Không có gì.”

“Nó nói thích cậu phải không? Cậu đừng tin, nó cược thua người ta, hết cách mới tỏ tình với cậu thôi.”

“À.”

“Cậu thất vọng hả?”

“Chắc là hơi hơi.”

“Tớ biết ngay.” Cô bạn không mấy vui vẻ: “Con trai các cậu đều như thế.”

Cậu trai bật cười: “Như thế nào?”

Lê Đường không có đam mê nghe lén nhưng lại hơi tò mò. Cậu không khỏi nhấc chân bước lên vài bậc, cửa sắt dẫn ra sân thượng không đóng chặt hở một khe, cậu ghé lại gần nghiêng đầu đổi góc nhìn, vừa khéo trông thấy lưng cậu trai ấy.

Mái tóc đen ngắn ngủn, dáng cao gầy, cậu ta khẽ gập lưng chống tay lên lan can, gió thổi áo phông đồng phục căng phồng, cũng thổi cho Lê Đường không mở nổi mắt trong thoáng chốc, làm bóng lưng ấy mờ nhòe trong mắt cậu.

Bạn nữ đứng bên phải cậu trai, váy ngắn khiến chân vừa thon vừa thẳng. Cô bạn bật ra một tiếng “hứ” như không hài lòng với thái độ sao cũng được của cậu ta, chìa cái tay vẫn để sau lưng: “Cầm lấy.”

Cậu trai liếc phong thư trong tay cô bạn: “Gì đây?”

“Cậu thích người giỏi giang biết làm thơ còn gì?”

“Có sao.”

“Hoắc Hi Thần lớp cậu nói đấy, không phải nó quen thân với cậu rồi à?”

“Thế chắc là phải.”

“Cậu xem giúp tớ bài thơ này tớ viết ổn không với?”

“Ừ.”

Giọng cậu trai trầm thấp, có vẻ không hứng thú nên dù trả lời ngay cũng có cảm giác qua loa lơ đãng, trái ngược hoàn toàn giọng điệu ngượng ngùng mà kiêu căng của bạn nữ.

“Không bảo cậu đọc bây giờ, về nhà hẵng xem.” Mặt cô bạn ửng hồng, giọng cũng nhỏ đi: “Không được cho người khác nhìn thấy.”

Cậu trai cười, nhét lá thư vào túi quần.

Bấy giờ bạn nữ mới yên tâm, tự nhiên nhớ ra gì đó bèn hỏi: “Ê, cậu không mang thuốc lá hả?”

“Không.”

“Không nói sớm.”

Bạn nữ móc một bao thuốc lá ở túi nhỏ đeo sau lưng, thuần thục rút một điếu châm lửa, tự hút vài hơi trước rồi đưa qua: “Không để ý chứ?”

Có lẽ là ảo giác, Lê Đường cảm nhận được chút xíu sự… bố thí của người bề trên từ thái độ của cô bạn?

Cậu trai liếc điếu thuốc đang cháy, giơ tay nhận.

Cô bạn nở nụ cười giống như chiến thắng.

“Từ nay cậu đừng mua thuốc lá nữa, tớ mang cho cậu, tớ biết hoàn cảnh nhà cậu… Kỳ này bố tớ nộp nhiều tiền vào thẻ cơm của tớ lắm, tối cùng đến căng tin nhé?”

Ngón cái và ngón trỏ của cậu ta khép lại, điếu thuốc kẹp nhẹ nơi đầu ngón tay cháy chậm rãi, khói thuốc lượn lờ theo gió.

Không nhìn chằm chằm quá lâu, cậu trai cất tiếng đồng ý: “Được thôi.”

Vậy nhưng giờ cơm tối Lê Đường không gặp hai người này ở căng tin trường.

Lê Đường ăn rất chậm lại còn kén ăn, vừa hết tiết đã đến căng tin chiếm chỗ, cầm đũa chọn chọn lựa lựa cơm thịt kho hơn bốn mươi phút cũng chưa ăn xong.

Cậu đi cửa sau vào lớp, là học sinh chuyển trường nên chỗ có thể chọn chỉ còn bàn cuối. Sau khi yên vị, Lê Đường ngó bàn cuối cùng tổ bốn, thấy cả hai ghế đều trống không.

Một phút trước khi chuông vào tiết tự học tối reo, có người ngồi vào chỗ gần cửa sổ. Người đó ngồi xuống thì chống cằm ngáp ngay được, lúc mở sách lông mày chau lại, cáu kỉnh như bị làm phiền.

Xem ra lần này cũng không thể ngủ một giấc ngon lành trên sân thượng.

Tiết tự học tối thứ hai, cô Lưu chủ nhiệm lên lớp giao bài tập Toán mới nhớ ra hôm nay có học sinh mới.

Lê Đường bị gọi đứng lên tự giới thiệu, có đứa con trai hét: “Người ta đến một ngày rồi cô, bọn em sắp thân luôn rồi.”

Cả lớp cười vang.

Cô Lưu vỗ bục: “Trật tự!” Rồi cô nhìn Lê Đường: “Cô đã xem thành tích của em, tiếng Anh rất tốt, Toán hơi kém.”

Lê Đường có dự cảm chẳng lành, thầm nhủ đừng bảo cô muốn sắp xếp đôi bạn cùng tiến cho em đấy nhé?

Đúng như dự đoán cô Lưu gọi tiếp một cái tên khác: “Tưởng Lâu.”

Chờ vài giây vẫn không thấy gì, cô lại gọi to: “Tưởng Lâu.”

Tiếng ghế ma sát với mặt sàn vang lên, người bên trái đứng dậy.

Lê Đường nghe tiếng nhìn sang, cậu bạn kia cười nói: “Thưa cô em nghe thấy.”

Lời nói có vẻ khiêu khích ở trong miệng những đứa con trai khác được Tưởng Lâu nói bằng giọng lười nhác, có thêm cảm giác không biết làm sao.

Giữa tràng cười lần nữa rộ lên trong lớp, Lê Đường lại nghĩ đến việc khác, chẳng hạn như cuộc đối thoại với Tào Dương trưa hôm nay, cậu ta hỏi trường mới có gái xinh không, cậu trả lời là “không để ý”, cậu ta hỏi tiếp thế có trai đẹp không, cậu đã ngừng một thoáng.

Tưởng Lâu.

Cái tên rất bình thường nhưng đặt vào vẻ ngoài này lại trở nên không bình thường.

Cô Lưu bảo Lê Đường chuyển đến chỗ trống cạnh Tưởng Lâu.

“Em ấy là cán sự môn Toán của cô, bình thường cũng rất thích giúp đỡ người khác, lúc cô không ở lớp, có vấn đề gì có thể hỏi em ấy.”

Lê Đường đang nghiền ngẫm cụm từ “thích giúp đỡ người khác” thì một cánh tay vươn ra từ bên trái cậu, và rồi chiếc bàn trống bị đá sang bên này, bàn học đầy sách của cậu được nhấc phắt lên rơi thẳng kêu đánh “rầm” cách chỗ cũ một mét về bên trái.

Trong lúc Lê Đường ngơ ngác thì Tưởng Lâu đã ngồi về chỗ, vừa lục sách bài tập trong chồng sách vừa liếc cái người vẫn đang đứng bằng ánh mắt khó hiểu.

Lê Đường hiểu, hắn đang hỏi “cậu không ngồi à?”

Cậu chậm chạp dịch sang đặt mông ngồi xuống ghế dựa, hí hoáy sắp đống sách bị làm lộn xộn trên mặt bàn, tỉnh bơ quan sát bạn cùng bàn mới ngồi bên trái.

Ở gần nên Lê Đường nhận ra Tưởng Lâu còn cao hơn mình tưởng, bàn học thấp tè khiến hắn không thể không khom lưng cúi đầu, xương sau gáy gồ lên. Cậu nhìn xuống, tay hắn mảnh khảnh như người hắn, da trắng với đốt ngón tay gầy gò.

Lê Đường đang mải nhìn thì bạn cùng bàn mới lên tiếng: “Tưởng Lâu, Tưởng có bộ Thảo, Lâu trong cầu thang.” [4]

[4] Chữ Tưởng 蒋 có bộ Thảo 艹, Lâu trong cầu thang 楼梯.

Hắn hạ giọng, tốc độ nói cũng không nhanh, cho nên không làm Lê Đường đang nhìn trộm giật mình.

Lê Đường vẫn ngớ người, mất một chốc mới đáp: “Lê Đường, Lê trong bình minh, Đường trong cây thu hải đường.” [5]

[5] Lê 黎 trong bình minh 黎明, Đường trong cây thu hải đường 秋海棠.

Bàn tay cầm bút của bạn cùng bàn khựng lại giây lát. Lê Đường cho rằng hắn cũng cảm thấy tên mình kỳ cục như những người khác.

Quả nhiên Tưởng Lâu dừng viết, nghiêng đầu nhìn cậu.

Cảm giác xấu hổ lạ lùng khiến Lê Đường vô thức che quyển sách giáo khoa ghi họ tên.

“Che cái gì?” Tưởng Lâu cười khẽ: “Rất hay mà.”

Thật ra Lê Đường không ghét tên mình vì dù sao cũng là mẹ đặt cho, mẹ nói cậu ra đời đúng lúc hoa thu hải đường rủ đầy cành. Chẳng qua chữ “Đường” ghép trong tên nghe mềm mại quá, đã từng rất nhiều lần Lê Đường bị tưởng nhầm là con gái do họ tên, đâm ra luôn hơi phản cảm khi giới thiệu bản thân.

Nhưng có người nói nó “rất hay”.

Bạn cùng bàn mới không nhìn cậu nữa, Lê Đường lặng lẽ thở hắt ra.

Lê Đường bỏ bàn tay che sách giáo khoa, cầm bút nhưng lại không biết nên viết gì, thẫn thờ mãi mới đặt bút tô lại tên họ viết không rõ nét trên trang bìa.

Trước khi tiết tự học tối kết thúc, mỗi học sinh lớp 11A1 đều nhận được một cốc trà sữa.

Lê Đường đặt trà sữa coi như quà ra mắt, cốc trà sữa đầu tiên của mùa thu… nghe có cảm giác nghi thức biết bao. Cậu quen dùng cách này để kéo gần quan hệ với người xung quanh và bày tỏ sự hòa đồng của mình, dù cho sĩ số lớp này nhiều gấp ba lần lớp ở trường quốc tế trước đây, chi phí đãi một bữa trà sữa không thể xem nhẹ.

Các bạn đều rất vui, mấy đứa con trai lập tức xưng anh gọi em với Lê Đường, trao đổi Wechat, nói về nhà sẽ kết bạn với cậu.

Sự hoà đồng khiến Lê Đường cảm thấy thoải mái và dễ chịu, cậu tính từ nay về sau sẽ bao ăn hằng tuần, củng cố thêm vài lần nữa.

Nhưng dường như cũng có người không dính trò này.

Chuông tan học vừa reo, Lê Đường tranh thủ lúc lớp học ồn ào đẩy một hộp tiramisu cố tình gọi thêm sang bàn bên cạnh, nói với âm lượng chỉ hai đứa nghe thấy: “Sau này nhờ cậu chỉ bảo thêm.”

Tưởng Lâu đang đứng dậy thu dọn cặp sách, nghe tiếng bèn nhìn cái bánh ngọt nhỏ trên bàn, xong lại nhìn bạn cùng bàn mới.

Ánh mắt hơi thất thần của hắn khiến cậu nhớ đến trưa nay khi nhìn điếu thuốc đã bị hút trên sân thượng, ánh mắt hắn cũng như thế.

Lê Đường không biết rằng phong thư đẹp đẽ cất giấu câu thơ đã chui vào thùng rác, kể cả điếu thuốc mới cháy được một mẩu ấy nữa.

Bì thư viết “To: Tưởng Lâu”, chính giữa cái tên cháy đen thành một lỗ.

Tưởng Lâu cao hơn Lê Đường, vậy nên cần cụp mắt để nhìn cậu.

Lê Đường khẽ ngước đầu trông thấy hàng mi dày của Tưởng Lâu, song nụ cười trên gương mặt hắn lại nhạt thếch. Được‎ ‎ tại‎ ﹎‎ T𝗿ù𝗺T𝗿u‎ yện.Vn‎ ﹎

“Được thôi.” Tưởng Lâu đáp.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.