Lý Hồng Vân đưa con đến bệnh viện kiểm tra, biết rằng béo phì đang ảnh hưởng đến sự phát triển chiều cao của cô bé, sau khi về nhà, bà ấy tịch thu đồ ăn vặt của con gái, học cách làm bữa ăn giảm cân trên mạng và thúc giục con gái tập thể dục.
“Cho nên ông mới lấy dây nhảy và sách hướng dẫn tập thể thao ra để nhắc con bé vận động đó ư?” Lý Hồng Vân nghi hoặc.
Nghe có vẻ hoang đường nhưng lại hợp lý, tuy Lý Hồng Vân không thể tin được, nhưng vẫn vội vàng hỏi vê điều mà bản thân lo lắng: “Vậy nhìn chằm chằm vào con gái tôi, khiến con bé ngã là sao?”
“Lão phu nhìn chằm chằm con bé, nhưng không nhìn trộm. Con gái của các người… không thể ngồi im được.” Lão quỷ lắc đầu: “Đúng là có chuyện con bé bị ngã nhưng ta không có cố ý. Nửa đêm, lợi dụng lúc các người ngủ, con bé lén lút dậy ăn, ta muốn lấy đồ ăn vặt con bé đã giấu, không ngờ nó quay lại, sợ đến mức ngã một cái. Từ đó, nó đã không còn dám ăn vụng vào nửa đêm nữa.”
Lý Hồng Vân tức giận đến nỗi lông mày dựng ngược: “Tôi hỏi con bé nửa đêm thức dậy làm gì, nó nói đi vệ sinh, hóa ra gây rối suốt thời gian dài chỉ để trộm đồ ăn! Chờ đến khi con bé giảm cân xong, không còn ảnh hưởng đến sức khỏe, nó muốn ăn bao nhiêu cũng được, nhưng nó lại muốn ăn ngay bây giời”
Bà ấy là người hiểu tính tình của con gái mình nhất, ngoại trừ việc lười biếng và tham ăn ra thì con bé cũng không có tật xấu gì khác, vừa nghe qua liền biết đúng là con gái mình có thể làm được điều này.
“Mùi vị đồ ăn thay đổi, là để con bé ăn ít lại sao?”
Lão quỷ gật đầu: “Ta cũng không còn cách nào khác, con bé luôn muốn ăn nhiều, nếu ăn quá nhiều, lão phu sẽ hấp thụ mùi vị, nếu không ngon thì tự nhiên con bé sẽ không ăn nữa. Các người không biết, khi không còn gì để ăn, con bé thậm chí còn muốn ăn cả đồ cúng, ôi. “
“Mấy lần tôi hỏi sao đồ ăn vặt trong nhà cứ hụt dần thì con bé nói không phải nó lấy…” Lý Hồng Vân chợt hiểu tại sao lúc đó con gái mình lại do dự và cảm thấy áy náy, suýt nữa cười lớn vì tức giận: “Được lắm, tôi không cho nó ăn, vừa đúng lúc gặp quỷ, nó không dám thừa nhận đã ăn trộm, vậy là để quỷ chịu trách nhiệm phải không?!”
“Ta cũng không biết nhà kho của mấy người ở đâu.” Lão quỷ bất đắc dĩ.
Lão quỷ ngẫm lại việc đấu trí đấu tài mấy ngày này, không nhịn được mà kể khổ.
Ông biết âm khí không tốt cho con người nên cố gắng kiềm chế, nhưng khi người và quỷ ở cùng một phòng, ông phải ngăn cô bé lại, thật khó để không ảnh hưởng đến cô bé.
Lý Hồng Vân hiểu được đầu đuôi chuyện lạ trong nhà, bà ấy không biết nói gì, trong lòng rất tức giận. Kiều Quân vội vàng vuốt lưng an ủi vợ mình.
Lão quỷ nhìn hai vợ chồng với vẻ mặt lo lắng rồi an ủi: “Ở đời, ăn uống có hai mặt. Khi còn trẻ, muốn ăn gì thì ăn. Về già muốn ăn cũng không được. Trẻ con không kiềm chế được thì cứ để nó ăn đi.”
“Lúc trước con bé kêu mệt mỏi vì có quá nhiều bài tập ở trường cấp ba, nên tôi không đành lòng ép buộc con bé. Bây giờ… không thể không ra tay được nữa.” Lý Hồng Vân nghiến răng nghiến lợi: “Miệng của mình cũng không quản được!”
Bữa ăn kiêng không ngon bằng bữa ăn bình thường nhưng cũng không đến nỗi phải chịu đói.
Tuy nhiên, nếu chưa đủ ngon, ăn xong sẽ thèm những món ăn vặt nhiều dầu, nhiêu đường và cay, ăn đồ ăn vặt sẽ béo hơn, chỉ cần không kiềm chế được thì con bé vẫn sẽ phải ăn kiêng, không thể ăn uống bình thường, chỉ là một vòng luẩn quẩn.