Mặt trời đã lên cao, cửa vừa mở ra, tiền sảnh đã sáng trưng, quỷ cũng không dám bước ra.
“Được, được!” Lý Hồng Vận cầm lấy hộp đóng gói, món đồ trong lòng bàn tay nặng trĩu.
Nhìn qua cửa sổ trong suốt của hộp giấy, có những chiếc xíu mại to, vỏ mỏng hình bông hoa, chứa rất nhiều thịt và măng thái hạt lựu.
Lý Hồng Vân không khỏi lắp bắp kinh ngạc.
Lúc mới nghe giá, bà ấy còn nghĩ hơi đắt, nhưng lại nghĩ đó là việc của Diệp Tuyền, bỏ ra nhiều hơn chút cũng không sao, đến khi nhìn thấy đồ thật, bà ấy mới nhận ra mình đã sai.
Xíu mại gạo nếp chay ở một số nơi đã được bán với giá hai đồng, nhưng một chiếc xíu mại thịt lớn như vậy chỉ có ba đồng thôi? Thế này thực sự có thể lãi sao?
Lý Hồng Vân suy nghĩ một lúc, sau khi vê nhà, bà ấy mang món xíu mại hấp ra ngoài.
Sau bữa trưa, các cụ già ra phơi nắng lại tụ tập trò chuyện với nhau.
Nhìn thấy Lý Hồng Vân tới cửa hàng tiện lợi, một vị khách quen không khỏi chào hỏi: “Sáng nay ở nhà không có giấm, cháu không có ở đây, chú phải đi một vòng đến tít siêu thị bên kia mới mua được. Sao đột nhiên lại đóng cửa quán vậy? Nhìn cháu kìa, cơm còn chưa ăn đã vội vội vàng vàng làm gì vậy?”
“Về nhà có chút việc ạ, chú muốn biết thật sao?” Lý Hồng Vân ra vẻ thần bí, vừa nói vừa lấy xíu mại ra ăn: “Aii, nói khẽ thôi, cháu nói chú nghe, bà chủ Tiểu Diệp kia giỏi thật đấy…
Nghe thấy tiếng bàn tán, một lúc sau, có mấy người cầm theo ghế nhỏ và hạt dưa nhanh chóng tụ tập trước cửa hàng tiện lợi.
Trong lúc trò chuyện, Lý Hồng Vân ăn hết cái xíu mại này đến cái xíu mại khác. Xíu mại nóng hâm hập thơm nức mê người, chỉ ngửi thôi chứ không nhìn thấy thì vẫn ổn, nhưng ăn trước mặt bọn họ thì thực sự không chịu được.
Có người không nhịn được hỏi: “Cái này cháu mua ở đâu thế?”
Chỉ chờ câu này thôi! Lý Hồng Vận mỉm cười chỉ vê phía cuối đường: “Chỗ kia kìa, hôm nay sẽ khai trương, cháu nghĩ vẫn còn nhiều đấy ạ, buổi tối chắc chắn có thể mua được!”
Cửa sổ kính mới lắp của cửa hàng cuối phố trong suốt, sáng sủa, gần đây không nghe thấy tiếng động nào về đêm, hình như không còn bị ma ám nữa.
“Vậy… đi xem xem?”
Diệp Tuyền còn chưa biết, việc khuyến mãi khai trương cửa hàng cô lười không thèm quan tâm đã tự hoàn thành rồi, cô nằm bên cửa sổ, ánh nắng ấm áp khiến khiến người ta mơ màng ngủ đến nơi.
Người môi giới chân trước chân sau lo liệu xong giấy tờ, cuối cùng cũng chạy tới phố Hỉ Nhạc.
Khi ngẩng đầu lên, thấy Diệp Tuyền vẫn đang ngủ say sau cửa sổ tầng hai, nhìn phong cảnh núi non phía xa và ánh nắng gân đó, anh ta lập tức cảm nhận được hai thế giới đan xen.
Nhưng nghĩ đến việc hôm qua chợt nhận được thông báo rằng hồ sơ mà anh ta tìm mọi cách để đẩy nhanh tiến độ vẫn còn cần mấy ngày để hoàn thành, hôm nay đã nhận được rồi. Không phải do nỗ lực của anh ta thì chắc chắn là nể mặt bà chủ rồi.
Sự oán giận của người môi giới đột nhiên biến thành một nụ cười tươi. Người môi giới còn chưa kịp gõ cửa gọi, Diệp Tuyên đã mở mắt ra, lười biếng nhìn xung quanh.
Hiển nhiên cô gái sống ở đây rất ổn, không hề lo lắng về việc sống chung với ma.
Phía sau không có đèn nên tối quá không nhìn rõ, cửa sổ thì quá sáng, cả thân hình cô trông như đang ngồi giữa ánh sáng và bóng tối.
Người môi giới không khỏi nghĩ tới yêu cầu kỳ lạ của Diệp Tuyền khi mua cửa hàng.
Mấy năm gần đây, phố cổ càng ngày càng vắng vẻ, thuê nhà cũng được, nhưng cửa hàng buôn bán không ổn định lắm, làm ăn cũng khó khăn.
Vất vả lắm mới tìm được một thương vụ, hợp đồng được ký chỉ trong vài phút, nhưng trong khi những người khác hỏi về vị trí đắc địa và giá khu vực thì Diệp Tuyền chỉ yêu cầu một điều:
Đến gần núi Bạch Vân, càng gần càng tốt, nhưng không phải trên núi.