Quỷ tướng quân lẩm bẩm lặp lại lặp lại câu hỏi này mấy lần, Diệp Tuyền đè quỷ tướng quân xuống, ánh sáng màu vàng hóa thành một lớp vỏ như màng bọc, khống chế âm khí đang d.a.o động quá mức của anh ấy.
“Long Tuyền huyết lệ đổ trên áo bào, hận thiên nhai một thân lưu lạc…” Quỷ tướng quân bỗng nhiên cất giọng hát.
Tuy không có nhạc trống kèm theo phụ hoạ nhưng một giọng hát đó như xuyên mây xé lụa, ngưng tụ đầy nỗi buồn đau và sự tức giận của anh ấy, ngay lập tức khiến những người nghe thấy nổi da gà, suýt bật khóc.
Quỷ tướng quân chậm rãi bình tĩnh lại, hát được hai câu thì dừng lại, ngơ ngác nói: “Trong nghề, phụ nữ sợ nhớ trần tục, đàn ông sợ phải ngày đêm bôn ba đây đó, nếu có thể hát hay, tôi cảm thấy còn tệ hơn hát dở.”
Như thể thế giới mà anh ấy biết trong quá khứ đã sụp đổ trước mắt anh ấy, toàn bộ cơ thể quỷ hồn như sắp vỡ tan thành từng mảnh.
Du Tố Tố nhìn anh ấy đầy cảm thông, như đang nhìn nạn nhân của một vụ lừa đảo, nhưng cô ấy không biết anh ấy đã bị lừa gì. Nhưng nghĩ mà xem, anh ấy ở đây nhiều năm như vậy, nhất định muốn biết tin tức của bọn họ càng sớm càng tốt. Bây giờ, tất cả tình yêu, gia đình và cả cuộc sống của anh ấy trước đây đều bị phủ định.
Thật đáng thương.
Quỷ tướng quân cúi đầu nhìn tập tài liệu trên sàn, thân hình thẳng tắp từ từ khom xuống, như thể sức lực đã bị rút cạn. anh ấy cười khổ nói: “Tôi hiểu rồi.”
Du Tố Tố nghe vậy cảm thấy có chút không thoải mái: “Anh hiểu ra cái gì?”
“Tôi quả thực là người của gánh hát nhà họ Dương, tôi là người nhỏ tuổi nhất trong đó, đứa nhỏ cuối cùng được nhạc trưởng nhận nuôi tên là Tiểu Vinh.” Quỷ tướng quân chậm rãi kể lại chuyện cũ.
Nhà họ Dương từng rất nổi tiếng ở tỉnh Khuẩn và thậm chí bọn họ còn có rạp hát riêng.
Nhạc trưởng biết nhìn xa trông rộng lại có nhiêu ý tưởng hay, vì lúc tuổi còn trẻ bị thương nên không thể có con, ông ấy đã nhận nuôi rất nhiều người và truyền nghề lại cho bọn họ để bọn họ nuôi ông ấy đến cuối đời. Vì vậy, rất nhiều thói tục tĩu ở bên ngoài đều không có trong gánh hát nhà họ Dương, bọn họ đều là anh em với nhau, cùng nhau luyện tập, ước mơ lớn nhất của bọn họ là có thể được mời cùng đứng trên một sân khấu.
Năm tháng đẹp đẽ vào những ngày học việc của Dương Vinh đã trôi qua như vậy. Tuy nhiên, thế giới đã rơi vào khủng hoảng, trở nên đặc biệt hỗn loạn, ngay cả tỉnh Khuẩn ở phía xa xa thuộc vùng Đông Bắc cũng đã nghe nói về vấn đề này.
“Dốc Trường Bản” chính được viết vào thời gian đó.
“Sư phụ càng lúc càng càng lớn tuổi, ông ấy luôn nói thế giới ngoài kia không tốt. Sau khi nhận tôi về nuôi, ông ấy cũng không nhận thêm bất kỳ đệ tử mới nào vào gánh hát nhà họ Dương nữa.”
Khi Dương Vinh nhắm mắt lại, dường như vẫn nhìn thấy sư phụ của mình đang tựa vào chiếc ghế bập bênh lắc lư qua lại, ông ấy đang mỉm cười, tay cầm một cây gậy dài dùng để dạy bọn họ tư thế chuẩn xác.
Giọng nói của sư phụ cũng vang lên trong trí nhớ của anh ấy: “Trên thế giới tàn khốc này, nếu tất cả chúng ta có thể sống sót, những gì mà các con học được đều sẽ là vũ khí hữu ích, không bao giờ được để nó vào quên lãng, đến lúc đó truyền lại cho thế hệ mai sau cũng không muộn. Nhưng nếu chúng ta không thể sống sót, một đứa trẻ không lớn không nhỏ, cái gì cũng học được nửa vời sao có thể đứng trên sân khấu được? Còn phải cùng gánh hát nhà họ Dương chúng ta chịu khổ, đó không phải là hại người rồi sao? Mau tan đi, giải tán đi.”
Khi thế giới ngày càng trờ nên hỗn loạn, nhạc trưởng cũng đã già đi và lâm bệnh nặng, ông ấy đã bán rạp hát để quyên góp tiền cho quân đội chống giặc ngoại xâm. Trước khi rời rạp hát, ông ấy quyết định dẫn dắt gánh hát nhà họ Dương diễn lại côn khúc “Dốc Trường Bản” thêm một lần nữa.
Dương Vinh là người nhỏ tuổi nhất trong đội, là người luyện võ, từ nhỏ đã ao ước được làm Triệu Vân cưỡi ngựa trắng câm thương bạc.
Anh ấy đã rèn luyện kỹ năng của mình rất lâu và sẵn sàng lên sân khấu, nhưng thời gian không chờ đợi ai, cuối cùng anh ấy chỉ bước lên sân khấu để diễn “Dốc Trường Bản”, vừa là lần đầu cũng là lần cuối cùng anh ấy có thể đứng trên sân khấu.
Sau khi nhạc trưởng già rời khỏi rạp hát, sức khỏe của ông ấy hoàn toàn yếu đi, qua đời sau đó vài ngày. Theo lời dặn dò vừa rồi của ông ấy, các đệ tử trong gánh hát nhà họ Dương đã phân chia hết số tài sản cuối cùng còn lại, lẽ ra bọn họ phải tự kiếm kế sinh nhai, đợi ổn định rồi mới ra ngoài tiếp tục biểu diễn.
Dương Vinh được nhạc trưởng quý mến, ngoài tiên ra còn được tặng thêm một bộ trang phục.
Tuy không phải là loại tốt nhất, chỉ là một bộ đồ cũ nát nhưng cuối cùng anh ấy cũng đã mặc được bộ trang phục biểu diễn của riêng mình. Lúc nhận được món quà này, anh ấy không khỏi kinh ngạc, không biết phải nói gì.
Anh ấy biết Sư phụ luôn để tâm nghĩ đến mỗi người, tuy không thể thực sự lên sân khấu để trở thành ngôi sao nhưng tình thương của Sư phụ dành cho mọi người cũng rất nhiều.
Dương Vinh không muốn cứ như vậy rời đi, ngày đồng ý đường ai nấy đi, anh ấy lặng lẽ trở về thăm mộ sư phụ, muốn nói cho ông ấy biết anh ấy đang có dự định nhập ngũ.
Anh ấy cho rằng dù sao bản thân mình cũng từng là võ sinh, đã từng luyện võ, câm kiếm vẫn có thể g.i.ế.c c.h.ế.t đám thực dân xâm lược trên chiến trường có phải không?
Vừa quay lại, Dương Vinh kinh ngạc khi thấy đã có người đứng trước mộ sư phụ của mình.
Mọi người trong gánh hát nhà họ Dương đã đồng ý rời đi đều quay trở lại mộ phần của ông ấy.
Sư huynh từng đóng vai Triệu Vân không ưa anh ấy: “Sao cậu lại quay lại? Lông tay lông chân còn chưa mọc hết, cứ đi trốn đi!”
Lúc đó Dương Vinh còn trẻ, khí lực dồi dào, mở miệng liền nói: “Không phải anh muốn tìm một người chị dâu sinh cho chúng ta một đứa con thật béo tốt sao? Ở đây làm cái gì!”
Các anh chị em cùng cha khác mẹ lần lượt trở vê mộ phần của sư phụ không khỏi bật cười.
Nhị sư huynh keo kiệt nhất cau mày nói: “Nếu biết như vậy hôm qua, chúng ta đã nói lời tạm biệt như thế nào? Tiền của tôi đã không nhiều nhưng vẫn nhận lời ra ngoài uống rượu với các người! Thật sự là thiệt thòi!” Những người còn nghĩ tới muốn cống hiến cho nước nhà đều sẽ gia nhập quân đội, còn những người yếu đuối không dám bước ra chỉ có thể ở lại nâng cao tinh thân. Lúc trước gánh hát nhà họ Dương gia từng được mời về hát một đoạn “Dốc Trường Bản” cho quân đội nghe, chính sư phụ đã dẫn dắt bọn họ, bây giờ đến lượt bọn họ chậm rãi hát cho ông ấy nghe.
Mới đầu, Dương Vinh nhập ngũ, tham gia vào đoàn quân của quân đội để chống giặc ngoại xâm.
Tuy nhiên, lần đầu tiên bước ra chiến trường với tư cách là dân quân xách túi, anh ấy đã quá sợ hãi rồi ngất đi. Các bộ phận cơ thể người bay khắp nơi, tiếng s.ú.n.g chói tai, mọi người giống như mấy bóng ma trong vụ g.i.ế.c chóc, m.á.u thịt bị cắt xẻo.
Nếu không phải sư huynh của anh ấy lôi anh ấy từ bên cạnh ra, có lẽ Dương Vinh đã c.h.ế.t ở đó rồi.
Sư huynh bị thương, Dương Vinh cảm thấy vô cùng hối hận và rất áy náy. Sư huynh cũng không để ý nhiều: “Cậu còn quá nhỏ, chưa từng thấy qua những thứ này nên sợ hãi là chuyện bình thường. Nhưng cậu không biết cách dùng gỗ làm giáo sao? Cách đánh người trên chiến trường cường điệu như vậy. Về sau cứ chăm chỉ luyện tập đi. Được rồi, quay về đi, tôi sẽ cầu xin chỉ huy thương xót, cậu chỉ mới mười lăm tuổi, còn quá trẻ để vào trận, mau quay về trước đi.”
Dương Vinh biết mình đã gây chuyện, xấu hổ đến mức muốn tìm một vết nứt trên mặt đất mà chui vào trong đó.
Triệu Vân trên “Dốc Trường Bản” vô cùng hào húng nhưng Dương Vinh chỉ là một vị tướng giả.
Dương Vinh không dám gây thêm phiền toái cho các sư huynh của mình nên đã quay lại giúp đỡ các sư huynh khác vẫn đang biểu diễn ở tiên tuyến.
Nhưng chỉ hát được mấy lần, chiến tranh càng ngày càng đến gần, gián điệp và tay sai càng nhiều hơn, trên đường đến địa điểm tiếp theo, gánh hát nhà họ Dương vừa đoàn tụ lại với nhau đã bị bọn chúng chặn đường lại rồi phóng hỏa g.i.ế.c người.
Gánh hát nhà họ Dương đã tham gia chiến đấu chống lại quân xâm lược kể từ khi nhạc trưởng già qua đời, những kẻ xâm lược hay tin cũng tức giận ra lệnh phải đánh gãy khúc xương cứng rắn này.
Ngọn lửa nuốt chửng các anh chị em của Dương Vinh, nuốt chửng cả cuốn sách có ghi lời bài hát và trang phục thể hiện sự chăm chỉ của gánh hát nhà họ Dương, nuốt chứng tất thảy mọi thứ.
“Tiểu Vinh, mau đi đi! Nếu em còn sống, nhà họ Dương vẫn còn sống!”
Dương Vinh dường như lại nghe thấy tiếng hét ngày đó, bày ra vẻ mặt ngơ ngác: “Tôi không phải người thông minh nhất, cũng không phải người chăm chỉ nhất. Tôi luôn đặt mục tiêu tất cao, chỉ muốn mình trông thật ổn. Nhưng cuối cùng, tôi lại là người duy nhất còn sống sót, gánh hát nhà họ Dương cứ vậy chỉ còn lại một người.”
Đó là toàn bộ câu chuyện về sự nghiệp và quê hương của bọn họ, nhưng nó đã không còn nữa.
Chỉ có Dương Vinh trốn thoát, sau một thời gian dài trốn thoát khỏi bị truy lùng, anh ấy mới dám quay trở lại đống đổ nát đã bị đốt cháy thành tro, tìm kiếm chút dấu vết cuối cùng của anh chị em mình còn để lại và thu thập t.h.i t.h.ể của họ.
Dương Vinh trốn trong núi, mang theo một chiếc giỏ mây nhỏ trên lưng. Anh ấy không dám tham gia vào những công việc bên ngoài nữa, cuối cùng lạc vào một ngôi làng nhỏ chỉ còn lại ba bốn hộ gia đình. Điều hiếm thấy nhất trong làng chính là cánh cổng vòm dành cho góa phụ thời tiền triều, mà bọn họ vẫn cho là nằm ngoài tiền triều.