Cô ấy kiềm lại nụ cười: “Đạo trưởng Thanh Tĩnh không hổ là người đứng đầu khóa học [Lý thuyết huyền học hiện đại và thực tiễn xã hội] trong cục, đến một chữ cũng không sai. Kiều Vượng, khóa học giáo dục khi nãy em không nghe cẩn thận à, bên trong cũng có nội dung liên quan đấy.”
Trên khuôn mặt nhỏ của Kiều Vượng, bên trái viết hoài nghi nhân sinh, bên phải viết trời long đất lở.
Diệp Tuyền bật cười thành tiếng.
Kiều Vượng nhìn bà chủ nhún vai, hai người bên cạnh cũng đang mỉm cười… Quá đáng! Người lớn thật quá đáng! Vui sướng đều được xây nên từ đau khổ của cô bé!
“Hoa hòe chín rồi.” Diệp Tuyên chuẩn xác mà nắm bắt thời gian. Lộ Băng nhanh chóng bước đến giúp đỡ, nhưng lại bị một ánh mắt ngăn lại tại chỗ.
Diệp Tuyền mở nắp nồi, hơi nước ướt đẫm mang theo hương hoa bay ra khỏi nắp nồi, như chọc thủng trói buộc trong suốt, hương thơm như có như không trong phòng bếp trở nên càng rõ rệt.
Hương vị của mật hoa hòe là thanh ngọt nhất, mùi vị ngọt ngào của nụ hoa vừa nở chưa từng bị hái xuống, tất cả được giữ lại ở cánh hoa, tạo thành loại nhân mật.
Không cần thêm đường đã có đủ vị ngọt, nhưng lại không hề ngấy. Cánh hoa được bọc trong một lớp bột mì mỏng nhưng vẫn giữ được hương vị nhẹ nhàng, tựa như đóa hoa tươi nở rộ nơi đầu lưỡi.
Hương vị nguyên bản sảng khoái ngọt ngào khiến người ta tràn đầy thỏa mãn, thêm một bát gia vị cay nóng như ớt và hoa tiêu, hai loại mùi hoàn toàn tương phản va chạm với nhau, không những không khiến người ta cảm thấy đột ngột, ngược lại còn hình thành các tâng lớp hương vị chồng lên nhau một cách kỳ diệu.
Nụ hoa hơi dai nhẹ được bọc trong màu hồng có vị như thịt, những bông hoa trong ngày xuân tháng ba âm lịch phảng phất như có thực thể, báo cho tất cả mọi người biết sắp nghênh đón mùa xuân.
Mùi thơm nháy mắt khiến Kiều Vượng quên đi đau thương, nhìn Diệp Tuyền nheo mắt ăn thỏa mãn, tưởng chừng như thèm đến nước dãi chảy thành sông.
Kiêu Vượng háo hức đợi Diệp Tuyên ăn xong miếng đầu tiên, một mực thể hiện cảm giác tồn tại của mình, cuối cùng cũng thấy bà chủ Diệp câm một cái bát nhỏ bắt đầu chia cơm.
Kiều Vượng đã đói từ sớm, may mắn khi học khóa học, chị gái cảnh sát cho cô bé ít bánh mì và sữa bò, không đến mức đầu váng mắt hoa. Thời điểm có chút đói chứ không phải đói cồn cào là lúc thích hợp nhất để tận hưởng đồ ăn ngon.”Oa, ngon quái” Kiều Vượng đã ngửi mùi thơm của Quán Ăn Khuya nửa tháng trời, cuối cùng cũng ăn được, thậm chí có chút cảm động. Không nói rõ được ở đâu ngon hơn, nhưng khi ăn vào, ngon hơn những món ở nhà làm rất nhiều, nhẫn nại trong khoảng thời gian này quả thực rất đáng!
Cô bé trâm tư suy nghĩ cả nửa ngày cuối cùng tìm được cách miêu tả thích hợp: “Giống như ăn một miệng đầy cánh hoa vậy!”
Kiều Vượng vì hoa hòe chưng mà điên cuồng gọi điện thoại, Diệp Tuyền đưa bát tiếp theo cho Thanh Tĩnh, bát thứ ba đưa cho Phương Vọng Đệ đang bay bên cạnh cô không chút tiếng động làm phông nền.
Phương Vọng Đệ có chút ngây ra: “Cho, cho tôi sao?”
“Tự mình ăn đi.” Diệp Tuyền gật đầu xác nhận, tiếp tục múc thêm một bát. Phương Vọng Đệ ngồi xổm xuống đặt sách trong lòng, ôm lấy bát, cẩn thận cúi đầu ngửi.
Hoa hòe chưng vẫn mang theo hương vị ngọt thanh đặc biệt, hơi nóng hầm hập phả vào mặt, cực kỳ rõ ràng.
Phương Vọng Đệ cầm lấy một đóa, nhấp một miếng, hương vị ấm áp thơm ngát tràn đầy trong miệng.
Cô ấy ôm lấy bát, mãi chưa ăn miếng tiếp theo.
Phương Vọng Đề sờ vào thanh kẹo Nougat trong túi áo đồng phục, lại chạm vào bát hoa hòe mềm xốp. Cô ấy như một tên nghèo bất ngờ nhận được một kho báu kếch xù, không nỡ ăn hết, muốn tìm một nơi để giấu đi.
“Nếu không ăn thì sẽ lạnh đấy.” Diệp Tuyên cắt ngang động tác muốn cất hoe hòe vào trong túi của Phương Vọng Đệ: “Vẫn còn rất nhiều. Không thích ăn thì thôi vậy.”
“Thích.” Phương Vọng Đệ hiếm khi trả lời nhanh như vậy.
Múc ra để lại một phần cho hiệu trưởng Tằng, Diệp Tuyền chia một nửa cho mình, phần còn lại và chiếc bát lớn cùng đưa hết cho Lộ Băng.”Nếm thử tay nghề của tôi đi. Đang nghĩ gì thế?”
Lộ Băng tỉnh táo lại, lắc đầu, thành thực nói: “Chỉ là không nghĩ đến bà chủ Diệp sẽ chia cho mọi người… ừm, có chút không giống trong tưởng tượng.” Rõ ràng cô ấy có thể cảm nhận được, nếu quấy rây Diệp Tuyền khi cô nấu ăn, nhất định rất nguy hiểm. Dùng cách nói của tự nhiên, chính là “bảo vệ thức ăn”. Nhưng sau khi Diệp Tuyền ăn xong, cũng không giữ cho riêng mình, khi tâm trạng không tồi sẽ chia cho những người thậm chí còn không quen biết. Diệp Tuyên đưa bát cho cô ấy, uể oải cười một tiếng: “Làm đầu bếp, không cho bản thân ăn, còn gì là lạc thú? Ăn được món ngon, không để càng nhiều người nếm thử, cũng có gì là vui vẻ? Cô xem rồi tùy tiện chia ra đi.” Lộ Băng cũng mỉm cười.
Đội trưởng đội hình sự vừa bắt giữ thành công nghi phạm đưa về Cục thành phố, trong đại sảnh vào đêm khuya luôn bị mùi mì ăn liên chiếm giữ, thoảng qua hương hoa hòe nhàn nhạt.
Công tác liên lạc của hiệu trưởng Tằng còn thừa lại người cuối cùng năm đó không hề liên lạc, chỉ là bà ấy hy vọng tận mắt thấy Bạch Khánh bị bắt về, chậm chạp không gọi điện thoại, cũng không rời khỏi Cục thành phố. Diệp Tuyên cung cấp nguyên liệu đưa cho mọi người thưởng thức món ăn thơm ngon đã làm xong, Cục cảnh sát đã không còn chuyện gì, có thể đưa Phương Vọng Đệ đến bệnh viện, chuẩn bị rời đi.
Nghi phạm Bạch Khánh mang còng tay bị nhóm cảnh sát hình sự kẹp ở trung tâm, kéo từ ngoài cửa vào.
Mây đen từ một góc của thành phố bắt đầu lan ra, phủ kín đêm đen, giữa tiếng mưa to ào ạt dữ dội, tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp sáng chói đ.â.m xuyên bầu trời, nháy mắt sáng lên hai chiếc bóng.
Người đàn ông mặc vest chân mang giày da bị kéo vào Cục cảnh sát, bị mưa to xối cho ướt đẫm, vô cùng thảm hại, trông anh ta già đi rất nhiều, sắc mặt u ám, chẳng khác nào ác quỷ.
Cô gái mặc đồng phục đi theo phía sau Diệp Tuyền, cả người mang theo hương hoa, như một đóa hoa mơn mởn tuổi mười sáu, trên gương mặt thanh tú còn chất chứa nụ cười thẹn thùng xấu hổ, hệt như trước kia.
Thanh Tĩnh và Lộ Băng có thể thấy được quỷ hồn, nháy mắt tim như bay ra ngoài.
Hỏng bét, quỷ hồn nhìn thấy hung thủ sợ là sẽ nổi cơn thịnh nộ báo thù! Phương Vọng Đệ hiếu kỳ nhìn vị đội trưởng đội hình sự vừa gặp không lâu, ánh mắt lướt qua Bạch Khánh, âm khí trên người cực kỳ bình tĩnh. Cô ấy đuổi theo Diệp Tuyền: “Đại, đại sư Diệp, đợi tôi với. Tôi phải đi đầu thai rồi đúng không?”
Diệp Tuyên đứng dưới mái hiên, quay đầu thờ ơ nhìn Bạch Khánh, rồi ánh mắt lại rơi vào người Phương Vọng ĐỘỆ.
Cô ấy dường như không thấy hung thủ đã sát hại mình, hoặc thấy rồi nhưng không hề quan tâm, một chút cũng không đặt vào trong mắt. Diệp Tuyền nhìn cô ấy, phát ra chút nhân tư hiếm có: “Đợi cô xem xong phiên tòa, tôi sẽ đưa cô đi đầu thai, tất cả đều phải đến nơi đến chốn. Trước phiên tòa, cùng tôi trở về Quán Ăn Khuya đi.”
“Được, được thôi, đại sư.” Phương Vọng Đệ ngoan ngoãn đồng ý, thậm chí không hỏi lý do.
Diệp Tuyền xoa đầu cô ấy, cười lên một tiếng: “Nên gọi là bà chủ Diệp.”
Nhóm người Diệp Tuyền rời đi, công việc của Cục cảnh sát còn xa mới kết thúc, một cuộc truy bắt mới chỉ vừa bắt đầu.
Đội hình sự nhìn chòng chọc vào hồ sơ từ hai mươi năm trước và ghi chép ngân hàng tra được, tìm ra một hướng đi mới.
Trong thị trấn, em trai của Phương Vọng Đệ Phương Gia Bảo vừa chơi game thâu đêm, đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Nhìn thấy cảnh sát anh ta thậm chí còn không phản ứng lại kịp: “Làm gì vậy?” Đôi mắt đội trưởng đội hình sự phủ đầy tia m.á.u sau một đêm không ngủ, cười lạnh: “Cảnh sát điều tra phát hiện anh có liên quan đến vụ án cố ý g.i.ế.c người, đồng thời nghi ngờ có dính líu đến hành vi tống tiền, cùng chúng tôi đi một chuyến.”
Bố mẹ Phương bước ra, hoảng hốt can ngăn: “Sao Tiểu Bảo có thể làm ra loại chuyện này được? Cảnh sát anh nhầm ở đâu rồi… con nhỏ đó đã c.h.ế.t gần hai mươi năm rồi. Không phải tự sát sao? Sao có thể…”
Đội trưởng đội hình sự chưa từng nhắc qua ai là người chết, nháy mắt đã hiểu rõ.
“Các người cũng biết? Đưa đi hết.”
Bố mẹ Phương lập tức ngây ra, Phương Tiểu Bảo vốn tưởng có chỗ dựa nên không sợ cũng sửng sốt: “Liên quan gì đến tôi chứ, người không phải tôi giết…”
Đầu óc sau khi thâu đêm không quá linh hoạt bỗng nhiên phản ứng kịp, Phương Gia Bảo đột ngột im miệng.
Sáng sớm, bố mẹ Phương xô đẩy chơi xấu nhau, cổ họng to lớn khiến hàng xóm láng giềng toàn bộ nghe không sót cái gì. Tiếng thảo luận bùng nổ, những ánh mắt nhìn một nhà bọn họ cũng tràn đầy ghê tởm.
“Tôi đã nói anh ta không phải thứ tốt lành gì, bố mẹ đã hơn năm mươi rồi, cả ngày chỉ chơi game.”
“Hừ, chưa từng nghe nói nhà bọn họ có một cô con gái? Nhà bọn từ dưới quê chuyển lên đây mua nhà, đừng nói là câm tiền bán mạng của chị gái cậu ta nhé? Quá đáng sợ rồi…”
Phương Gia Bảo trừng mắt nhìn bố mẹ, đều tại bọn họi
Cuộc thẩm vấn Phương Gia Bảo nhanh chóng bắt đầu, năm đó sau khi xảy ra chuyện năm vạn tệ đột nhiên xuất hiện, anh ta căn bản không thể chối cãi. Sau khi tìm ra bằng chứng g.i.ế.c người, nếu cẩn thận điều tra, sẽ phát hiện có rất nhiều sơ hở.
Không cạy được miệng Bạch Khánh, đội trưởng đội hình sự dự định ra tay với Phương Gia Bảo bên này. Chỉ là không ngờ, Phương Gia Bảo thà c.h.ế.t không nhận.
Nghe nói phải kết án, Phương Gia Bảo không quan tâm mình đã nói gì, lập tức đổi giọng: “Không phải do tôi làm, là bố tôi, đúng, là do bố tôi muốn.” Đội trưởng đội hình sự mỉm cười, đích thân đưa anh ta đi tạm giam, trước khi rời đi, nhẹ nhàng hỏi: “Anh không tò mò, vì sao vụ án gân hai mươi năm trước đột nhiên bị lật lại sao?”