Dĩ Tâm Sinh Tình Vị

Chương 1



1.

Thiên hạ có lời đồn rằng, trong triều đại này của Vệ Quốc, bề ngoài là giang sơn nhà họ Khương, nhưng thực tế thì lại là của nhà họ Tô.

Không phải nghi ngờ, đúng là ta – người mang họ Tô này.

Phụ thân ta là Binh Mã Đại Nguyên Soái, nhiều lần cùng tiên hoàng chinh chiến sa trường, có công lao hộ chủ.

Phủ đệ nhà ta chứa đầy kim bài miễn tử được hoàng thượng ngự ban.

Ta có lý do để hoài nghi rằng tiên hoàng trao kim bài miễn tử thưởng cho phụ thân ta, vì người đã lười nghĩ xem phải thưởng cái gì.

Ta luôn mang bên mình một miễn tử kim bài của phụ thân.

Theo lẽ cho rằng phụ thân ta đã xuất tẫn phong đầu*.

*: ý nói chiến công hiển hách

Đến đời của ta, càng nên cẩn thận hơn.

Từ xưa luôn là cây cao đón gió.

Nhưng ta không thể chịu đựng được các vị ca ca của mình, từng người từng người một, người sau lợi hại hơn người trước.

Đại ca ta là tướng quân, nhị ca là công bộ thượng thư, còn tam ca lại là lễ bộ thượng thư.

Tất cả họ dựa vào chính mình mà thăng tiến, liên tam giáp trạng nguyên, tích lũy từng chút, từng chút một công trạng mà đi lên.

Người đáng tiếc nhất là tứ ca ta, huynh ấy có không tham vọng phải làm quan trong triều, chỉ muốn ra ngoài làm tiểu sinh ý*.

*tiểu sinh ý: thương nhân

Kết quả càng làm càng lớn.

Theo tứ ca nói, ở Vệ Quốc, mỗi một đồng từ trên trời rơi xuống đều phải thuộc về nhà họ Tô của ta.

Ta tưởng ca ca đang khoe khoang vọng tưởng.

Cho đến một năm, nạn đói xảy đến, hoàng thượng ra lệnh cứu trợ thiên tai.

Phụ thân ta sai tứ ca của ta xuất bạc cứu trợ kết quả lại là số bạc mang ra còn nhiều hơn cả hoàng thượng.

Buộc ta… phải tin vào điều đó.

Lại nói về ta, sau khi sinh hạ các vị ca ca, mẫu thân đã đi khắp nơi cầu thần bái phật mong Tô gia có được một khuê nữ.

Phụ mẫu cùng phụ thân và các vị ca ca đối với ta như là nắm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan.

Khi ta mới vừa được sinh ra, Tiên hoàng đã ban hai chiếu chỉ, một là phong cho ta làm Công chúa, hai là sắp xếp hôn ước cho ta với Thái tử, để ta trở thành mẫu nghi thiên hạ trong tương lai.

Kết quả, phụ thân ta chỉ chấp nhận chiếu lệnh đầu tiên, có nói gì đi nữa cũng không muốn để ta vào cung, và quyết định sắp xếp chiêu thân cho ta.

Điều này đã khiến Tiên hoàng t ức g¡ận.

Phụ thân ta đã dùng năm tấm kim bài miễn tử mới khiến tiên hoàng dừng lại.

Cuối cùng hôn ước đã bị hủy và ta cứ vậy mà trưởng thành theo tháng năm.

Chỉ là không thể ngờ rằng ta đã phải lòng Tân hoàng đế.

Đó chính là vị Thái tử mà phụ thân ta đã cự tuyệt từ chối, nhưng ta không thể thoát khỏi đoạn tình cảm này.

Ta phải vào cung!

Phụ thân ta không thể từ chối ta, đành hướng Tân hoàng mà thỉnh cầu.

Kết quả tên cẩu hoàng đế này đã nắm chặt hoàng quyền.

Hắn nói chỉ cho ta vị trí phi tần, vị trí Hoàng hậu chỉ dành cho ý trung nhân thật sự của hắn ta.

Mặc dù hiện tại ta cũng không nghe hắn có nhắc đến ý trung nhân nào.

Tuy nhiên, dù có, hắn ta cũng không dám trao vị trí hoàng hậu cho nữ tử đó.

Bởi vì, sức mạnh của Tô gia ta trong triều đình, khiến hắn ta vẫn phải cân nhắc.

Điều này ta biết, phụ thân ta càng biết rõ.

Hắn ta chỉ đang tỏ ra kiêng nể vì ta thích hắn.

Không bàn về gia cảnh, ta cũng có tài nghệ và cả nhan sắc.

Phụ thân nói với ta: “Chỉ những kẻ mu` mới không thích một nữ nhân như ta.”

Kết quả, hắn ta thực sự bị mu`.

Đừng hỏi ta biết chuyện này từ đâu, bởi vì ta đã trọng sinh.

Ở kiếp trước, ta phí hoài mười năm thanh xuân và ch*t già trong cung cấm.

Hắn không phải không yêu ta, mà là hắn ta không yêu bất kỳ ai.

Trong cả Vệ Quốc, có rất nhiều giai nhân, nhưng hắn ta không chú ý đến bất kỳ ai, kì lạ nhỉ?

Đến khi ta qua đời, vẫn không ai lên được vị trí Hoàng hậu.

Lại nói, trong kiếp trước, ta không có oán hận sâu sắc gì, không hiểu vì sao lại sống lại.

Dù có chút nghi ngờ, nhưng được sống thêm một đời, ta chắc chắn sẽ sống vui vẻ hơn nữa.

2.

Đây đúng là một tin tốt: Ta được trọng sinh một lần nữa, và ta đã có cơ hội thứ hai.

Nhưng tin xấu là: Thời điểm ta trọng sinh chính là ngày đầu tiên ta vào hoàng cung.

Cuối cùng vẫn phải đi theo con đường ch*t già nua trong cung, tái sinh một kiếp cô đơn..

Khi ta tỉnh lại, ta đã ngồi trên hỷ sàng, trên người mặc bộ hỷ phục lớn đỏ rực.

Vân vê ngón tay, ta nghĩ: Không biết……

Trong ngày đại hôn này, ta hối hận về hôn sự của mình sau đó ta chạy về nhà, và dùng miễn tử kim bài do tiên hoàng ban tặng, kết quả chẳng có tác dụng gì……

Mặc dù ta không vào cung với tư cách là một hoàng hậu, nhưng phụ thân và ca ca ta sợ rằng ta sẽ bị ủy khuất, vì vậy tất cả các loại lễ nghi đều được thực hiện theo lễ nghi của hoàng hậu.

Ngoài việc không đội phụng mão bái tạ thiên địa.

Còn lại những thứ khác khá giống.

Ta nhấc khăn trùm đầu lên, đi đến bàn, ngồi xuống và bắt đầu ăn điểm tâm được đặt trên bàn.

Thị nữ hồi môn Tiểu Mai muốn ngăn cản ta khi nhìn thấy ta vén chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của mình lên.

Ta vẫy tay và bảo những người khác lùi lại, nũng nịu nói:

“Hạo Tiểu Mai, ta biết quy củ, nhưng tiểu thư của ngươi từ sáng thức dậy bắt đầu mặc y phục này cho đến bây giờ, ta vẫn chưa ăn gì cả, ngươi không cảm thấy đ au lòng cho ta sao.”

Tiểu Mai cũng biết hôm nay ta đã mệt mỏi đủ rồi, không đành lòng ngăn cản, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng:

“Nhỡ như hoàng thượng tới nhìn thấy cảnh này… không thích người thì sao?”

“Nếu như hắn thật thích ta, ta có ăn nó hay không, đó không phải vấn đề.”

Điểm tâm đã để lâu, vừa khô vừa cứng.

Sau khi nhìn xung quanh, ta không tìm thấy trà đành rót một ly rư ợ u uống vội.

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Tiểu Mai, ta không muốn làm cô ấy sợ thêm nữa.

Ta an ủi: “Đừng lo lắng, hoàng thượng còn phải chiêu đãi các đại thần trong triều, bệ hạ cũng không đến sớm như vậy.”

Ta nhớ lần cuối cùng ta đã chờ đợi rất lâu trong điện này với niềm hân hoan trong lòng.

Khi hắn ta lảo đảo đi đến, ta gần như đã ngủ thiếp đi, hắn ta đã đến muộn.

Đêm động phòng hoa chúc không có tân lang, chỉ có hoa và nến.

Ngay khi ta vừa thề thốt vừa an ủi Tiểu Mai.

Kết quả là…cánh cửa…mở ra.

Ta giật mình một lúc, sững sờ khi nhìn người đàn ông trước mặt ta, người đáng lẽ không nên có mặt ở đây.

Hỷ phục đỏ, tư thái cao ngạo.

Khi còn là thiếu niên, hắn ta với lông mày kiếm sắc sảo và đôi mắt đầy tinh quang, đường nét trên khuôn mặt vô cùng tiêu soái.

Nếu không, sẽ không thể làm ta u mê trong nhiều năm như vậy.

Trong trí nhớ của ta, đây là lần thứ hai hắn ta mặc hỷ phục, từ kiếp trước cho đến kiếp này.

Lần đầu tiên là khi hắn kết hôn với ta ở kiếp trước.

Thật đáng tiếc khi lúc đó, hắn ta đến quá muộn, và ta đang trong tình trạng choáng váng, vì vậy ta không có thời gian để đá nh giá nó nhiều hơn.

Tiểu Mai hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống:

“Hoàng thượng thứ lỗi, nương nương từ sáng đến giờ vì chuyện đại hôn, không ăn uống gì cả, nương nương cơ thể yếu đuối, sợ làm tổn thư ơng phủ tạng, lại phải chịu hậu quả sau này.”

Ta?? Phii.. Cơ thể yếu đuối cái quái gì!

Đây chỉ là để lư`a gạt người ngoài.

Phụ thân ta còn sợ rằng ta sẽ bị b/a..t na//t nên khi ta còn nhỏ, người đã dạy ta luyện tập võ nghệ.

Ta không chỉ có sức khỏe tốt mà còn có rất mạnh.

Nói trắng ra, với vóc dáng như vậy của hoàng thượng, ta có thể chiến đấu với năm người giống thế một lúc.

Ngược lại nơi hậu cung u ám, lúc hắn còn trong bụng mẹ, đã bị người ta tính toán, chưa đầy tháng phải sinh non, thân thể so với những đứa trẻ khác đều gầy yếu đi một chút.

Khi ta sáu tuổi, ta đã có thể đe` lên người thái tử lúc ấy mới tám tuổi và hôn vào mặt hắn.

Hắn ta kháng cự hồi lâu, đẩy ta hồi lâu nhưng không nhúc nhích.

Ta hôn hắn cho đến khi hắn khóc, đại ca ta nghe thấy tiếng khóc thì chạy đến để giải cứu thái tử.

3.

Hồi thần trở lại, ta từ từ đặt miếng điểm tâm đang ăn dở trong tay xuống.

Thập phần tiêu chuẩn, thực hiện lễ nghi cung đình.

Hắn không quan tâm.

Hắn đi tới ra hiệu cho Tiểu Mai lui xuống.

Rồi tới đỡ ta lên bằng một tay, sau nhẹ nhàng nói:

“Không cần phải đa lễ, nàng đã no chưa? Nếu nàng vẫn còn chưa no, ta sẽ để ngự trù mang đến một ít từ ngự thiện phòng.”

Ta ngồi xuống bên bàn, mỉm cười nói:

“Như vậy thì quá tốt rồi, tạ hoàng thượng, nếu có thể, thiếp muốn ăn thủy tinh mai hoa bao(bánh bao mận pha lê) và lật tử nhu mễ kê (Xôi gà hạt dẻ).”

Trên thực tế, bất cứ ai có một chút thông minh đều biết rằng hoàng thượng chỉ hỏi một câu lịch sự mà thôi.

Những người bình thường đều nên nói: “Thiếp không đói, đã no rồi, cảm tạ bệ hạ ân sủng.”

Hoặc một câu có hàm ý đại loại như vậy.

Tất nhiên ta cũng biết.

Chỉ bất quá nếu thật như vậy thì hai người ở chung thật là nhàm chán.

Hơn nữa kiếp trước, không biết đã bao nhiêu năm không nói chuyện với hoàng thượng.

Bây giờ đột nhiên trở lại thời thiếu nữ, thật không biết phải nói gì.

Vả lại, ta thực sự chưa ăn đủ, vì vậy không cần phải làm trái với bản thân, tốt hơn hết là nên nói những gì ta muốn.

Ngày còn nhỏ, ta luôn khác thường, và hắn ta không ngạc nhiên.

Hắn đứng dậy, đi ra cửa, ra lệnh vài câu.

Một lúc sau, một vài cung nữ mang đến cho ta bữa ăn mà ta muốn.

Vì vậy, đêm động phòng hoa chúc của người khác đều là:

“Xuân tiêu trướng noãn, xuân phong nhất độ.”

(chém tí: Hồng diệp tân sinh xuân trướng noãn.

Ngân hà sơ độ dạ hương thâm.

Nghĩa: Lá thắm mới sinh, trướng xuân ấm.

Ngân hà vừa vượt, hương đêm nồng).

Còn đêm động phòng hoa chúc của ta thì lại:

“Thủy tinh mai hoa bao, lật tử nhu mễ kê.”

Ta ăn cho đến khi bị nấc……

Uống vội một ngụm rư ợ u hợp cẩn, sặc đến mặt đỏ lựng cũng không hết được.

Ta khóc mà không có nước mắt a.

Chưa kể ta còn cần phải xinh đẹp tuyệt diễm trước mặt người cũ.

Thực không thể cứ nấc mãi ở đây được.

Cũng may trong cung mọi người đều đã rút lui nên chỉ có một người thấy sự xấu hổ này.

Ta khó chịu đến mức nhìn hắn khẩn cầu.

Hắn cuộn tay hình nấm đấm đưa lên khóe miệng, ho nhẹ, rồi nhếch miệng cười:

“Ta biết, có cách giảm bớt.”

Ta liền vội vàng hỏi:

“Hicc…up……. cách gì?……”

Khuôn mặt tuấn tú của hắn ta tiến lại gần ta dùng bàn tay mảnh khảnh, lạnh lẽo của hắn ta vuốt ve má ta.

Ánh sáng trong mắt hắn rơi xuống đôi môi đỏ mọng của ta.

Hắn hơi cúi đầu, càng ngày càng gần, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của hai người.

Sau đó, một cái chạm chậm rãi, ấm áp đáp xuống môi ta.

Thời khắc ấy ta đóng băng, và ngừng nấc ngay lập tức.

Một nụ cười lướt qua mắt hắn.

Bên tai ta, hắn thì thầm nhẹ nhàng:

“Hôn ta đi nàng sẽ hết nấc”

Tai ta nóng lên.

Tên tróa này!

Thực sự tâm nhãn nhỏ nhen.

Đây là những lời ta đã nói khi ta tám tuổi, để dỗ dành khi chiếm tiện nghi của hắn ta.

Năm đó hắn mười tuổi, càng lớn lên càng hiểu rõ nam nữ hữu biệt, lại càng không thân thiết với ta.

Hắn ta muốn tập kỵ mã và xạ thuật với phụ thân ta, ngày nào hắn cũng đến phủ nhưng lại luôn cố gắng tránh ta.

Ngày hôm đó sau khi hắn ta luyện tập xong, ta mang theo rất nhiều món ăn ngon mà tứ ca của ta mua cho ta từ bên ngoài.

Hắn ta chưa bao giờ ăn bất cứ thứ gì bên ngoài hoàng cung kể từ khi hắn ta được sinh ra, và hắn ta đã vô tình ăn nó.

Thật là xấu hổ, hắn bị nấc liên tục.

Ta đã nói dối hắn ta rằng ta biết cách đi ều trị nấc cụt.

Ta bảo hắn nhắm mắt lại.

Sau đó, ta đã bí mật hôn hắn.

Nhận ra rằng ta đã hôn hắn thêm một lần nữa, hắn ta tứ c g¡ận đến mức chuẩn bị rời đi.

Nhưng ta túm lấy hắn ta và nói, “Nhìn kìa, ngươi không phải đã khỏi rồi sao?”

Trong một thời gian dài, hắn đã hoài nghi, nghĩ rằng nụ hôn thực sự có thể chữa khỏi nấc cụt.

Vì vậy, về chế độ ăn uống, ta cũng bắt đầu rất kiềm chế, chỉ ăn đầy tám phần, để sự việc như vậy không xảy ra lần nữa.

Cho đến khi lớn hơn một chút.

Chỉ sau đó ta mới biết rằng cách điều trị nấc cụt không phải là hôn, mà là sợ hãi.

Không ngờ bây giờ hắn lại nhớ ra.

Thấy ta không nấc nữa.

Hắn đứng thẳng người rời đi.

Có lẽ là do vài ly rư ợ u Hạ Tế vừa rồi hơi mạnh, hoặc có thể bây giờ ta đã quá say, mắt hơi mờ.

Ta vô thức duỗi ra một cánh tay, rồi vòng qua cổ hắn, ta nghiêng người lên một lần nữa.

Tay còn lại, ta kéo đai ngọc quanh eo hắn.

Đã mất công tái sinh lại rồi.

Trong hai kiếp, nếu ngươi không thể chinh phục tên đàn ông này.

Vậy còn tái sinh lại làm gì chứ!

Ta không biết hôm nay là do bầu không khí đặc biệt hay vì điều gì khác.

Hắn cũng không đẩy ta ra.

Mặc ta làm bất cứ điều gì ta muốn.

Tuy nhiên, tay còn lại của ta loay hoay rất lâu cũng không thể cởi được thắt lưng cho hắn.

Thi triển mánh khóe đọc được trong cấm thư, đặt tay lên n gự c hắn ta và nhẹ nhàng vẽ các vòng tròn.

Đôi môi đỏ mọng rời khỏi miệng hắn, đến bên tai hắn, dịu giọng nói:

“Phu quân ~ đừng làm giai nhân đ au lòng ~”

Lời vừa rơi xuống, dường như đã mở ra mạch đập thứ hai của tên cẩu nam nhân này.

Hắn bế ta lên và đặt lên trên giường.

Ta thở dài mãn nguyện.

Cuối cùng……

Đêm động phòng hoa chúc cuối cùng cũng có xuân tiêu trướng noãn, nhất độ xuân phong.

(còn tiếp)


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.