Đi Trong Sương Mù

Chương 97: C97: Ngài cứ coi như tôi nhất định phải đi cùng đường với em ấy



ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 97.

“Ngài cứ coi như tôi nhất định phải đi cùng đường với em ấy”

Cùng lúc đó, văn phòng Cục trưởng Cục Công an thành phố Phù Tụ.

Lâm Tái Xuyên báo cáo lại đầy đủ nguyên nhân, kết quả của vụ án mất tích này cho Cục trưởng Ngụy Bình Lương. Sau đó, anh nói: “Bằng ảnh hưởng dư luận của bản thân Thiệu Từ, nếu Cục Công an thành phố chúng ta tiếp nhận điều tra vụ án này, chắc chắn phải điều tra đến cùng của vụ này”.

Không biết Thiệu Từ mất bao nhiêu thời gian mới có thể tạo ra cục diện có lợi đến như vậy. Vài cảnh sát nghe những gì Thiệu Từ đã trải qua tức đến sùi bọt mép, căn bản không nghĩ nhiều, đương nhiên cũng không nhận ra ý đồ loanh quanh vòng vèo và tâm địa gian xảo trong việc này. Nhưng loại người lõi đời đã lăn lết làm nghiệp vụ điều tra hình sự mấy chục năm như Ngụy Bình Lương vừa nghe đã biết xảy ra chuyện gì.

Ông rót một chén trà hoa cúc, cảm thán: “Người tên Thiệu Từ này thoạt nhìn có vẻ nho nhã yếu đuối, tính cách lại khá kiên cường khí thái, lá gan cũng không nhỏ. Tính toán đủ cách để đẩy việc này lên đầu Cục Công an thành phố chúng ta”.

Ông dừng một chút rồi lại hỏi: “Nghe ra chuyện này liên quan đến không ít người. Còn giống như có vài “người bạn cũ”. Cậu định xử lý thế nào?”

Lâm Tái Xuyên trầm tĩnh trả lời: “Thiệu Từ nói những người này đã thực hiện hành vi xâm hại cậu ta nhưng trước mắt chưa có chứng cứ chính xác. Chỉ bằng lời khai của người này không đủ để định tội. Từ góc độ này, ra tay điều tra mà nói chỉ sợ cũng rất khó khăn. Tôi nghĩ là nếu đã muốn tập trung khoanh vùng trong phạm vi những người bị nghi ngờ thì ta có thể bố trí thu thập chứng cứ từ mặt khác. Trước mắt bắt lấy điểm yếu chính xác của bọn họ. Mượn lý do phối hợp điều tra gọi bọn họ đến Cục Công an thành phố, sau đó cùng thẩm tra xử lí”.

Thiệu Từ nói một câu rất đúng. Mấy ông chủ của các công ty, tập đoàn lớn đó không thể hoàn toàn sạch sẽ. Nếu thật sự điều tra, tám, chín phần mười đều sẽ ít nhiều liên quan đến tội phạm kinh tế.

“Nhưng có rất nhiều người bị tình nghi không ở thành phố Phù Tụ. Điều tra ở tỉnh khác chắc chắn sẽ gặp khó khăn, cần phải được cơ quan công an địa phương phối hợp”. Lâm Tái Xuyên nói, “Tôi đã liên hệ Dương Kiến Chương và Đới Hải Xương, hai người ở gần nhất, bảo bọ họ trong hai ngày tới nhanh chóng đến đây một chuyến. Trước tiên gọi mấy người cầm đầu đến Cục Công an thành phố tiếp nhận thẩm vấn. Vụ án này của Thiệu Từ cũng có thể cùng lúc tiến hành điều tra”.

Ngụy Bình Lương nghe xong gật gật đầu. Ông cực kỳ yên tâm về Lâm Tái Xuyên. Có điều…

“Nếu người tên Thiệu Từ này không có bất kì chứng cứ nào, kết quả điều tra cuối cùng chỉ sợ không lạc quan đối với cậu ta lắm”.

Lâm Tái Xuyên thấp giọng nói: “Cậu ta làm thế này chỉ để mượn chuyện này lập án. Cậu ta không chỉ muốn phán những người đó tội cưỡng ép dâm loạn”.

Ngụy Bình Lương thở dài nói: “Ngọc nát đá tan à… Cậu hiểu rõ trong lòng là được. Giờ thì biết làm sao được. Dù sao chuyện này cũng rơi vào đầu Cục Công an thành phố chúng ta rồi. Nhưng cần nhớ kĩ đảm bảo đúng mực. Con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người. Đừng một bước đẩy bọn họ đến đường cùng, cẩn thận cuối cùng bị bọn họ phản công vồ trúng”.

Những người đó đều là lang sói hổ báo. Nếu thật sự bức ép bọn họ nổi nóng, không biết bọn họ có thể làm ra chuyện tàn nhẫn độc ác gì. Một Hình Chiêu nho nhỏ còn dám liều, nói gì mấy “ông chủ” phía sau màn.

Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rõ”.

Nói xong việc chính, Ngụy Bình Lương lại liếc nhìn Lâm Tái Xuyên một cái, biểu cảm trên mặt hơi thay đổi, “Tôi nghe nói cậu cùng Tín Túc trong đội các cậu… đang phát triển quan hệ à?”

Dựa vào sự tồn tại của người nào đó nổi danh “muôi thủng”, quan hệ của hai người ngay hôm làm việc đầu tiên của năm đã truyền đi khắp nơi. Cục Công an thành phố có thể nói “ai ai cũng biết”. Có điều Cục trưởng Ngụy ở vị trí trên cao, mấy chuyện bên lề bay không đến tai ông, thông tin không tránh được việc bị tắc nghẽn. Ông chỉ biết về việc này lúc đi ngang qua văn phòng ở tầng hai, tình cờ nghe hai cảnh sát trẻ tuổi nói chuyện với nhau. Ban đầu, ông thấy hơi khiếp sợ nhưng sau đó lại cảm thấy chuyện này là đương nhiên.

Lâm Tái Xuyên đối xử với Tín Túc rất không bình thường, người khác có thể không nhìn ra nhưng Ngụy Bình Lương đã sớm phát hiện. Có thể chuyện này có liên quan đến tính cách Trời sinh cực kỳ lí trí và bình tĩnh của Lâm Tái Xuyên nên cách Lâm Tái Xuyên cư xử với người khác, dù là thân thiết hay xa cách đều là “vừa đúng mức”… Chỉ riêng cách anh đối với Tín Túc lại không như vậy. Lâm Tái Xuyên giống như không có “khoảng cách xã giao” với cậu. Tín Túc từng bước đi về phía trước, anh liền cho phép cậu đi. Giống như chỉ cần cậu không vượt qua điểm mấu chốt cuối cùng, Tín Túc muốn làm gì, anh sẽ để cậu ấy làm cái đó. Cục diện bây giờ cũng không phải kì lạ.

Có điều, có thể xuất phát từ thói quen cảnh giác khi làm việc, Ngụy Bình Lương trước sau không có thiện cảm với Tín Túc lắm. Trên người cậu thanh niên này, vẻ tối tăm và tà khí quá nặng. Hơn nữa, Lâm Tái Xuyên không có khả năng không nhìn thấy. Ông biết Lâm Tái Xuyên là “biết rõ không thể nhưng vẫn làm”.

Ngụy Bình Lương thở dài giống người cha già, “Cậu đối với đứa nhóc kia khăng khăng một mực. Nhưng cậu có biết trong lòng cậu ta nghĩ gì không? 800 cái tâm nhãn trên người cậu ta, có bao nhiêu cái thẳng thắn thành khẩn với cậu?”

Lâm Tái Xuyên nói: “Em ấy không cần phải thẳng thắn thành khẩn toàn bộ với tôi. Chỉ cần em ấy không nói dối, tôi sẵn lòng tin tưởng em ấy”.

“Tái Xuyên, cậu từ nhỏ đã là người thông minh. Tại sao lần này lại hồ đồ như vậy?” Ngụy Bình Lương đau lòng nói, “Dựa vào điều kiện của cậu, dựa vào điều kiện của Tín Túc, hai người các cậu muốn tìm đối tượng kiểu gì mà không tìm được? Căn bản không phải người chung một đường, việc gì phải ghé vào làm một trận cùng nhau làm gì?”

Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng nói: “Ngài cứ coi như tôi nhất định phải đi cùng đường với em ấy”.

Ngụy Bình Lương: “………”

Lần này, rốt cuộc Ngụy Bình Lương kinh ngạc sâu sắc nhìn về phía Lâm Tái Xuyên. Vẻ mặt anh trước sau bình tĩnh trầm ổn như một. Đó là vẻ kiên định không thể bị lay động hay sửa đổi.

Mọi người đều nói ba tuổi đã già. Lâm Tái Xuyên từ nhỏ đã là người ít nói. Anh luôn giữ mọi suy nghĩ trong lòng. Sau khi quyết định mọi việc, anh sẽ hành động. Anh luôn thể hiện lý trí đến cực hạn, luôn cân nhắc rõ ràng “lợi” và “hại” trong mỗi việc mình làm. Anh chưa từng làm bất kì việc gì mà bất chấp hậu quả. Nhất là khi việc đó còn nhìn không rõ “kết quả” cuối cùng.

Ngụy Bình Lương lẩm bẩm: “Thằng nhóc kia tốt nhất không phải Tô Đát Kỷ”.

Ông trong lòng mệt mỏi vẫy vẫy tay, ra hiệu để Lâm Tái Xuyên rời đi.

*****

Truyện được đăng tải hoàn toàn miễn phí trên wattpad Thanhdauquan và blogspot Thanh Dâu Quán.

*****

Sáng ngày hôm sau, Cố Hàn Chiêu, người đại diện của Thiệu Từ, bị gọi đến Cục Công an thành phố. Có thể vì Thiệu Từ đã chuẩn bị sẵn sàng ngọc nát đá tan với mấy người đó nên để tránh gây họa cho người khác, anh đã đưa bố mẹ và bạn bè ra nước ngoài trước. Trước mắt, người có hiểu biết nhất định đối với Thiệu Từ cảnh sát tìm được cũng chỉ có người đại diện của anh. Hơn nữa, người đại diện này thoạt nhìn còn khá ủng hộ cách làm của Thiệu Từ. Thậm chí, hôm đó, người này còn chạy đến Cục Công an thành phố diễn một vở kịch cho cảnh sát xem.

Có điều, lần này khi gặp mặt lại, người này cũng thấy hơi xấu hổ. Cố Hàn Chiêu nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân không hề nhúc nhích, mở miệng lập tức xin lỗi, “Thật xin lỗi các đồng chí cảnh sát. Lúc ấy tôi cũng không có cách nào, không thể nói thật nên kéo theo mọi người mệt mỏi hai ngày”.

Lâm Tái Xuyên không so đo nhiều với Cố Hàn Chiêu. Anh thản nhiên hỏi: “Đối với lời khai từng bị nhiều người xâm hại của Thiệu Từ, anh có biết việc này không?”

Cố Hàn Chiêu lập tức trả lời: “Ban đầu thì tôi không biết. Cậu ấy không hề nói gì với tôi. Sau đó, là do tôi tự phát hiện không đúng. Lúc này, cậu ấy mới nói với tôi khoảng thời gian đó đã gặp phải chuyện gì”.

Lâm Tái Xuyên hơi gật đầu một cái, ý bảo Cố Hàn Chiêu nói tiếp.

“Nếu tôi không nhầm thì khoảng một năm trước, tình hình cụ thể thế nào thì tôi không nhớ rõ. Nhưng có một khoảng thời gian trạng thái của Thiệu Từ rất tồi tệ. Tôi đã quản lý cậu ấy nhiều năm như vậy, cũng coi như hiểu biết phẩm chất và tính cách của Thiệu Từ. Cậu ấy luôn là một người vô cùng chuyên nghiệp, thái độ đối với công việc nghiêm túc nhất trong số những ngôi sao dưới quyền quản lý của tôi. Nhưng khoảng thời gian đó, cậu ấy phạm phải rất nhiều sai lầm vớ vẩn khi làm việc. Rõ ràng, người không có tâm trí làm việc lắm. Tôi hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì. Cậu ấy cũng không chịu nói cho tôi. Ban đầu, tôi vốn cho rằng là do cậu ấy yêu đương nên mất hồn mất vía. Thật ra, chuyện này cũng không có gì. Ở tuổi cậu ấy, muốn kết hôn cũng là chuyện rất bình thường, chỉ cần báo cho công ty để chuẩn bị trước một chút là được. Nhưng lúc tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy cũng không thừa nhận”.

Nói đến đây, Cố Hàn Chiêu hơi ngừng lại một chút, như thể giãy dụa, do dự. Cuối cùng, người này vẫn quyết định khai báo thẳng thắn với cảnh sát, “10 giờ sáng ngày hôm đó, cậu ta có một buổi quay chụp tạp chí, vốn đã hẹn xong xuôi từ trước. Nhưng thấy sắp đến thời gian hẹn trước, tôi vẫn không thể nào liên hệ được với Thiệu Từ nên chỉ đành lái xe đến nhà cậu ta tìm người. Lúc vào phòng ngủ, tôi thấy cậu ta nằm hôn mê bất tỉnh trên giường”.

Cố Hàn Chiêu hít sâu một hơi như thể không đành lòng nhớ lại chuyện cũ: “Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ cậu ấy bị sốt nên đi đến cạnh giường, định dẫn cậu ấy đến bệnh viện khám. Kết quả, vừa nhấc chăn lên, phát hiện… phát hiện trên người cậu ấy, những nơi được quần áo che lại từ cổ trở xuống, đều là… đều là… Tôi ở giới giải trí nhiều năm như vậy, vừa nhìn là biết xảy ra việc gì nhưng cũng chưa từng thấy ai bị thương đến mức như của cậu ấy… Lúc ấy, Thiệu Từ đúng là bị sốt, tới gần 40 độ. Vì cậu ấy là người của công chúng nên tôi cũng không dám dẫn cậu ấy đến bệnh viện, chỉ có thể uống thuốc và dùng các biện pháp vật lý để hạ sốt. Chờ đến lúc cậu ta tỉnh lại, tôi hỏi cậu ta tại sao lại như vậy. Lúc này, cậu ấy mới nói thật với tôi. Khiến tôi khó thiếp thu nhất là khi đó, cậu ấy đã phải chịu dày vò, sống như vậy cả năm rồi”.

Cố Hàn Chiêu tự giễu: “Công ty quản lý của chúng tôi chỉ là một xưởng nhỏ, căn bản không thể so được với mấy công ty hàng đầu kia. Nhiều năm như vậy cũng chỉ có một mình Thiệu Từ có tiếng tăm. Kể cả nếu tôi có muốn giúp cậu ấy làm gì đó cũng thật sự là châu chấu đá xe. Nếu không may chọc giận những người đó lại càng liên lụy cậu ấy hơn”.

Lâm Tái Xuyên nhìn đối phương: “Thiệu Từ có nói với anh những người cưỡng ép cậu ấy là những ai không?”

Cố Hàn Chiêu: “Cậu ấy không nói. Nhưng tôi… tôi tận mắt nhìn thấy vài lần. Đôi khi, cậu ấy vừa kết thúc hoạt động, còn chưa rời khỏi hội trường đã có người đến dẫn cậu ấy đi”.

Chương Phỉ đứng ngoài nghe tức giận đến cực điểm, “Quả thật quá nực cười! Có còn coi pháp luật ra gì không! Đó chính là những nơi công cộng đấy!”

Tín Túc lười biếng nói: “Đó cũng là những nơi có thể thấy được pháp luật!”

Cố Hàn Chiêu: “Tôi không biết Thiệu Từ có nói với các đồng chí chuyện này hay không. Lúc đó, tôi có chụp mấy tấm ảnh. Chính là… thương tích những người đó lưu lại. Tôi nói với Thiệu Từ giữ lại những tấm ảnh đó, không chừng về sau có thể được coi là chứng cứ, có thể dùng được”.

Sản phẩm điện tử trên người Cố Hàn Chiêu đều bị thu, để lại bên ngoài trước khi vào phòng thẩm vấn. Lâm Tái Xuyên quay đầu nói: “Mang di động của anh ấy vào đi”.

Cảnh sát bên ngoài mang di động của Cố Hàn Chiêu vào. Cố Hàn Chiêu nhận lại di động, mở album ảnh được đặt mật mã, tìm mấy tấm ảnh chụp khi đó, đưa cho Lâm Tái Xuyên.

Lâm Tái Xuyên rũ mắt nhìn màn hình, chân mày hơi nhăn lại. . Trờ 𝓊𝒎 𝑡r𝓊𝒎 h𝓊𝘺ề𝙣 𝑡rù𝒎 ﹙ T r U 𝒎 T r 𝓊 𝘺 𝒆 𝙣.𝑣𝙣 ﹚

Có thể là để bảo vệ Thiệu Từ, những ảnh chụp đó đều không nhìn thấy mặt, chỉ có cơ thể chồng chất vết thương. Những vết thương đó không phải vết bị cào cấu bình thường mà càng giống dấu vết khi bị ngược đãi. Trên cơ thể gầy ốm trắng nõn, những vết thương này nhìn càng thêm ghê người.

Lâm Tái Xuyên thoáng nhìn qua thời gian của ảnh chụp. Đều là một năm trước.

Cố Hàn Chiêu nói: “Tôi biết cậu ấy mấy năm nay có bao nhiêu khổ sở. Cho nên, mấy hôm trước, khi cậu ấy nói với tôi muốn rời khỏi giới giải trí, tôi cũng không thấy bất ngờ. Thiệu Từ vốn là trụ cột của công ty chúng tôi. Đa phần thu nhập của công ty đều do cậu ấy mang lại. Nếu Thiệu Từ rời đi, công ty chúng tôi cơ bản cũng không còn gì… Nhưng nếu không để cậu ấy làm chuyện này, lương tâm tôi cả đời này sẽ không yên”.

Hết chương 97

Đến chương 98


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.