Địa Sát Thất Thập Nhị Biến - Tế Tửu

Chương 40: 40: Khất Xảo Tiết



Hôm nay, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra trong quán trọ ở Cảnh Nghiệp phường phía Nam thành.
Sáng sớm, chưa kịp vẩy nước quét nhà, ngay cả mặt tiền cũng mới mở một cánh, một đám quái nhân liền cuốn vào như gió lốc.
Dẫn đầu là một đạo sĩ tóc ngắn cưỡi lừa, theo sau là một “thiếu niên” mặt vàng cưỡi ngựa, trên lưng ngựa còn có một thư sinh trẻ tuổi.
Đám người này toàn thân lấm lem bùn đất cành khô lá nát, cực kỳ nhếch nhác, giống thằng nhóc nghịch ngu bị con ngỗng lớn rượt theo ba con phố, nhưng họ lại ra tay rất hào phóng, không nói hai lời đặt luôn ba gian phòng hảo hạng.
Sau khi vào phòng, không làm gì khác chỉ trùm đầu ngủ, qua xế trưa cũng chưa thấy thức dậy.
Ha! Sáng sớm đến quán trọ, vội vàng ngủ như chạy đi đầu thai.

Chưởng quỹ mở quán trọ đã mấy chục năm vẫn là lần đầu tiên gặp.
Ông kể chuyện này với khách quen.
“Chẳng lẽ gặp phải ‘thứ đó’?” Vị khách lầm bầm chỉ vào một hướng, nhưng nói không rõ ràng.
“Ôi trời, không phải chứ?” Một tửu khách bên cạnh thẳng thắn hơn: “Gặp phải thôn kia mà vẫn có thể sống sót…”
Nói tới đây, vội vàng dừng lại.
Tiếng cầu thang gỗ cọt kẹt vang lên, một đạo sĩ tóc ngắn đi tới.
Đạo sĩ kia chọn một chỗ gần cửa sổ, gọi một bàn lớn rượu và đồ ăn, chưa ăn được mấy miếng liền gọi tiểu nhị qua, hỏi phủ đầu một câu.
“Tiểu nhị ca, gần đây có chuyện gì lạ xảy ra sao?”
…!…!.

.

.
“Đạo trưởng cứ đùa, sắp tới giai kỳ*, thời gian này khắp nơi ăn mừng, lấy đâu ra chuyện kỳ lạ gì?”
*giai kỳ: ngày trai gái hò hẹn
Tiểu nhị cười khéo léo, trong miệng lại không thành thật.

Lý Trường An thấy rõ, cũng không vạch trần, mà thuận theo ẩn ý hỏi:
“Giai kỳ? Giai kỳ gì?”
“Đương nhiên là khất xảo tiết*!” Giọng nói của tiểu nhị đột nhiên cao lên, từ trong ra ngoài lộ ra vẻ hưng phấn: “Đạo trưởng, tối nay ngươi nhất định phải xem một chút! Khất xảo tiết ở đây không giống những nơi khác, náo nhiệt hơn rất nhiều, tối nay còn có lễ hội đèn lồng nữa đó.”
*khất xảo tiết: tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá
“Ngươi nhìn xem…” Tiểu nhị ra hiệu cho Lý Trường An nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trên đường có vài chiếc xe bò, xe chở đầy tơ lụa và đèn màu với mấy gia nô ăn mặc chỉnh tề đang đi treo dọc theo phố.
“Chậc chậc! Ngưu Bán Thành này thật đúng là hào phóng, vì lấy lòng Chức Nữ nương nương, cách nào cũng nghĩ ra được!” Tiểu Nhị gật gù nói: “Cũng là vận khí hắn ta tốt, nếu là ta gặp được nương nương hạ phàm…”
Tiểu nhị ca này không nói là hắn ta sẽ như thế nào? Nhưng nhìn thần sắc mơ tưởng của hắn ta cũng có thể thấy được.
“Chức Nữ nương nương? Ngưu Bán Thành?”
Lý Trường An nghe vậy có hơi để ý, hắn đang định hỏi kỹ, đột nhiên dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào.
Không lâu sau, một đám hán tử tay cầm đao lưng đeo kiếm xông lên đầu cầu thang, nhóm này sau khi lên lầu liền tản ra, vây quanh một phú thái trung niên ăn mặc lụa là.
Phú thái trung niên này nhìn một vòng trong đại sảnh, nội đường vừa rồi còn có chút ồn ào nhất thời lặng ngắt như tờ.

Ông ta đột nhiên nhấc chân đến bàn gần nhất.
Chỗ kia vốn có mấy hán tử cường tráng đang ngồi, ai cũng phanh ngực lộ nhũ, nói chuyện thì gào to, chủ đề đều là đông gia quả phụ, tiểu nương tử Tây phường, ngữ khí và thần thái như gà chọi, tám phần là lưu manh trên đường phố.
Nhưng khi đám hán tử tay đao lưng kiếm này xông tới, mấy tên lưu manh lập tức từ gà chọi biến thành gà bệnh.

Đợi phú thái trung niên đến gần, ai nấy đều như ngồi trên sắt nung, một hồi liền không chịu nổi, rụt vai ngậm ngực đứng dậy, vừa định xin tha, trung niên kia lại rút ra một bức chân dung.
“Chư vị có từng gặp người trong tranh chưa?”
Công tử trẻ tuổi? Mặt trắng không râu? Cưỡi ngựa chân lùn?
Lý Trường An cười lắc đầu: “Không biết.”
Trung niên thở dài, chắp tay, xách theo một đám hộ vệ mất hết hứng thú xuống lầu, vừa rồi ông ta hỏi tất cả mọi người ở đây, đều chưa từng thấy công tử cưỡi ngựa chân lùn.
Nhóm người này vừa mới đi không lâu.
Thư sinh liền lấy tay áo che kín mặt, cúi đầu, lén lút đi tới.
Mới vừa ngồi xuống đã bị Lý Trường An trêu chọc: “Vốn không có ai nghi ngờ, nhưng công tử làm bộ như thế, không phải chưa đánh đã khai à?”
“Ha?” Thư sinh chớp chớp mắt, nhìn bốn phía một vòng, thấy trong viện quả thật không có ai chú ý đến mình.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng cúi đầu nhìn bản thân, vẫn là bộ nho phục bẩn thỉu hôm qua, có chỗ nào giống công tử gì đó?
Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc buông tay áo xuống.
“Thực sự không dám giấu giếm, ta…”
“Không cần nói nhiều!”
Lý Trường An xua tay, hắn xưa nay không thích nghe chuyện linh tinh nhà người khác, chỉ rót cho thư sinh một tách trà.
“Cảm ơn.” Thư sinh còn coi là Lý Trường An thông cảm cho mình, liên tục nói cảm ơn, đang định nhận lấy.
Đột nhiên một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, giật lấy tách trà, sau đó lập tức có người ngồi xuống ghế bên cạnh.
Không phải Phi Phi, thì còn ai vào đây?
“Thư sinh, ta nghe đám người đối diện kia nói…” Phi Phi đưa mặt lại gần, nụ cười tràn đầy hứng thú trêu chọc: “… Bọn họ đang tìm một người cưỡi ngựa chân lùn…”
“Nhỏ giọng chút! Nhỏ giọng chút!” Thư sinh liên tục xua tay.
Phi Phi lại cười xấu xa tiếp tục nói.
“Đám người kia vừa nhìn đã biết xuất thân đại hộ nhân gia…”
Nói xong, nàng quan sát thư sinh vài lần.

Chưa kể, đêm qua nhìn không rõ lắm, hôm nay rửa mặt sạch sẽ mới thấy bộ dáng thư sinh này còn rất tuấn tú.
“… Nói đi, ngươi lấy tiền của người ta à? Hay là cướp người của người ta? Hoặc là, người tiền đều lấy?”
“Tiểu lang quân nói đùa.” Thư sinh lại thở dài, có chút ngượng ngùng thành thật nói ra: “Ta là… bỏ nhà đi!”
Phi Phi lập tức sáng mắt lên.
Aiyo! Ngươi cũng bỏ nhà ra đi!
Thoáng cái như vậy, hai người như tìm được tri kỉ, vừa nói chuyện vừa cụng ly đổi chén, rất có cảm giác cùng là người lưu lạc chân trời.
“Từ nhỏ ta đã không thích học, nhưng cha cứ khăng khăng ép buộc ta học, muốn ta chăm chỉ học tập thi đậu công danh, nhưng thế đạo ngày nay, làm quan thì có ích lợi gì…”
“Đúng đúng đúng! Học thì có ích gì… Gì mà âm dương thù tính, nam nữ dị hành… Chó má không thông! Vẫn là múa đao lộng kiếm sảng khoái hơn rất nhiều!”

Hai người nói một hồi, càng nói càng kích động, lại đột nhiên đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lý Trường An.
“Đạo sĩ, còn ngươi thì sao?”
“Ta?”
Lý Trường An mới vừa rồi tự rót tự uống thật thoải mái, không ngờ đề tài này bất thình lình kéo đến người mình.
“Người xuất gia không vướng không bận, làm gì có mấy thứ phiền não này…” Lý Trường An nâng ly rượu lên: “… Chúng ta nói chút về lễ hội đèn lồng tối nay đi.”
Hắn uống một hơi cạn sạch, cười rất thoải mái, nhưng tâm trạng sau nụ cười lại giống như rượu trong ly, hơi có vẻ lạnh lẽo.
Làm gì có đứa trẻ nào chưa từng đi ngược lại mong đợi của phụ mẫu với người nhà?
Người nhà thư sinh muốn hắn ta học tập để làm quan.
Cha của Phi Phi hy vọng nàng sẽ từ bỏ ý định làm đại đạo.
Còn bản thân Lý Trường An thì…
Hắn khẽ thở dài.
Cẩn thận nghĩ lại, kỳ vọng mà hắn mang trên lưng không bằng thư sinh, còn nhỏ hơn Phi Phi chút nữa.

Nếu những người kỳ vọng vẫn còn, sợ rằng thất vọng còn nhiều hơn.
Trường An, Trường An à…
Điều nhỏ nhặt như vậy, không phải hắn cũng không thể làm được sao?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.