Chủ quán chuẩn bị đồ ăn xong cũng là lúc Lưu đạo nhân mua rượu về.
Hai người không vội ăn cơm, lấy trong bao ra một tấm bài vị Tổ sư ra trước, cung kính dâng hương.
Lưu đạo nhân lấy một lá bùa trong ngực ra đặt trước bài vị, lá bùa này dùng giấy vàng lót nền, chu sa làm chữ, bên cạnh lá bùa còn có chỉ vàng quấn quanh.
Đây là đồ vật quý giá nhất trên người đạo sĩ già, bùa chú được Tổ sư gia truyền xuống, dùng để giữ mạng.
Sau đó ông nhắc bình rượu hồ lô bên hông ra, lấy xuống một bình hồ lô nhỏ hơn, trong bình này cũng là rượu nhưng không phải là loại rượu kém chất lượng đạo sĩ thường uống, mà là rượu Phần thượng đẳng, ngày thường không nỡ uống, chỉ dùng để lễ bái Tổ sư.
(Phần tửu là rượu ngon của đất Sơn Tây, và cũng là một trong các loại rượu Trung Quốc đã có hơn 1500 năm.
Rượu Phần có mùi thơm, uống vào có hậu vị, được nấu bằng cao lương nổi danh của thôn Hạnh Hoa và nước suối Cam Tuyền.)
Ông mở nút lọ ra, hít hương thơm của rượu thật sâu, sau đó mới cẩn thận đổ ra ly, cung kính đặt lên trước bài vị Tổ sư gia.
Sau đó Lưu đạo nhân và Lý Trường An bắt đầu bài giảng mỗi ngày.
Sau khi xong xuôi, cẩn thận thu lại những đồ vật trên bàn, ly rượu kia lại được trút trở về bình hồ lô.
Chút cặn rượu trong chiếc ly cũng không bị lãng phí, đạo sĩ già giơ lên mũi ngửi một hơi, sau đó ngửa đầu nốc một ngụm rượu trong bình hồ lô to, vẻ mặt say mê cứ như kiểu ngụm rượu vừa uống không phải rượu kém chất lượng mà là rượu phần quý giá vậy.
Lý Trường An thực sư không nhìn nổi nữa.
“Ngài không thể rót rượu ra chiếc ly đó rồi uống được à?”
“Thằng nhóc ngươi hiểu cái gì.” Đạo sĩ thon thả nói: “Rót ra uống cùng lắm chỉ được một ly, ngửi uống, có khi uống được cả một bầu!”
Ăn uống no say, Lưu đạo nhân chậm rãi nói:
“Lúc mua rượu ta thuận tiện hỏi thăm tin tức một chút, hiện giờ trong thành Du Lâm này có hai hộ có việc nhờ vả, một là nhà họ Chu ở phía Bắc thành có quỷ náo loạn, ta đã đi nhìn xem, chẳng qua là người chết lưu luyến không đi, không có chuyện gì to tát.
Nhà thứ hai là nhà họ Trương giàu có, chờ lát nữa ngươi cũng sư phụ đi đến xem rốt cuộc là thứ gì làm loạn.”
“Gấp như vậy?” Lý Trường An ngạc nhiên.
“Gấp?” Lưu đạo nhân vuốt râu trừng mắt lườm Lý Trường An một cái: “Nhóc con, ta hỏi ngươi, đi lại trên giang hồ điều gì là quan trọng nhất?”
Lý Trường An cẩn thận suy nghĩ, thông qua một tháng cũng đồng hành, hắn đã thăm dò tính tình của đạo sĩ già.
Người này bản lĩnh không lớn, lá gan lại càng nhỏ, nhưng bản lĩnh tránh hại tìm lợi lại nhuần nhuyễn vô cùng, có thể ngửi thấ mùi vị nguy hiểm từ xa, chỉ cần trong vòng mười dặm phát hiện ra nguy hiểm đều sẽ đi đường vòng.
Lần trước mạo hiểm cứu Lý Trường An, một là vì phố quỷ cũng có quy củ của phố quỷ, hai là, theo như lời ông nói thì là Tổ sư gia hiện thân, muốn thu Lý Trường An làm đệ tử.
Kết quả là, Lý Trường An chắc nịch nói: “An toàn quan trọng nhất!”
“Đánh rắm!” Ai ngờ, đạo sĩ già xì một tiếng: “Đương nhiên ăn cơm là quan trọng nhất.”
“Đi.” Ông thu thập đồ vật: “Đi kiếm tiền ăn cơm với ra.”
…
Hai người đi một vòng quanh khách điếm, nhưng không đi đến cửa lớn nhà họ Trương, mà lại vòng vào hẻm nhỏ bên cạnh ngôi nhà.
Hẻm nhỏ không có ai đi đến, vừa lúc thuận tiện cho hai thầy trò hành động, cũng không phải là vì hai người có ý xấu gì mà là vì hành động kế tiếp không phù hợp với thiết lập ‘cao nhân’, không thể để người ngoài nhìn thấy mà thôi.
Đạo sĩ già móc ra một là bùa, tạo pháp quyết trên tay, ngoài miệng lẩm bẩm chú ngữ, lá bùa không nhen lửa lại tự bốc cháy.
Ông lấy tro bùa thoa vài vòng trên mũi, sau đó phập phồng cánh mũi hít ngửi khắp nơi.
Đây là ‘Thượng Cảnh môn’ trong môn phái của ông, đạo thống thoát thai với , cái gọi là ‘Cảnh’ tức là hòa nhập thân thể với một bộ phận của thần.
Bùa chú ông sử dụng là “Trùng Long Ngọc thần phù” ông am hiểu nhất, có tác dụng gọi mũi thần Trùng Long Ngọc, tìm kiếm yêu ma quỷ quái.
Cả người đạo sĩ ghé vào vách tường, đầu di chuyển theo mùi trong không khí, một lát sau đã tìm được một cái lỗ chó ở chân tường, cong mông cắm đầu chui vào.
Nhưng ngay sau đó, ông liền rút ngay đầu ra, té lộn mèo một cái lăn đến một nơi rất xa, mặt mũi nhăn thành một dúm, không ngừng quạt quạt gió trước mũi.
Lý Trường An suy đoán: “Rất thối?”
Đạo sĩ già không thể trả lời, chỉ có thể gật đầu liên tiếp.
“Hủ thi?”
Đạo sĩ lắc đầu.
“Hoàng Bì Tử?”
Vẫn lắc đầu.
Không chờ Lý Trường An tiếp tục đoán, cuối cùng đạo sĩ già cũng thở được, nghiến răng nghiến lời nói:
“Là cứt chó!”
“…”
Xem ra mũi thính quá cũng không phải chuyện tốt, nhìn đạo sĩ già bị thối đến tức điên người, Lý Trường An sáng suốt tảng lờ chuyện đó đi, hỏi:
“Có yêu ma không ạ?”
“Có.”
Tài nghệ của đạo sĩ cao siêu, có thể tìm được manh mối trong mùi tanh tưởi đang vờn quanh.
“Có ghê gớm lắm không ạ?”
“Tép riu!” Ông khoát tay nói: “Theo vi sư đi trảm yêu trừ ma.”
Lý Trường An hưng phấn dạ ran, xoay người lon ton chạy theo hướng cửa lớn nhà họ Trương, nhưng ngay lập tức đã bị đạo sĩ già kéo lại.
“Đi nhầm hướng rồi.”
“Nhà họ Trương ở bên này mà?”
“Ai bảo đến nhà họ Trương, đến nhà họ Chu ở phía Bắc.”
“Hở?”
“Con dâu nhà họ Chu thật đáng thương mà.”
“Đúng vậy, lúc tên kia còn sống chơi bời lêu lổng thì thôi đi, chết rồi vẫn còn quấn lấy không tha, hai mẹ con họ phải làm thế nào mới tốt đây.”
Trên đường có mấy bác gái châu đầu ghé tai xì xào nói nhỏ, người mà bọn họ nhắc đến, chính là con dâu nhà họ Chu đang ôm con, vẻ mặt tràn đầy ưu sầu.
Mà bọn họ lại không nhìn thấy, bên người con dâu nhà họ Chu có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng, người đàn ông này dùng ánh mắt quyến luyến nhìn mẹ con hai người, nghe được lời nghị luận của mấy bác gái thì hung dữ nhìn trừng trừng, sau đó lại lập tức thu về, cẩn thận nhìn về phía bên cạnh.
Lưu đạo nhân một tay kẹo bùa chú một tay nắm trường kiếm, dáng vẻ thong dong.
Ông ngoắc ngón tay với nam quỷ kia, hắn không cam lòng di chuyển bước chân đi vào giữa sân, quay người hiện hình.
“Ôi mẹ ơi!”
Đám người vốn đang đứng hóng hớt lập tức bị dọa té lộn mèo lăn đến rất xa.
Ngược lại, đứa trẻ trong lòng con dâu nhà họ Chu vươn đôi tay với chàng trai, ngọng nghịu gọi: “Cha ơi!”
Sắc mặt con dâu họ Chu cũng rối rắm nhìn nam quỷ, gọi một tiếng: “Tướng công.”
Nam quỷ há miệng thở dốc, lại không nói được ra lời.
Đôi mắt đạo sĩ trợn lên, nam quỷ cam chịu gật đầu, xoay người nhìn vợ, hiện ra dáng vẻ khủng bố khi chết.
Lúc trước nam quỷ này thiếu nợ cờ bạc, bị người ta dùng gậy gộc đánh chết, tướng chết khủng bổ không nói, trên người cũng loang lỗ toàn là vể máu, toàn bộ người có mặt ở đó bị dọa thở cũng không dám thở mạnh.
Con dâu nhà họ Chu cũng che lại đôi mắt của con trai, ngữ điệu cũng mang theo cầu xin:
“Đạo trưởng.”
Lưu đạo nhân gật đầu, giơ trường kiếm ngang ngực, cao giọng niệm:
“Thập phương chư Thiên Tôn, số mạng như cát bụi, hóa hình thập phương giới, phổ tế độ thiên nhân, ủy khí tụ công đực, đồng thanh cứu thế người…”
Nam quỷ vừa nghe, đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó liền quỳ xuống ngẩng đầu lên.
Nên biết rằng, phaps sư đuổi quỷ chỉ dùng ba loại phương pháp: xua đuổi, diệt trừ và siêu độ, trong đó xua đuổi là đỡ phiền phức nhất được sử dụng rộng rãi nhất, cũng có người chọn diệt trừ luôn đề phòng hậu hoạn về sau, chỉ có siêu độ vô cùng hao phí pháp lực, đa phần các pháp sư sẽ không sử dụng.
Nam quỷ thấy Lưu đạo nhân chịu hao phí pháp lực siêu độ cho hắn, có thể nào không mang ơn đội nghĩa.
Trong tiếng niệm tụng, nam thể hóa thành bụi đi đầu thai chuyển thế.
Sau khi làm pháp sự xong, con dâu nhà họ Chu xách giỏ tre đi đến trước mặt Lưu đạo nhân, đột nhiên quỳ xuống dập đầu.
“Đa tạ đạo trưởng đã siêu độ cho tướng công nhà ta, nhưng ngày thường không nhà không có tiền tài gì, chuẩn bị tang lễ cho tướng công xong cũng không còn lại thứ gì, chỉ đành phải dùng chút đồ vật không đáng giá này đến trả phí dụng làm phép, còn lại xin thong thả mấy ngày…”
Lưu đạo nhân nhanh nhẹn đỡ nàng dậy, nhìn đồ vật trong rổ, chỉ là một chút ngũ cốc hoa màu.
Nhìn mấy đứa trẻ nhút nhát sợ sệt trốn sau lưng người phụ nữ nhìn mình, Lưu đạo nhân lấy một quả trứng gà trong rổ, cười lớn nói:
“Kẻ hèn việc nhỏ, không đáng nhắc đến, quả trứng này là đủ rồi.”
Nói xong, quay người lại, mặt đã nhăn như trái mướp đắng.
Đi được vài bước, thấy Lý Trường An chạy từ xa đến, tiến lên tóm lấy hắn.
“Vừa rồi ngươi chạy đi đâu?”
Thì ra lúc nãy vừa mới bắt đầu làm phép, đã không thấy tăm hơi Lý Trường An đâu cả.
“Con…”
Lý Trường An vừa mới há miệng ra nói được một từ, Lưu đạo nhân nhanh mắt nhìn thấy một tờ giấy vàng trong tay hắn, trong lòng lập tức nhảy dựng lên.
“Đây là cái gì?”
“Huyền Cơ đạo trưởng ơi!”
Đột nhiên một người đàn ông trung niên mặt có râu chuột, thân hình phúc hậu nhào đến, Lưu đạo nhân không kịp tránh né, bị ông ta ôm chặt chân.
“Cầu xin ngài cứu mạng lão gia nhà ta đi!”
Người đàn ông râu chuột khóc lóc kể lể một phen, lúc này đạo sĩ già mới biết được ông ta là quản gia nhà họ Trương, vừa rồi Lý Trường An chạy đi chính là đi bóc bố cáo dán trên tường thành, thuận tiện rước ông quản gia này tới.
Vị quản gia này tới vừa khéo, chứng kiến toàn bộ quá trình nam quỷ hiện thân rồi được siêu độ.
“Thí chủ yên tâm, chúng ta là người tu đạo sao có thể để mặc ma quỷ quấy phá!”
Vẻ mặt đạo sĩ già ngay thẳng, lời nói ra rất hùng hồn lấy le với quản gia, sau đó như lửa đốt mông kéo Lý Trường An sang một bên, nhỏ giọng trách cứ:
“Thằng nhóc ngươi đang chơi sư phụ đấy hả?”
Lý Trường An ngạc nhiên: “Sư phụ, không phải ngài nói chỉ là một con quỷ tép riu thôi sao?”
“Tép riu thì sao? Tép riu thì không ghê gớm chắc!”
Nói xong đạo sĩ già chỉ vào quản gia nhà họ Trương: “Ngươi mau đẩy cái của nợ này đi!”
Nhưng Lý Trường An lại bĩnh tĩnh đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngược lại hỏi Lưu đạo nhân:
“Sư phụ, không biết ngài làm phép cho nhà họ Chu xong nhận được bao nhiêu tiền công?”
Mặt già của đạo sĩ đỏ lên, biết vừa rồi ông phùng má giả làm người mập bị đồ đệ nhìn thấy, lại không vứt được mặt mũi của người làm thầy, cắn răng nói:
“Ta dạy ngươi như thế nào, môn phái của chúng ta lấy ‘cứu tế độ nhân’ làm tôn chỉ, lấy hàng yêu trừ ma làm gốc, làm pháp sư thì nói đến tiền công cái gì hở?!”
Lý Trường An lại thở dài, dọc đường đi hắn cũng thấy đạo sĩ già này nhân từ ra tay cứu người không lấy công, lấy bản lĩnh của ông thì việc ăn ở may mặc đi lại cũng không cần keo kiệt như thế, nhưng khổ nổi, một là ông vô cùng cẩn thận, không chấp nhận hành động mua bán, hai nữa, ông là một người có lòng dạ thiện lương, không nhận được tiền tài của người nghèo khổ.
Lưu đạo nhân làm người rất tốt, đáng tiếc…
Lý Trường An nhìn đạo sĩ già một cách sâu kín, thấm thía nói:
“Sư phụ, chúng ta hết tiền đi đường rồi.”