“Chẵn hay lẻ?”.
“Chẵn”.
Tôn Gia Như đập tay ầm ầm trên bàn.
Cô hào phóng để những tờ tiền lớn lên bàn.
Lúc mở chén ra là thời khắc hồi hộp nhất
LÀ CHẴN!
Gia Như hí hửng ôm một Đống tiền về tay.
Hôm nay chơi nhiều rồi, bây giờ phải đến lúc về thôi.
Vừa ra khỏi sòng bạc, đột nhiên chuông điện thoại reo lên.
Cô liền bắt máy.
“Alo?”
“Cô đang ở đâu?”.
Giọng nói không cảm xúc của Nguỵ Khắc vang lên trong điện thoại.
Gia Như thờ ơ đáp lại:
“SÒNG BẠC”.
“Cô từ bao giờ mà không có phép tắc?”.
Gia Như không kiêng nễ hắn nữa, lập tức cúp máy.
Phép tắc? Cuộc sống của cô không cho phép có hai từ đó.
Hắn là chồng cô cũng không có quyền quản cô, Tôn Gia Như cô thực chất chỉ là người thay thế.
Mẹ cô đã mất từ lúc cô mới 5 tuổi.
Cha Gia Như đi thêm bước nữa.
Mẹ kế cô có một người con riêng, chị ta là Tôn Hiểu.
Mà người hắn yêu, thực chất là chị cô.
Nhưng trước hôn lễ, chị ta đã bỏ trốn.
Nên đã gã cô cho hắn, vì nếu không làm vậy, Nguỵ Khắc bị mất hết sĩ diện , cha cô nếu đã đắc tội với hắn thì hậu quả khôn lường.
Gia Như mua hai phần thức ăn suất đặc biệt, mua thêm vài vật dụng y tế, sau đó đi thẳng đến nhà ngoại.
Nếu không đồng ý lấy hắn, cha cô sẽ đuổi bà ra đường.
Nhà ngoại cô ở, thật ra là cha cô đứng tên.
Đứng trước ngôi nhà khang trang, Gia Như lễ phép gọi.
“Ngoại ơi, mở cửa cho con đi”.
Bà cô Lòm khom ra mở cửa.
Bà cũng già rồi, nên chân bắt đầu yếu đi.
“Muộn vậy rồi, nhớ ngoại à?”giọng bà hiền từ.
“Vâng”.
Gia Như cười tươi rói.
Bà là người thân duy nhất của cô, Gia Như tuyệt đối không để bà khổ sở.
Lúc hai bà cháu ăn tối gần xong, đột nhiên có tiếng chuông, Gia Như nhanh chóng ra mở cửa.
Cả người cô cứng đờ, Nguỵ Khắc sao lại tới đây?
“Tới đây chi?” giọng Gia Như cộc lốc.
“Tôi đi đâu là quyền của tôi, mắc mớ gì đến cô”.
Giọng điệu Nguỵ Khắc ngạo mạn.
Bà cô nghe có tiếng nói chuyện cũng ra cổng xem có chuyện gì.
Nào ngờ khi nhìn thấy hắn , giọng bà vui mừng.
“A Khắc hả con, tới sao không vào”.
“Dạ, ngoại”-hắn lễ phép đáp lại.
Gia Như lườm hắn một cái rõ dài, ác ma đang nói tiếng người à?
Mặc cho hai người nói chuyện trong nhà, Gia Như bỏ ra ngoài vườn đi dạo.
Mãi đến khi hắn đứng trước hiên nhàm, làm bộ làm tịch.
“Muộn rồi, về sớm cho ngoại nghĩ ngơi”.
Cô cũng miễn cưỡng cùng hắn đi về.
Ngoại tiễn hai người họ ra tận cổng, vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn.
“Hai đứa chừng nào rảnh nhớ về thăm ngoại”.
“Vâng, tụi con biết rồi”.
Lúc lên xe cô bĩu môi.
“Diễn hay thật đấy”.
“Tôi không diễn”.Hắn nghiêm giọng.
Cô lườm hắn một cái.
Không thèm để ý nữa, cô châm điếu thuốc, kéo một hơi dài, nhẹ nhàng phả ra làn khói mờ ảo.
Gia Như liếc nhìn lên kính chiếu hậu thì thấy hắn đang nhìn mình.
Cô nhún vai.
“Nếu thấy khó chịu có thể cho tôi xuống xe”.
“Nhiều lời” hắn cất giọng lạnh lùng.
Mọi cảm xúc khi ở bên cô đều có cảm giác chân thật, không giống như khi bên Tôn Hiểu, có cảm giác rất gò bó.
Mặc dù cô so với chị ta thì kém xa.
Tôn Hiểu lúc nào cũng nhu mì, yếu đuối, rất biết cách ăn mặc.
Còn cô, đanh đá, xấc xược, ăn mặc lôi thôi , đã vậy còn bấm khuyên tai, đôi bông tai hình chữ thập màu đen trông rất ngạo mạn.
Áo khoác dài là thứ cô luôn trung thành.
Mặc dù so về nhan sắc, Tôn Hiểu kém xa.
********
Vừa về đến phòng thôi là cô đã cắm mặt làm việc.
Hắn tấm xong thì leo lên giường ngủ, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Giường cô và giường hắn cách nhau một cái tủ thôi.
Cô chăm chú làm việc, vừa gõ máy tính vừa viết báo cáo.
Lúc Gia Như sơ ý làm rơi cây bút xuống đất, nó lặn xuống gầm tủ.
Cô thò mãi mới lấy được, đến chừng đứng lên thì đầu va phải cạnh tủ cái rầm, mọi thứ trên tủ rung lên, bức ảnh cứ thế rơi xuống nền nhà.
Một tiếng XOẢNG chối tai vang lên.
Âm thanh đó đã đánh thức hắn.
Cô vội cầm bức ảnh lên, sơ ý để miếng thủy tinh đâm vào tay.
Ngước lên thì thấy ánh mắt như dao của hắn đang nhìn mình.
Hắn nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, gằn từng chữ.
“CÔ ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY?”.
“Tôi…!không cố ý, tôi sẽ sửa lại cho anh”.
“Cút”.
Lời nói không cảm xúc, lạnh lùng như kỉ băng hà.
Cô cầm bức ảnh trên tay mà lòng đau nhói, vì bức ảnh này mà hắn đuổi cô đi, cô đâu cố ý.
Cũng phải, đây là kỉ vật còn lại của hắn và chị ta mà.
Gia Như cắn chặt môi, vớ lấy áo khoác và túi xách nhanh chóng đi ra ngoài, còn không quên nói một câu.
“Anh đuổi tôi đi, tôi cảm ơn anh không hết”.
Lời lẽ này của cô, khiến trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.
Vì sao lại như vậy, vì sao lúc cô quay gót bước đi, hắn rất muốn cản lại, nhưng lại không thể làm được.
******
Gia Như đứng trước mộ của mẹ mình.
Cũng hơn hai mươi năm, ngôi mộ đã mọc xanh cỏ rồi.
Cô khẽ vuốt về ngôi mộ, một cảm giác ấm áp chạy dọc trên người.
Tuyết rơi dày đặc, phủ trắng vai áo cô.
Gia Như ngồi tựa lưng vào tấm bia, lấy trong bao ra một điếu thuốc.
Ánh lửa nhỏ nhoi trước trời tuyết giá lạnh càng thêm cảm giác cô độc.
“Mẹ, con thật thảm hại phải không?”.
Tuyết rơi không ngừng, ngọn lửa nhỏ nhoi từ điếu thuốc cũng bị tuyết phủ lên mà dập tắt.
Mọi thứ trở nên lạnh buốt, đóm lửa từ điếu thuốc đã tắt liệm.
Nhưng Gia Như nào hay biết, cô tựa người vào tấm bia, bất động.
*****
“Nguỵ tổng, ở các sòng bạc đều không có.
Bây giờ phải làm sao?”.
“Tiếp tục tìm kiếm cho tôi?” giọng hắn nửa lạnh lùng nửa lo lắng.
Một tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng, hắn cảm thấy bất an vô cùng.
Vội khoác đại chiếc áo sơ mi, hắn vội vã lái xe ra ngoài tìm kiếm , hắn bật định vị trên điện thoại.
Cô ở một nơi mà hắn không ngờ tới..