Diệp An kéo con mồi trở lại núi nham thạch, Linh Lan đang dọn dẹp một khu đất trống ở chân núi, gieo thực vật biến dị đã được thúc đẩy trưởng thành.
Nghe thấy đằng sau có tiếng động, Linh Lan bỏ chén gỗ tưới nước xuống, cảnh giác nắm chặt đoản đao.
“Là tôi.” Diệp An kéo mồi tới tận bên đầm nước mới buông dây ra, lau mồ hôi dính bên khóe mắt.
Đầm nước đã cạn khô hoàn toàn, tại đáy đầm là từng mảng đất nứt nẻ cằn cỗi. Trừ lác đác mấy bộ xương cá và giáp xác ra, không có bất kỳ sinh vật còn sống nào.
Diệp An từng lật một mảng đất lên xem thử, mặt trên không có gì hết, nhưng bên dưới lại có rất nhiều ốc biến dị cỡ nhỏ. Mấy con này giấu mình trong bùn lầy tại đáy đầm, khi lớp bùn khô lại, chúng không kịp trốn nên đều bị nhốt chết hết trong đất, trở thành chất dinh dưỡng cho mùa mưa kế tiếp.
Đáy đầm nước rải đầy đá xanh cỡ lớn, lúc trước còn bị nước ngăn nên không thấy rõ, Diệp An tưởng là chỉ có mấy tảng thôi, nhưng khi lật càng nhiều mảng đất lên, cậu mới phát hiện loại đá xanh này phủ kín toàn bộ đáy đầm, có vài tảng còn khắc mấy ký hiệu kỳ lạ trên bề mặt.
Linh Lan xem qua mấy ký hiệu này, lắc đầu nhìn Diệp An. Theo như chị biết thì đây không phải là ký hiệu của bất kỳ thành trì hay điểm tụ cư nào cả, cũng chưa từng thấy qua trong mấy thương đội.
Diệp An không vội dọn hết đá ra, mà chỉ cẩn thận xem xét. Trước khi chưa chuẩn bị kỹ càng, cũng không rõ tình hình bên dưới mấy tảng đá đó, tốt hơn hết là vẫn giữ nguyên hiện trạng vậy.
“Còn hai con.” Diệp An mở bình nước uống hai hớp to, đi tới nói với Linh Lan, “Một con lợn rừng, một con gấu đen, tôi để ở trên xe, phải mang về sớm chút.”
“Cần chị giúp không?” Linh Lan hỏi.
“Không cần.” Diệp An chỉ con lợn rừng, nói, “Chị xử lý trước chút đã, tôi sẽ cố trở về sớm.”
Nhìn Diệp An quay vào trong rừng, Linh Lan mang chậu gỗ trong động ra, bắt đầu lấy huyết lợn rừng, đồng thời nhóm lửa nấu nước, chuẩn bị xử lý lông heo.
Diệp An quay lại chỗ xe cải tạo, phát hiện có hai con sói lòng vòng bên bánh xe. Chúng nghe thấy tiếng bước chân, bèn cùng quay về phía cậu, nhe răng, tỏ thái độ đe dọa.
Xem ra là chúng đói lâu rồi, nhất quyết phải lấy được mồi trên xe.
Diệp An rút đoản đao ra, không chút do dự xông tới bằng tốc độ nhanh nhất, mau lẹ kết thúc tính mạng của một con. Con khác muốn trốn, thì bị cậu quật ngã bằng cách quăng xác đồng loại của nó, rồi đâm một đao xuyên cổ. Nó vùng vẫy được mấy cái thì tắt thở.
Diệp An tra đao vào vỏ, lấy dây thừng cột chặt lợn rừng và gấu đen rồi treo xác hai con sói lên lưng lợn rừng. Cậu ước lượng cân nặng một lát, thấy không vấn đề thì quấn dây qua vai, trở về theo đường cũ.
Nhiệt độ càng lúc càng tăng, mồ hôi ướt đẫm từng lớp rồi lại từng lớp, sau khi khô lại thì kết tinh thành hạt muối dính trên da, cảm giác rất là khó chịu.
Diệp An đi được một đoạn thì thở dốc. Tầm mắt bắt đầu đen dần, chân như giẫm lên bông vải. Cậu đành phải dừng lại nghỉ ngơi, ngồi xuống dựa vào một gốc cây biến dị, mở túi đeo bên hông, lấy một quả trái cây vị chua ra, cho vào trong miệng.
Môi khô tới nứt, Diệp An theo thói quen mà giơ tay bóc. Đau đớn truyền tới, làm cậu bất giác xuýt xoa. Nhìn mảng da trong tay, lòng bàn tay quẹt qua vết thương ở môi dưới, biết là đau nhưng vẫn không nhịn được liếm mấy cái.
Diệp An ngồi nghỉ dưới gốc cây, thì gặp mãng xà biến dị đi săn xong trở lại.
Xem ra hôm nay nó thu hoạch rất khá, nuốt được con mồi rất lớn, cơ thể phình ra tận hai, ba lần.
Trông thấy Diệp An ngồi dưới gốc cây, mãng xà biến dị chậm rãi trườn qua, cái lưỡi đen chọt chọt vai cậu, cúi đầu ngậm lấy sợi dây trói mồi.
“Cảm ơn.”
Diệp An đang định đứng dậy, tay phải vừa chống thì bất ngờ hẫng một phát, suýt nữa là té ngã sang một bên.
“Cái gì vậy?”
Diệp An xoay người lại đẩy bụi cỏ ra, thì thấy có cái rễ cây biến dị trồi lên trên mặt đất, cong lại như một cây cầu hình vòm dưới tán cây. Trùng hợp là cậu còn ngồi lên cái rễ cây này, xung quanh toàn là cỏ cao, nên mới không nhận ra sự khác lạ đó.
Cỏ cao mọc um tùm, vùa đẩy lá ra, thì thấy trong lùm cỏ xuất hiện mấy mảng lớn đầu nấm tròn tròn màu trắng xám.
“Sao ở đây còn có nấm nữa?”
Mùa khô không bao giờ có mưa, lâu lắm rồi Diệp An chưa thấy nấm xuất hiện. Cảm thấy tò mò, cậu bèn gạt hết đám cỏ biến dị xung quanh ra, phát hiện có một khe nước nhỏ vắt ngang qua bụi cỏ, dòng nước này chỉ to cỡ ngón tay cái. Đầu nguồn khe nước này giấu mình dưới rễ cây, hóa ra đó là một con suối.
So với con suối sau núi nham thạch, lượng nước trong khe suối này chẳng nhiều nhặn gì, khe nước tụ lại không chảy được bao xa, cũng không đổ ra tới sông lớn. Nó chỉ có thể làm ướt mềm khoảnh đất xung quanh, tạo điều kiện mọc ra rất nhiều nấm biến dị.
“Chẳng biết có ăn được không nữa, hái về xem thử vậy.”
Trong hang động có rất nhiều nấm đã phơi khô, toàn là mấy thứ Diệp An hái được trong mùa mưa, nấu canh rất thơm và ngon.
Đầu nấm dưới rễ cây không lớn, chỉ to cỡ trái nhãn, nhưng số lượng lại rất nhiều. Chúng mọc thành khóm tròn xung quanh khe suối, cứ hái theo từng khóm, thì mau chóng chất được nửa cái túi.
Thấy hái đủ rồi, Diệp An cột túi lại vác lên lưng, cúi người nhặt luôn xác sói, quay về núi nham thạch cùng với mãng xà biến dị đang đứng chờ bên cạnh.
Động tác của Linh Lan rất nhanh, đợi tới khi Diệp An ra khỏi khu rừng, hai con lợn rừng đã được xử lý sạch sẽ, máu heo đựng trong chậu gỗ, phần lớn nội tạng cho vào trong thùng gỗ, bộ lòng thì bọc bằng lá cây và cỏ khô, định bụng cắt nát làm thành phân bón cho thực vật biến dị.
“Để lại một khúc phèo đi.” Diệp An thả túi và sói biến dị xuống, rồi nhận lấy sợi dây trong miệng của mãng xà biến dị, kéo lợn rừng và gấu đen qua, vừa nói với Linh Lan.
“Được, nhưng cái này xử lý cực lắm đó.” Linh Lan chặt một khúc phèo ra, nhìn sang cái túi Diệp An mở ra, thấy trong đó có rất nhiều nấm thì kinh ngạc thốt, “Giờ mà còn có nấm à, tìm thấy ở đâu thế?”
“Trong rừng, còn có một khe suối nữa.” Kể đơn giản mọi chuyện, Diệp An đổ hết nấm trong túi ra, lấy hai cây trong đó đưa qua cho Linh Lan, “Có ăn được không?”
Linh Lan ngắt lấy một cây, ngửi phần cuống nấm bị bẻ, rồi lật kỹ đống nấm, chọn một vài cây có màu trắng muốt ra, nói với Diệp An, “Mấy cái này có độc không ăn được, còn lại thì không vấn đề.”
“Mai tôi lại hái thêm một ít, tối nay lấy mấy cái này nấu canh đi.” Vì không biết có thể ăn được hay không, nên lượng nấm Diệp An hái về không nhiều lắm, ăn mấy cái là hết sạch.
Diệp An bắt đầu xử lý gấu đen và lợn rừng, Linh Lan được rảnh tay, bèn bắt đầu thúc cây non trưởng thành.
Máu và nội tạng trên mặt đất là phân bón tốt nhất, khi thúc được thực vật biến dị nảy mầm, thì phần rễ đâm thẳng xuống phần đất nhuộm đầy máu. Cây lớn lên rất nhanh, dây leo trườn trên mặt đất, lá cây xanh mướt, phần ngọn còn lất phất nụ hoa lớn như hạt gạo.
Trán Linh Lan rịn một lớp mồ hôi mỏng, không phải do trời nóng quá, mà là vì mất quá nhiều sức, nên có hơi không chịu nổi. Trông thấy tình trạng của chị, Diệp An vào trong phòng mang ra một chén nước, trong đó có còn rắc thêm ít muối.
“Chị không sao, nghỉ một lát là được.” Linh Lan tựa trước cửa, nói với Diệp An.
Diệp An không nhiều lời, chỉ bảo chị đừng cố quá, rồi mở hòm gỗ, lấy xẻng cùng với cây rìu chiếm được sau lần chiến đấu hôm trước ra, chặt nhỏ lợn rừng và gấu đen đã được rửa sạch, phần lớn thịt mang đi ướp muối, tay gấu và đầu heo thì để lại, định bụng nướng quay trước rồi cho vào nồi nấu. Còn hai con sói thì để ở trong động ngầm, dùng làm khẩu phần ăn cho chồn tuyết.
“Ôi tay gấu.” Diệp An giơ một cái tay gấu lên, lắc lắc mấy cái, ngón tay còn chọt chọt vào lòng bàn tay gấu.
Hồi ở nhà gỗ, cậu đã từng giết được một con gấu biến dị. Tiếc rằng khi đó thực lực không mạnh, vì bảo vệ mạng sống, đành phải quăng nó ra xa, lúc lôi đi còn kèm theo cả một con hươu biến dị nữa.
Thái độ của Diệp An làm Linh Lan khó hiểu, nhưng không mở miệng hỏi. Đợi sức khỏe hồi phục ổn rồi, chị mới vào trong động mang mấy nhành cỏ biến dị ra, kèm theo mấy thân củ trông như củ gừng, rồi nói cho cậu biết mấy cái này đều là gia vị, chưa qua sơ chế, cứ lấy đá dập nát cho thẳng vào nồi là có thể giúp hương vị thịt hầm trở nên ngon hơn.
Diệp An học theo cách của Linh Lan, cầm từng cái lên ngửi thử, bị mùi của củ gừng kích thích tới mức hắt xì. Phải đặt lá cây có hương thanh mát dưới mũi mới tán được mùi hăng đó.
Trong khi bận bịu, không ai để ý tới chú ong mật theo đuôi Diệp An vào tận trong núi nham thạch, núp mình giữa một cái khe đá chật hẹp.
Đêm xuống, nồi canh thịt sôi sùng sục, nắp nồi bị hơi nóng nhấc lên liên tục, mùi thơm nức mũi thoang thoảng bay ra từ kẽ hở.
Linh Lan thắp đèn lên, Diệp An nhấc nồi sắt xuống, đặt lên tảng đá ở trước cửa.
Hai người ngồi trên đất, vớt thịt trong nồi ra, đặt lên khay gỗ, lấy đoản đao ra xắt thịt thành từng lát mỏng rồi ăn. Canh còn nấu với nấm nên mùi vị cực kỳ ngon.
“Thịt dị thú, nhất là thịt thú biến dị cỡ lớn, rất có lợi cho cơ thể.” Linh Lan xắt thêm một miếng thịt lợn rừng, nói với Diệp An, “Xương lợn rừng và gấu biến dị đem phơi khô rồi mài bột, trộn với nhựa cỏ, có thể chế thành thuốc trị thương.”
Hai nồi canh thịt được ăn sạch bách, đến cả nước dùng cũng không còn sót lại xíu nào.
Linh Lan tưới nước cho thực vật biến dị, rồi về hang động nghỉ ngơi.
Diệp An dọn công cụ vào trong hòm, đóng chặt cửa phòng, nằm ngửa trên giường, nhìn nóc nhà đen tuyền, cảm giác mệt mỏi ập tới, không lâu sau thì ngủ mất.
Đêm khuya, hai con ong mật bay ra khỏi khe đá, một con lượn lờ bên cửa sổ phòng Diệp An, con còn lại bay tới trước chỗ thực vật biến dị được Linh Lan thúc giục sinh trưởng, đậu lên phiến lá xanh mướt. Nó lấy chân vạch mở nụ hoa ra, vừa lắc lư cặp râu, truyền cảm xúc vui vẻ sang đồng bạn.
Sau khi xác định tất cả thực vật biến dị sinh trưởng rất tốt, hai chú ong nọ vỗ cánh, rời khỏi núi nham thạch, chẳng mấy chốc biến mất trong đêm tối.
Sáng ra, giữa lúc Diệp An mơ màng, bên tai chợt vang lên tiếng vù vù*.
*chỗ này giải thích một chút, bản raw ghi là 嗡嗡声 cho cả muỗi và ong, nhưng tần số dao động của cánh muỗi lớn hơn cánh ong nên khi muỗi bay, ta sẽ nghe tiếng vo ve, còn ong thì là tiếng vù vù
Cảm thấy có chuyện không ổn, Diệp An tức khắc tỉnh giấc, đẩy cửa nhìn ra ngoài, phát hiện có hơn chục con ong mật màu vàng đen đang bay dưới mái hiên, vừa bay vừa truyền ra cảm xúc hạnh phúc.
Bầy ong tụ lại dưới chân núi, một nhóm vội vã dùng sáp ong xây tổ, một nhóm thì lượn lờ bên trên chỗ thực vật biến dị, thu thập phấn và mật hoa, cô đặc lại thành chất lỏng màu vàng kim, đút cho ong chúa nằm chính giữa bầy.
Linh Lan cũng bị đàn ong này đánh thức, nhưng vì ong mật quá nhiều, nên không thể xuống khỏi động được. Chị đành đứng ngay trước cửa hang, đối mặt với Diệp An đứng tại chân núi, chỉ tay vào bầy ong, mặt mày toàn là vẻ ngạc nhiên.
Cùng lúc đó, có thêm ba đàn voi và tê giác đặt chân tới vùng châu thổ.
Khi những gã quái vật khổng lồ này đến, mực nước sông giảm mạnh, phần lớn lòng sông đều lộ ra cả, bùn lầy tại đáy sông bị hun khô.
Nguồn nước bắt đầu khan hiếm, xung đột giữa các bầy thú biến dị càng lúc càng diễn ra thường xuyên hơn. Vì để sống sót, có mấy đàn thú rời khỏi vùng ven của cô đảo, di chuyển dọc theo dòng sông, đi thẳng lên vùng thượng du.
Để đối phó với đợt di cư nhiều ngày thế này, đàn voi cần dự trữ một lượng nước rất lớn trong người. Voi cái có kinh nghiệm dẫn bầy đàn của mình đi tìm dòng suối trên đảo, vượt qua khe nứt, băng xuyên khu rừng, càng lúc cách núi nham thạch càng gần.