Cảm giác lành lạnh khắp người lần nữa ùa về.
Tôi lại như đứa trẻ đẩy cửa bước vào, nhìn thi thể của mẹ.
Tôi chỉ biết ngôi trong căn nhà trống rỗng đó để tâm hồn tan rã.
Cuối cùng…
Cố Vân và tôi đã đi đến thỏa thuận.
009 phải chết.
Sau đó, tôi không biết mình đã rời đi thế nào.
Cuối cùng tôi cũng biết lý do tại sao bố tôi lại đột nhiên biến mất và sự thật Tàng Sơn “từ cõi chết sống lại”. Nhưng sự thật này quá nặng nề với tôi.
Tôi mơ màng nhớ lại tất cả mảnh ký ức giữa mình và Tàng Sơn cho đến khi trở về ngôi biệt thự màu trắng, nơi tôi sống mấy năm nay.
Khung cảnh quen thuộc bỗ trở nên u ám, tôi nhìn mái nhà nhọn hoắc như bắt gặp nanh vuốt của quỷ dữ.
Cố Vân nói tôi phải che giấu mọi điều mình đang biết, tiếp tục đóng vai bản thân trước đây.
Nghĩ là ngày xưa đối xử với Tàng Sơn thế nào, bây giờ vẫn vậy.
Sau đó…
Chị ấy đưa cho tôi một ống tiêm nhỏ.
Ống tiêm ngụy trang thành một thỏi son môi, tôi chỉ cần tìm cơ hội tiêm chất lỏng bên trong vào mắt Tàng Sơn, như vậy anh ta có thể tạm thời mất đi khả năng kiểm soát tâm trí.
Khi đó, chị ấy và đồng nghiệp sẽ lo phần còn lại.
Thời gian ấn định vào ngày 30 tháng này, tức một tuần sau.
Tôi phải tìm cách dụ Tàng Sơn đi du lịch. Chất ô nhiễm không thể rời khỏi xa căn cứ hơn một ngàn dặm, nhưng càng đi xa, sức mạnh sẽ càng suy yếu, vì vậy tôi quyết định chọn thành phố Vụ Thủy.
Có điều, tôi vẫn phải tìm cơ hội tiêm vào mắt Tàng Sơn.
Mở cửa, Tàng Sơn vẫn ngồi ở sô pha đợi tôi.
Tôi cứng nhắc tới gần anh ấy, theo bản năng gọi: “Anh trai?”
“Sao em lại gọi anh như vậy?” Anh nở nụ cười, kéo tôi vào lòng anh.
“Anh không thích à?” Tôi hỏi.
“Không phải.” Anh giữ cằm tôi, sủng nịch nói, “Nhưng vừa nghe anh liền muốn hôn em.”
Tôi quay đầu đi.
Nụ hôn của Tàng Sơn rơi vào khoảng không, anh dừng lại, tiếp tục xem TV như không có chuyện gì.
Một lúc sau, tôi cảm nhận anh vươn tay, những ngón tay của anh đan vào tay tôi.
Buổi sáng đi cùng Cố Hạ, cậu ấy cũng nắm tay tôi như vậy.
Dù tôi lập tức buông ra, nhưng khi đó tôi không hề thấy gì lạ.
Nhưng hiện tại Tàng Sơn nắm chặt tay tôi lại mang đến cảm giác khó tả, trong lòng rõ ràng thấy ghê tởm, nhưng giữa da thịt lại có sức hấp dẫn khó giải thích được, qua giây lát, cảm giác điện giật đã lan khắp người, đặc biệt là nơi lòng bàn tay chạm vào làn da cứ như bông tuyết đầu đông, vừa lạnh vừa ngứa.
“Thả lỏng nào.” Tàng Sơn nói, “Trông em có vẻ rất căng thẳng.”
Cố Vân nói đúng, anh thật sự có năng lực điều khiển tâm trí, bởi vì anh vừa dứt lời, tôi cảm thấy mình hình như đã bình tĩnh lại.
Điều này khiến tôi càng sợ hãi, chỉ biết gượng cười.
Còn đang nghĩ làm thế nào nói để nói kế hoạch đến thành phố Vụ Thủy du lịch với Tàng Sơn, Tàng Sơn đột nhiên hỏi: “Em lại hẹn hò với Cố Hạ à?”
“Bọn em chỉ đi dạo ở công viên thôi.” Tôi suy nghĩ thêm một lúc rồi nói, “Dạo gần đây em không vui.”
“Vậy sao?”
Tôi trả lời mà mặt không đổi sắc: “Ở thành phố này chán rồi, em muốn đi chơi.”
Tàng Sơn nhướng mày: “Đi chơi? Chỉ có hai người bọn em?”
“Tại mọi người đều bận, chỉ có Cố Hạ chịu đi với em.”
“Chỉ có Cố Hạ?” Tàng Sơn cười lạnh, “Sao không hỏi anh?”
Mắc câu rồi!
Tôi thở phào, tiếp tục: “Anh chịu đi du lịch sao? Anh nhiều việc thế mà!”
“Em muốn đi đâu?”
“Hôm nay em thấy mấy tấm áp phích về thành phố Vụ Thủy ở ga tàu điện ngầm, tuần sau ở đó tổ chức lễ hội đèn lồng, em đọc quảng cáo nói rằng lễ hội đó phù hợp với những cặp đôi.”
Nghe vậy, Tàng Sơn lập tức lấy di động gọi cho thư ký. Tôi nghe loáng thoáng anh sẽ hủy cuộc họp và công việc tuần sau, bảo đối phương sắp xếp một chuyến đến thành phố Vụ Thủy, bên kia trả lời thế nào tôi không biết, tôi thấy anh mỉm cười, nhìn tôi nói: “Chỉ cần đặt phòng giường king size.”
Phòng giường king size?
Tôi còn đang bàng hoàng, Tàng Sơn đã cúp máy.
“Em có thể đi, nhưng em phải đi với anh.” Thấy tôi không vui, anh hình như thấy rất thú vị, “Cung Trúc, thế giới này có 3,5 tỷ đàn ông, đừng dây vào một kẻ họ Cố.”
“Vậy anh thì sao?”
Tàng Sơn thẳng thắn thừa nhận: “Anh không phải người tốt, nhưng em đã được định sẵn là ở bên cạnh anh. Anh ghen tị với việc em có thể tự do thích bất kỳ ai, còn mình chỉ có thể lựa chọn tiếp tục yêu em.”
Tôi cảm thấy thật buồn cười, không khỏi lạnh lùng hỏi lại: “Anh biết yêu là gì không? Tình yêu không phải sự thèm khát hay ích kỷ chiếm hữu như anh, chứ đừng nói yêu nhưng lại gây hại cho người khác.”
“Công chúa.” Tàng Sơn gọi, “Nhưng con người có quyền làm tổn thương anh.”
Tôi cười khẩy: “Thế à? Anh bảo anh yêu tôi, nhưng anh đã làm gì? Anh yêu tôi chỗ nào? Anh nói đi, tôi sửa!”
Tàng Sơn vuốt cằm suy nghĩ.
“Nói đi!” Tôi hét lên.
“Thích em giống con chó của anh.”
Con chó?
Câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng, tôi mở to hai mắt.
Tàng Sơn mỉm cười: “Thứ duy nhất còn thiếu là một chiếc vòng cổ. Trên đó khắc: Chó của Tàng Sơn, ai thèm muốn sẽ bị giết không thương tiếc. Ai đụng vào một lần, tôi sẽ chặt tay chân kẻ đó. Ai dám động đến em, tôi sẽ giao hắn cho Diêm Vương. Em thấy câu trả lời này được không, con chó của anh?”
“Ổn.” Tôi nhàn nhạt đáp, “Nhưng anh đừng quên, chó cũng biết cắn người.”
“Vậy sao?” Tàng Sơn cúi đầu cười khẽ, “Nếu có ngày đó, tôi tình nguyện bị em cắn chết.”
Tôi chẳng còn gì để nói, vì thế đứng bật dậy về phòng, đóng sầm cửa lại.