Tôi cao hơn Hướng Vãn một chút nên cần cúi đầu để nhìn cô ấy.
“Cậu đã nói dối mọi người bắt đầu từ cuộc gọi.” Không phải tôi hỏi cô ấy, mà đang trần thuật, “Giọng điệu bối rối của cậu trong điện thoại là giả. Tớ lấy cớ bài tập nhóm gọi cậu về, cậu chỉ hỏi một câu cho tượng trung, sau đó quay về mà không hỏi gì thêm. Tớ suy nghĩ cẩn thận, càng nghĩ càng thấy không đúng. Với thói quen của cậu, cậu chắc chắn sẽ hỏi cho ra vấn đề, có cần mang theo tài liệu gì không. Nhưng trong điện thoại cậu lại chẳng hề quan tâm, chỉ sốt ruột quay về, đây căn bản không phải tính cách của cậu, điều đó chứng minh thật ra cậu cũng đang tìm cớ để rời đi. Mà nguyên nhân cậu muốn chạy trốn chính là vòng tuần hoàn của cậu. Hơn nữa giọng của tên ác ma đó giống như đúc giọng của bạn trai cậu, đây căn bản không phải sự trùng hợp. An Viễn Ý chính là tên ác ma giết người kia, trong vòng tuần hoàn cậu biết giết hết lần này tới lần khác. Sau khi bước vào vòng lặp kế tiếp, cậu sợ hãi, lại không dám tin hắn sẽ giết cậu, cho nên cậu tìm cớ bỏ trốn rồi về gạt bọn tớ, làm bộ không biết gì cả, còn mình thì lén đến núi An Nguyên tìm manh mối cho vòng tuần hoàn.”
Nói ra suy đoán trong lòng, tôi như trút được gánh nặng.
Hướng Vãn im lặng, im lặng lâu đến mức tôi cứ ngỡ cô ấy không nghe tôi nói.
“Cậu nói đúng rồi.” Vân Hướng Vãn vốn luôn nhìn tôi, trầm mặc hồi lâu, cô ấy quay đầu nhìn về phía cái cây nở đầy hoa, đột nhiên lên tiếng, “Nếu đã biết những điều này, cậu sẽ làm thế nào?”
“Hướng Vãn, tớ biết cậu rất khó chấp nhận tình huống hiện tại, nhưng hắn thật sự là tên ác ma giết người! Lúc này cũng không an toàn, bất cứ lúc nào An Viễn Ý cũng có thể tới giết chúng ta. Nếu cậu biết manh mối gì đó, nếu cậu muốn giải quyết chuyện quái quỷ nào, phá bỏ vòng tuần hoàn, cậu mau nói tất cả cho bọn tớ biết đi.” Tôi vừa vòng tới trước mặt cô ấy vừa sốt ruột nói.
Nhưng đến khi lần nữa nhìn vào khuôn mặt của Hướng Vãn, tôi lại ngẩn người, mới biết tại sao Hướng Vãn quay đầu đi. Đôi mắt của cô ấy đã hồng hồng, nước mắt cũng sắp rơi xuống.
“Giải quyết? Nói cho tớ biết, giải quyết thế nào? Tớ đã nghe các cậu thảo luận, dùng lửa đốt? Điện giật? Hay là dùng thuốc độc? Nhưng lần này An Viễn Ý không giết người! Cho dù anh ấy chưa làm gì, cậu vẫn không coi ấy là người, thậm chí nói với tớ anh ấy là ma quỷ, thậm chí chủ động muốn giết anh ấy!”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hướng Vãn mất bình tĩnh như vậy.”
“Nhưng An Viễn Ý là người, anh ấy là người! Tớ quen anh ấy sáu năm, anh ấy là một người rất tốt! Anh ấy lớn lên ở cô nhi viện nhưng tính cách lại rất tốt, chưa bao giờ gây chuyện thị phi, vừa học giỏi vừa nhân cách tốt, không hề có tật xấu gì, cũng có thu nhập riêng, tại sao anh ấy phải giết người? Cậu nói cho tớ biết một người như vậy có lý do gì để giết người đi! Chẳng lẽ chỉ vì một giấc mơ vô căn cứ mà nhận định anh ấy là tên ác ma giết người sao?”
Ngoại trừ Hướng Vãn, chúng tôi không ai quen An Viễn Ý. Từ lúc bước vào vòng tuần hoàn, chúng tôi bị giết hết lần này tới lần khác, cho nên chúng tôi coi An Viễn Ý là tên ác ma không có nhân tính là chuyện đương nhiên.
Nếu Hướng Vãn không nói như vậy, tôi chắc chắn sẽ không nghĩ đến tình huống “ma quỷ cũng có thể không giết người”.
“Tớ trải qua nhiều vòng lặp hơn, và tớ… Mỗi lần đều bị giết. Cậu thật sự nghĩ An Viễn Ý có thể không giết người sao?” Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy rủi ro quá lớn.
“Tớ không biết. Tớ chỉ có thể nói người đàn ông mà tớ biết không phải như vậy…” Hướng Vãn thở dài, “Cậu cũng đã nghe tiếng anh ấy trong điện thoại, cậu cảm thấy anh giống tên sát nhân điên cuồng à? Tình hình bây giờ đã khác với lần đầu mà cậu kể, tớ bây giờ không phải chưa chết sao? Điều này chứng minh hai việc, thứ nhất anh ấy không ở trong vòng tuần hoàn, thứ hai anh ấy sẽ không giết người vào một thời điểm cố định.”
Tôi nhìn Hướng Vãn. Tôi không biết An Viễn Ý, nhưng tôi biết Hướng Vãn. Hướng Vãn không phải loại người không phân biệt được nặng nhẹ, cô ấy tuy che giấu sự thật với chúng tôi nhưng chắc chắn cô ấy không định dung túng cho An Viễn Ý giết người. Huống hồ bản thân Hướng Vãn cũng là người bị hại, cô ấy nói như vậy vì cô ấy cảm thấy An Viễn Y thật sự không có lý do giết người.
“Thế cậu nghĩ An Viễn Ý thế nào mới không giết người.” Điểm này, Hướng Vãn có thể biết rõ hơn tôi.
Nhưng Hướng Vãn lắc đầu, trả lời: “Tớ không chắc. Nhưng tớ nghĩ có lẽ tồn tại điều kiện của một cái chết, chỉ cần không kích hoạt, anh ấy sẽ không giết chúng ta. Tớ nói dối mọi người là vì suy nghĩ của mọi người khác nhau, một khi chỉ ra An Viễn Ý là hung thủ giết người, sẽ có người muốn dùng cách bạo lực để giải quyết, nói không chừng làm vậy ngược lại sẽ kích hoạt điều kiện gây ra tử vong. Hơn nữa các cậu và An Viễn Ý không biết nhau, cứ thuận theo tự nhiên mới ít có khả năng kích hoạt điều kiện này nhất. Tự đánh bại mình chính là cách tốt nhất tớ có thể nghĩ ra.Cậu có thể tin tớ một lần không, chỉ một lần thôi.”
Tôi bắt đầu dao động, Hướng Vãn nói rất có lý.
Một vòng tuần hoàn chấm dứt cần một điều kiện, và việc An Viễn Ý bị giết có lẽ cũng cần một điều kiện. Nếu chúng tôi không gặp hắn, đồng thời không kích hoạt điều kiện kia, mọi người sẽ an toàn. Nhưng… Hướng Vãn không thể không gặp An Viễn Ý, An Viễn Ý bây giờ còn là bạn trai của cô ấy.
“Vậy… Còn cậu thì sao?” Tôi cẩn thận hỏi.
“Tớ vẫn chưa biết.” Hướng Vãn cau mày, “Nhưng tớ có thể không liên lạc với anh ấy, chia tay là được rồi.”
“Chia tay… Sẽ không kích hoạt điều kiện giết người chứ…” Tôi xấu hổ.
“Chắc không đến mức đó đâu. Trả thù tình yêu cũng đến mức vạ lây bạn cùng phòng đúng không…”
“Được rồi, trong vòng tuần hoàn này tớ sẽ giả bộ mình không tới đây, không gặp cậu. Nếu nếu anh ta vẫn giết người, mà chúng ta vẫn có thể bước vào vòng tuần hoàn tiếp theo, tớ sẽ nói ra tất cả.” Tôi trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định tạm tin Hướng Vãn, “Trời sắp tối rồi, dì chỉ đường cho tớ nhắc buổi tối sẽ có ma, chúng ta về thôi.”
“Được.” Hướng Vãn vừa đi vừa hỏi, “Ma quỷ gì vậy?”
“Dì ấy kể ở đây có một cô nhi viện, có một cô gái lên núi thì mất tích, đã mười năm không tìm thấy. Không biết có phải sự thật không.” Tôi thuật lại câu chuyện dì chỉ đường kể.
Tôi vừa kể xong, sắc mặt Hướng Vãn lập tức trở nên kỳ lạ.
“Cô nhi viện mà cậu nói… Là cô nhi viện An Nguyên đúng không?”