“Đổi thành nhà hàng lẩu?”
Sắc mặt tôi, Mạnh Du và Hi Vũ đều trở nên phức tạp.
“An Viễn Ý nói phòng tranh quá bé, cả phòng ký túc xá của chúng ta nhiều người, cho nên ra ngoài ăn lẩu tốt hơn.”
Đây chắc không phải con ma ham ăn đấy chứ? Lần trước là KFC, lần này là nhà hàng lẩu…
“Thật ra nhà hàng lẩu rất dễ ra tay, mọi người thường xuyên phải rời khỏi chỗ ngồi để đi lấy nước sốt.” Hướng Vãn bỏ qua thái độ của chúng tôi, tiếp tục phân tích.
“Vậy chúng ta… Xuất phát hả?” Tôi hỏi.
Không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy Hướng Vãn bây giờ càng muốn xử lý An Viễn Ý hơn chúng tôi.
Cả phòng ký túc xá của chúng tôi như bình thường ra ngoài đi ăn, dọc đường thoạt nhìn đều tươi cười nói chuyện.
Nhưng thật ra mỗi người chúng tôi ở đây đều không ổn.
Mạnh Du tuy thao thao bất tuyệt nhưng vẫn căng thẳng đến vò đầu bứt tai, đỉnh đầu sắp bị cô ấy nhổ hói rồi. Ngoài mặt tôi vẫn đấu võ mồm với Mạnh Du nhưng đầu óc cứ bị phân tâm, luôn nghĩ đến chuyện khác. Hi Vũ ít nói hơn bình thường, chỉ thỉnh thoảng đáp vài câu. Hướng Vãn đi rất nhanh, mấy lần chúng tôi suýt không theo kịp.
Dù sao ngoại trừ Hướng Vãn, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp bản thân hồn ma. Tuy Hướng Vãn từng gặp hắn, nhưng giết hắn lại là chuyện khác.
Hiện giờ chúng tôi như game thủ mới đột nhiên nhận được vũ khí bí mật, quyết đi tiêu diệt tên boss.
Có hưng phấn, cũng có rụt rè.
Đây là nhà hàng lẩu mới mở. Theo lời An Viễn Ý, đồ ăn của nhà hàng này rất ngon.
Tất cả thành viên phòng ký túc xá chúng tôi đều là kẻ tham ăn nhưng lúc này không ai có tâm trạng thưởng thức món lẩu.
Sau khi bước vào nhà hàng, chúng tôi nhanh chóng khảo sát hoàn cảnh.
Khi tôi đang nhìn xung quanh, Hướng Vãn bỗng gọi: “Viễn Ý, em tới rồi.”
Câu này thành công thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi nhìn thấy một thanh niên ở bàn số 16.
Vẻ ngoài anh ta nhẹ nhàng như giọng nói, không tính là đẹp trai nhưng gương mặt hài hòa, nhược điểm duy nhất chỉ có sắc mặt quá tái nhợt, điểm này hợp với miêu tả của Hướng Vãn.
Hướng Vãn giới thiệu ngắn gọn mọi người, sau đó ngồi cạnh An Viễn Ý.
Tôi còn đang do dự không biết nên nói gì, An Viễn Ý đã hỏi: “Các em ăn cay được không?”
“Được à…” Tôi lúc này đang trong trạng thái đầu óc không theo kịp miệng.
Trước mặt, hồn ma An Viễn Ý cực kỳ giống một người bình thường, hơn nữa không có điểm nào khiến người ta ghét.
Mọi cử chỉ lời nói của anh ta đều đúng mực, bạn sẽ không cảm thấy anh ta quá lạnh lùng, cũng không nghĩ anh ta quá nhiệt tình. Khi nhìn Hi Vũ, Mạnh Du và tôi, ánh mắt anh ta hòa nhã, nhưng khi nhìn Hướng Vãn lại mang theo ý cười.
Anh ta nói chuyện với chúng tôi, không hề khiến chúng tôi cảm thấy xấu hổ với lần đầu gặp nhau. Khi nói chuyện với Hướng Vãn, dù thân thiết nhưng anh ta vẫn giữ đúng mực.
Trời ạ, dù không phải hồn ma, anh ta cũng là một người ở đẳng cấp cao.
“Vạn Di, không đi lấy nước sốt à?” Mạnh Du gọi tôi.
“À à, tớ đến đây.” Tôi gật đầu.
Hướng Vãn cũng đứng dậy, cô ấy nói: “Em đi lấy nước, anh ở lại giữ túi xách cho bọn em được chứ?”
“Đương nhiên là được.” An Viễn Ý mỉm cười.
Nhưng tôi lại có cảm giác nụ cười anh ta đã thay đổi. Tôi không biết sự thay đổi đó có ý nghĩa gì, nhưng nó không thân thiện như lúc đầu. Cũng có thể do tôi nhìn lầm.
“Mạnh Du, tớ thấy có hơi kỳ lạ…” Tôi thì thầm nói với Mạnh Du.
Trong nhà hàng khá ồn, Mạnh Du hỏi: “Cậu nói gì? Tớ không nghe thấy.”
“Không có gì, tớ nói nước sốt này nhìn có vẻ rất cay.” Tôi nghĩ không nên tự dọa chính mình, nên thôi.
Đến khi mọi người về chỗ, Hướng Vãn đã rót cho mỗi người một ly trà.
Chúng tôi cùng nhìn Hướng Vãn, thời điểm Hướng Vãn xoay người nhìn chúng tôi, vừa vặn lưng đưa về phía An Viễn Ý.
Cô ấy chớp mắt hai cái, xem ra mọi việc đang đi theo kế hoạch.
“Nâng ly nào!” Hướng Vãn chờ chúng tôi ngồi xuống rồi nâng ly.
An Viễn Ý thoáng nhìn cái ly, trái tim chúng tôi suýt ngừng đập.
Sau đó anh ta chạm ly cùng chúng tôi.
Sau khi cụng, chúng tôi đều uống ngụm trà, nhưng An Viễn Ý lại không uống.
Hướng Vãn quay đầu nhìn anh ta, hỏi: “Anh không thích loại trà này à?”
An Viễn Ý lặng lẽ nhìn Hướng Vãn.
Lúc này, màn hình di động của tôi sáng lên.
Thời gian hiển thị là 4:00.
Rồi tôi nghe An Viễn Ý hỏi: “Chưa ăn gì không nên uống trà sao? Tại sao lại ra tay với anh hả Vãn Vãn?” An Viễn Ý cười, “Anh chưa từng làm tổn thương em không phải sao?”
Nhìn nụ cười của anh ta lúc này, tôi mới hiểu điểm kỳ lạ khi nãy.
Anh ta cười giả dối, nó hoàn toàn khác với nụ cười vô thức khi thấy Hướng Vãn bước vào nhà hàng.
“Bốn người các em đều có thể nhìn thấy hồn ma đúng không?” An Viễn Ý nhìn chúng tôi.
Hướng Vãn lắc đầu: “Anh đang nói gì vậy?”
“Vân Hướng Vãn, em không biết nói dối, càng không biết lừa gạt ma quỷ. Đừng giấu nữa, anh biết từ lâu rồi. Em không phát hiện khi nãy anh ở sau lưng em sao? Chính là thời điểm em bỏ đồ vào trà đấy.”
“Thật ra nó không phải thuốc độc…” Hướng Vãn bắt đầu lắp bắp.
“Vậy à?” Hiện giờ chỉ có mỗi An Viễn Ý ngồi ở tư thế thả lỏng nhất, anh ta gõ gõ miệng ly, “Việc này không quan trọng. Vân Hướng Vãn, em rất ghét ma quỷ, vậy để anh đưa em rời khỏi thế giới có ma quỷ này nhé?”
Tôi nhìn chằm chằm An Viễn Ý, cơ thể anh ta căn bản không cử động.
Anh ta dùng “hồn ma” bóp cổ Hướng Vãn.
Hướng Vãn tắt thở, thậm chí trên mặt cô ấy chưa kịp lộ vẻ hoảng sợ.
Khi Hướng Vãn chết, ngoại trừ gương mặt đờ đẫn không còn hơi thở, những điều khác đều giống hệt một người sống.
Đúng lúc nhân viên đi tới: “Bàn số 16, tôm của anh chị đây, có cần tôi bỏ vào nồi lẩu luôn không?”
Tôi thấy An Viễn Ý điều khiển hồn ma bám vào Hướng Vãn đã chết.
Vì thế “Hướng Vãn” bắt đầu cử động.
“Cảm ơn chị, để tự tôi làm là được.” “Hướng Vãn” tươi cười khách sáo trả lời nhân viên phục vụ.
Nhân viên nhìn Hướng Vãn và An Viễn Ý, hoàn toàn không có vẻ kinh ngạc.
Bởi vì cô ấy căn bản không thấy hồn ma của An Viễn Ý.
Cô ấy không biết cô gái đang nói với mình đã chết.
Tôi để ý cách An Viễn Ý dùng từ là “tôi” chứ không phải “chúng tôi”.
Trong mắt anh ta, tất cả chúng tôi đều chết rồi.