“Mạnh Du, vòng tuần hoàn có phải đã kết thúc rồi không?” Buổi tối, tôi nằm trên giường hỏi Mạnh Du.
Mạnh Du không trả lời, thế mà đã thiếp đi rồi.
Tôi cũng nhanh chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc đó, một cái cây trên núi An Nguyên khô héo chỉ trong một đêm giống như một phần ký ức của chúng tôi âm thầm bị xóa sạch.
Hôm sau tỉnh lại.
Tôi thấy mình lười biếng một cách khó hiểu, thế mà chưa hoàn thành bài tập của mình.
Tôi còn nhận một cuộc gọi từ cô Ngô, hỏi tôi tại sao lại từ bỏ hoạt động ngày chủ nhật mà tôi đã chuẩn bị.
Hướng Vãn phát hiện trên bàn có một cái chìa khóa kỳ lạ.
Cô ấy nhớ mấy ngày trước Trần Hiểu Tình mượn sổ ghi chép của mình, vậy phải đi hỏi xem đây có phải chìa khóa của cô ấy không. Nhưng Trần Hiểu Tình tỏ vẻ không có ấn tượng, cô ấy chỉ nhớ có một cái bookmark hình bông hoa kẹp trong cuốn sổ.
Hi Vũ phát hiện mình tăng cân một cách khó hiểu, mặc dù người ăn kiêng như cô ấy cũng thường xuyên béo lên nhưng Hi Vũ nói gần đây cô ấy chắc chắn không ăn món gì có hàm lượng calo cao.
Mạnh Du phát hiện tài khoản Wechat đột nhiên mất một khoản tiền, số tiền ấy được chuyển cho một nhà hàng lẩu mới mở nhưng cô ấy không nhờ mình đã tới nhà hàng lẩu lúc nào.
Cô ấy bảo dù có đi nhưng một mình cô ấy cũng không thể ăn nhiều như vậy.
Cô ấy đến hỏi chủ nhà hàng, ông chủ thật sự nhớ cô.
Ông chủ nói hôm qua bốn người chúng tôi đến ăn lẩu, gọi một bàn lớn.
Hướng Vãn đột nhiên hỏi: “Ngoại trừ bốn chúng tôi thì còn ai khác không?”
Ông chủ nói không có.
Chúng tôi hỏi Hướng Vãn sao vậy.
Hướng Vãn nói: “Tớ có cảm giác… Quán lẩu này rất quen…”
Giống như một người quan trọng đã biến mất ở đây.