Độ Ách

Chương 55



Chương 55: Có một mỹ nhân (nhất)

Bách Lý Quyết Minh có hơi khùng lên rồi, giờ đến cả nhân tình cũ cũng lôi ra nữa! Nếu để nàng tiếp tục suy đoán, chỉ sợ y còn có thể có cả con riêng không chừng. Cũng không phải là y không nghĩ đến việc nói cho nàng về chuyện của Ác Đồng, chẳng qua người thường đều coi quỷ quái tựa như mãnh thú hồng thủy[1] , đừng nói đến Hoàng Tuyền Quỷ Mẫu và Ác Đồng không rõ đạo hạnh tuổi tác này, ngay cả Bách Lý Quyết Minh cũng không rõ cội nguồn của ác sát Tu La. Nếu để cho con bé Tầm Vi này biết được Ác Đồng đang ở tâm vực của y thì vừa khiến nàng lo lắng vừa phải giải thích phiền phức, chi bằng không nói gì.

[1] Mãnh thú hồng thủy (洪水猛兽): ví với tai họa ghê gớm.

“Không được làm loạn,” Bách Lý Quyết Minh trưng ra gương mặt hung dữ, “Ngoan ngoãn đợi, ta đi chuẩn bị cho con một ít nước đường đỏ.”

Sau đó y vội vàng rời đi, đến phòng bếp nấu một chén nước đường đỏ, dặn dò đồng tử mang lên. Dù cả đêm qua không ngủ nhưng y cũng không hề cảm thấy mệt gì. Thật ra quỷ quái bọn họ cũng không cần ngủ, có điều mỗi ngày Bách Lý Quyết Minh đều ngủ nướng, bởi lẽ cái cảm giác khi ngủ say và chết đi rất giống nhau. Ngủ rồi thì chuyện gì cũng không biết, cũng không cần suy nghĩ, không cần lo lắng, cả linh hồn sẽ tiến vào một không gian hết sức an tĩnh và tối tăm, bởi vậy nên y rất thích ngủ.

Y đi đến phòng ngủ của Bùi Chân, đứng cách cửa sổ gấm một bước chân rồi nhìn trộm vào trong, nhưng bên trong không có ai cả, tên quỷ này đi đâu rồi? Cả đêm không về, không phải là đi ngủ với cô nương nào đó chứ? Những người thoạt nhìn có vẻ trung thực đa số đều không phải như vậy, Bách Lý Quyết Minh cảm thấy còn cần phải quan sát tên nhóc Bùi Chân này thêm.

Y ra ngoài đi dạo dọc theo đường cái, đoạn nhìn thấy lớp học trong kinh đường[2] đối diện đã kết thúc từ lâu, một người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt các đệ tử đang mở một tấm phi thiếp phát sáng. Ánh mắt của bách Lý Quyết Minh không tốt lắm, nhìn bề ngoài thì y lờ mờ nhận ra đó là Mục Tri Thâm, tên đó uy nghiêm tựa đao trong vỏ, đi đứng lúc nào cũng thẳng như tùng bách.

[2] Kinh đường (经堂): phòng sách.

Giọng nói hắn đều đều không lên không xuống, “Những năm gần đây Tông môn thu nhận nhiều đệ tử, học xá[3] không đủ. Ta đã bẩm báo cho Tọa sư, những đệ tử bị đánh giá là kém cỏi lập tức phải xuống núi, mỗi người bắt mười ác quỷ trở về núi. Người hoàn thành nhiệm vụ thì thăng cấp trung phẩm, những người không hoàn thành thu hồi học xá, tự giải quyết vấn đề ăn ở.”

[3] Học xá (学舍): ký túc xá trường.

Tiếng ai oán của chúng đệ tử vang lên khắp nơi, “Vì sao chứ! Mười ác quỷ cũng không phải dễ chơi, chỉ sợ sang năm sau chúng ta cũng không bắt đủ.”

Mục Tri Thâm hững hờ nói thêm: “Những kẻ gian lận sẽ bị loại khỏi danh sách và bị cấm đặt chân lên núi Thiên Đô cả đời.”

Hắn nói xong thì bỏ đi, không buồn quay đầu lại. Trong kinh đường là một mảng mây đen mờ sương, tất cả mọi người ở lại đều mắng chửi Mục Trị Thâm điên cuồng.

Bách Lý Quyết Minh thật sự đánh giá cao tên nhóc Mục Tri Thâm này. Nhưng đã lâu không thấy Dụ Phù Xuân, không biết Dụ Thính Thu có tìm được hắn không? Nếu hôn ước giữa Dụ Thính Thu và Mục Tri Thâm không thành, Bách Lý Quyết Minh có thể vừa lúc chặn trước một bước. Nếu thật sự không ổn, y có thể áp dụng một ít biện pháp học được trong tiểu thuyết. Ví như y có thể che mặt để giả dạng thành trùm cuối phản diện, nhốt Mục Tri Thâm và Tạ Tầm Vi vào chung một hầm băng, khiến hai người không ra được, bên trong hầm lạnh, Mục Tri Thâm không thể không cởi bỏ y phục, dùng cơ ngực và cơ bụng ủ ấm cho Tầm Vi. Sau đó Bách Lý Quyết Minh sẽ thêm một số loại thuốc như “Nhất Chẩm Xuân”, “Nữ Nhân Hương” vào trong cơm canh hai người, Mục Tri Thâm nổi thú tính lên, ỡm ờ với Tầm Vi, gạo nấu thành cơm, uyên ương hữu tình sẽ thành vợ chồng.

Bách Lý Quyết Minh chống mạnh cười to, mẹ nó y đúng là thiên tài mà!

Vừa suy tư, y vừa đi dọc theo đường hẻm phía Bắc, thời tiết thì nóng lại còn nắng chói chang, y nới lỏng cổ áo gạc trắng. Trong lúc đi, y bất chợt nhìn thấy một rương đồ và mấy bọc quần áo ở giữa đường, có một cô gái đang đi trên bức tường, ánh mặt trời rất chói mắt, gương mặt của nàng ta ở giữa những vầng sáng vàng ấy chẳng cách nào trông rõ được. Nàng vừa dựng chòi che nắng vừa nhìn xung quanh, cúi đầu thấy Bách Lý Quyết Minh thì vẻ mặt rạng rỡ, dưới ánh nắng đôi môi nàng đỏ mọng như đào lý.

“Sư huynh dừng bước!” Nàng chợt hô lên, giơ chân bước qua bức tường, tựa như muốn đi xuống.

Nhưng đột nhiên nàng không giữ được thăng bằng nên vội đưa tay nắm lấy một mảnh ngói, thân thể ngã ngược về phía sau.

“Cẩn thận!” Bách Lý Quyết Minh nhào qua đỡ nàng.

Gió từ đâu đến bọc lấy chiếc váy áo màu hoa dành dành của nàng, khiến nàng giống như một con bướm bay trong gió, vững vàng ngã vào trong ngực Bách Lý Quyết Minh. Hương hoa thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi, y cúi đầu, cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt của người trước mắt. Đó là gương mặt trắng trẻo được trang điểm tinh xảo, khóe mắt có hơi ửng hồng, cùng với đôi mắt như ngân ngấn nước mắt mùa thu trong suốt động lòng người.

Bách Lý Quyết Minh mắt mờ nên không hề quan tâm việc thưởng thức vẻ đẹp của mỹ nhân. Hầu như lần nào y nhìn rồi cũng quên, ngay cả gương mặt cũng không nhớ được. Người duy nhất y nhớ rõ đến khắc sâu chỉ có Tầm Vi, mà vẻ đẹp của nàng là sự tĩnh lặng và dịu dàng kín đáo, khiến người nhìn vào là thấy dễ chịu. Nhưng người con gái trước mắt thì khác hẳn, vẻ đẹp của nàng ta là sự năng động, hoạt bát dễ thương như những đóa hoa dành dành rực rỡ đang nở rộ khắp ngọn cây.

“Sao thế này? Tiểu cô nương làm gì mà lại trèo cao như vậy?” Bách Lý Quyết Minh buông nàng ra.

Cô gái bẽn lẽn lè lưỡi, “Muội là đệ tử mới tới, lần đầu tiên lên núi, trong lúc đi thì bị lạc đường. Muội vốn định trèo lên trên để quan sát địa hình, phân biệt phương hướng, không ngờ lại sơ ý trượt chân. May mà có sư huynh đi qua, không thì muội thê thảm rồi.”

Mục Tri Thâm vừa mới nói đã thu nhận rất nhiều đệ tử, học xá không đủ chỗ, tại sao lại nhận thêm một người nữa? Bách Lý Quyết Minh im lặng không nói gì, quả nhiên người của tiên môn chỉ toàn nói dóc.

“Sư huynh có thể dẫn đường cho muội được không?” Cô nương kia năn nỉ y, đôi mắt lấp lánh như sao.

Đôi mắt của con bé kia rất sáng, Bách Lý Quyết Minh không hiểu tại sao lại nhớ đến Tầm Vi. Dù sao y cũng đang không có việc gì, thôi giúp đỡ nàng cũng được. Y cúi người nhặt bao quần áo của nàng lên, sau đó khiêng rương đồ lên lưng, “Đi thôi.”

“Sư huynh thật tốt.” Cô nương kia reo lên, giống như chim sẻ nhảy nhót đi phía sau y.

Bách Lý Quyết Minh đi ở phía trước, cô nương này ở phía sau bắt đầu trò chuyện, líu lo không ngừng.

“Sư huynh sư huynh, huynh có mệt không, muội giúp huynh lau mồ hôi.”

“Gặp được sư huynh thật tốt quá, muội còn tưởng mình phải lang thang một mình trên núi!”

“Sư huynh ở chỗ nào, nếu có thời gian rảnh rỗi muội có thể tìm huynh chơi không?”

Bách Lý Quyết Minh nghe nàng huyên thiên muốn nhức cả tai, không thể nhịn được nữa, vừa định bảo nàng câm miệng lại thì lại thấy nàng che miệng, giọng nói ú ớ truyền ra từ giữa các ngón tay: “Thật xin lỗi sư huynh, khi muội lo lắng thì rất thích nói chuyện, muội có làm phiền huynh không?”

Bách Lý Quyết Minh chần chừ một chút, sau đó buồn bực nói: “…Không có.”

“Sư huynh thật là tốt!” Lông mày của nàng cong lên, “Nghe nói trong Tông môn có rất nhiều nhân vật lợi hại, sư huynh đã từng nghe nói về lang quân Tần Thu Minh chưa? Y bình yên vô sự ra khỏi Quỷ Quốc, còn cứu được đại lang Mục gia trở về.” Cô nương chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt mong đợi, “Muội rất muốn xem huynh ấy trông như thế nào.”

Bách Lý Quyết Minh đắc ý trong lòng, khóe miệng nhếch lên, “Không có gì đẹp để xem, cũng chỉ như vậy.”

Cô nương nói: “Nhưng mà muội vẫn cảm thấy sư huynh tốt nhất, bởi vì huynh đã cứu muội.”

Con bé này miệng rất ngọt. Trong lòng Bách Lý Quyết Minh thoải mái vô cùng.

Cuối cùng cũng đến học xá của nữ đệ tử, Bách Lý Quyết Minh buông rương đồ xuống, “Được rồi, ta đi đây.”

“Đúng rồi, muội chưa có nói tên!” Cô nương kéo rương đồ vào bên trong, đột nhiên nàng xoay người lại, ló đầu ra sau cánh cửa góc sơn mài đỏ, bím tóc đen nhánh sáng bóng buông xuống. Ánh nắng dừng trên mặt nàng trong tươi tắn đến lạ kỳ.

Nàng tinh nghịch chớp mắt: “Muội tên là Mục Quan Quan, quan quan thư cưu[4],sư huynh gọi muội là Quan Quan là được rồi!”

[4] Câu thơ trích trong bài Quan thư 1 của Khổng Tử:

Quan quan thư cưu,

Tại hà chi châu.

Yểu điệu thục nữ,

Quân tử hảo cầu.

Dịch nghĩa:

Đôi chim thư cưu hót hoạ nghe quan quan,

Ở trên cồn bên sông.

Người thục nữ u nhàn,

Phải là lứa tốt của bực quân tử (vua).

—-

Mục Tri Thâm rời khỏi kinh đường, khóa Liên Tâm trong ngực phát ra ánh sáng màu xanh lấp lánh, hắn cúi đầu liếc nhìn một cái rồi xoay người đi về phía hoạt thủy tiểu trúc. Dưới màn gió, Tạ Tầm Vi ngồi trước ánh nến, lông mi dài cong rũ xuống tạo thành một tầng bóng mỏng, nếu lơ đãng nhìn thì còn tưởng dưới mi hắn có hai con bướm đang đậu.

Mục Tri Thâm nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, “Cơn đau do châm lại phát tác sao?”

Tạ Tầm Vi ung dung cười nhẹ, “Quả nhiên không gì qua mắt được Mục sư huynh.”

Giữa bọn họ có một sự ăn ý ngầm, Mục Tri Thâm biết được hầu hết các bí mật của Tạ Tầm Vi. Người đàn ông trầm mặc này tuân thủ giao ước tỉ mỉ cẩn thận, nhưng cũng có đôi khi hắn sẽ nhúng tay vào, ví dụ như khi mới tiến vào Quỷ Quốc, hắn đã đề xuất đưa nhóm người kia rời đi, đó là bởi vì hắn dự tính giữa đường sẽ quay lại và một mình đi sâu vào bên trong quỷ lâu. Nếu làm như vậy các đệ tử sẽ không mất mạng oan uổng, tuy rằng cuối cùng không được như mong muốn. Một ví dụ khác như lúc nãy hắn vừa ra lệnh trục xuất các đệ tử cấp thấp xuống núi là vì nếu những người có tu vi thấp đó ở lại núi Thiên Đô, đến một ngày nào đó bách quỷ dạ hành nhất định sẽ không tránh khỏi cái chết.

Tạ Tầm Vi không so đo với sự nhân từ dư thừa của hắn, miễn là hắn không làm ảnh hưởng đến việc thực hiện kế hoạch.

Mục Tri Thâm cũng có chừng mực, hắn biết người đàn ông dịu dàng như trăng mùa thu trước mắt này có dã tâm như hổ sói. Nếu hắn cản trở Tầm Vi làm việc, Tạ Tầm Vi sẽ không hề do dự mà cho hắn vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt. Trước đây hắn còn nắm chắc được vài phần khi chống lại Tầm Vi, còn bây giờ…. hắn nhìn về hướng Tạ Tầm Vi, Tầm Vi đang rũ mắt pha trà, làn khói lượn lờ bay lên giữa những ngón tay mảnh khảnh.

Bây giờ, Mục Tri Thâm đã không thể đánh giá được thực lực của hắn nữa rồi.

“Những đệ tử đó đã chuẩn bị hành lý.” Tạ Tầm Vi đặt chén sứ nóng hổi xuống trước mặt Mục Tri Thâm, “Mục sư huynh đúng là người tốt.”

Ác quỷ là người hầu của hắn, nơi nào có ác quỷ nơi đó sẽ có tai mắt của hắn.

Mục Tri Thâm không đáp lại, chỉ hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì?”

Tạ Tầm Vi lấy giấy tờ và một chiếc gương đồng nhỏ hình bát giác từ dưới bàn lên, “Đây là giấy tờ và gương đồng ngươi đưa ta sau khi trở về từ Quỷ Quốc. Trước khi ngươi đến Quỷ Quốc, chúng ta đã giao ước chỉ liên lạc với nhau bằng khóa Liên Tâm và gương Lưu Ảnh. Vậy nên giấy tờ ngươi đưa rất quan trọng, vì gương Lưu Ảnh chỉ có thể ghi lại âm thanh hình ảnh, còn công văn sẽ giúp cho phán đoán của ngươi.”

“Đúng vậy.”

“Ta đã xem qua giấy tờ và gương Lưu Ảnh của ngươi.” Tạ Tầm Vi vẽ phù chú lên trên mặt kính, ánh sáng trên kính thay đổi, bên trong truyền ra tiếng người.

— “Mục sư huynh, đây là chữ Vũ Trùng Triện sao?”

— “Đúng vậy, là chữ cổ tộc Mã Tang.”

Mục Tri Thâm nhớ rõ, đây là lúc bọn họ vừa đến trại Âm Mộc, thân phận của Tạ Sầm Quan vẫn là Bạch Già, bọn họ phát hiện ở dưới giếng trời có tấm bia đá khắc chữ viết Mã Tang, mặt trái còn có người phiên dịch lại thành chữ Hán:

Sao Thiên Vương tháng sáu, chín chín tám mươi mốt tòa bị phong ấn ở đại trại, không có người hay vật nào vào được. Cả tộc di chuyển đến phương Tây, vĩnh viễn không trở lại.

Chiếc gương trong hành lý của hắn chỉ có thể ghi lại âm thanh, giọng nói trong gương vẫn tiếp tục, tiếp đến Mục Tri Thâm lấy khóa Liên Tâm để liên lạc với Khương Nhược Hư. Nhưng lúc đó khóa Liên Tâm giống như bị trục trặc, giọng nói của Khương Nhược Hư mơ hồ đứt quãng. Chuyện này thật ra là do khóa Liên Tâm đã bị hắn hủy bỏ một góc, khiến linh lực trong nó không có cánh nào lưu chuyển, vì vậy giọng nói truyền từ ngục thứ mười tám ra không thể truyền đi được. Đây chính là kế hoạch của hắn và Tạ Tầm Vi, sau khi tiến vào Quỷ Quốc thì cắt đứt liên lạc với ngục thứ mười tám, sau đó dùng khóa Liên Tâm một chiều dự phòng liên lạc với Tạ Tầm Vi.

Bên trong gương Lưu Ảnh truyền đến giọng nói của Mục Tri Thâm, “Tọa sư?”

Không có người trả lời.

Chiếc gương im lặng chốc lát, đột nhiên có tiếng thì thầm của một người đàn ông xa lạ, giọng điệu gấp gáp, giọng nói đứt quãng, dường như hắn ta đang lặp lại điều gì đó, nhưng không ai có thể hiểu được. Mục Tri Thâm nhớ rõ chuyện này, lúc ấy khóa Liên Tâm đột nhiên xuất hiện một giọng nói lạ lùng khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Mục Tri Thâm trong gương Lưu Ảnh nói, “Ai vậy? Ai đang nói vậy?”

Người đàn ông lặp lại vài câu giống nhau rồi đột ngột dừng lại.

Tạ Tầm Vi che gương đồng bát giát, ngước mắt lên nhìn Mục Tri Thâm, vẻ mặt kì quái.

“Giọng nói của người đàn ông này có phải là do ngươi ra tay với khóa Liên Tâm đúng không? Dùng cách này để hù dọa đồng bạn của ngươi, khiến họ nảy sinh ý muốn rút lui?”

Mục Tri Thâm nhíu mày, “Không phải do ngươi làm sao?”

Hai người im lặng nhìn nhau.

Trước khi Mục Tri Thâm tiến vào Quỷ Quốc, tất cả những vật dụng hắn mang theo đều đã được Tạ Tầm Vi kiểm tra xử lí. Vì vậy khi nghe thấy giọng nói này hắn không hề hoảng loạn, vì hắn cứ tưởng đó là do Tạ Tầm Vi làm, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy.

“Hắn nói tiếng Mã Tang, ngươi nghe không hiểu sao?” Mục Tri Thâm nói.

“Giọng nói quá mơ hồ, nghe không rõ.” Tạ Tầm Vi vẽ bùa lên trên gương Lưu Ảnh, cưỡng ép nó liên tục lặp lại những tiếng thì thầm của người đàn ông xa lạ kia. Hắn nhẹ nhàng hít một hơi, “Nhưng ta nhận ra giọng nói này.”

“Ngươi biết ai sao?”

“Ngươi cũng biết hắn, Mục sư huynh.” Tạ Tầm Vi nói, “Đây là giọng nói của sư tôn ta, chính xác là giọng nói của người trước khi sống lại.”

———

Tác giả có lời muốn nói:

Vai diễn quan trọng đã xuất hiện!! Thật xúc động!! Giới thiệu với mọi người, đây là vợ tui, Mục Quan Quan, tiểu sư muội đáng yêu dễ thương!!

Bảo Bảo: không hổ là Mục ca ca, dịu dàng quá trời (é é é).


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.