*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngươi định thế nào?”
Trước ánh hoàng hôn rực đỏ sắc lửa, Ác Đồng đứng bên cạnh Bách Lý Quyết Minh hỏi. Bách Lý Quyết Minh ngồi chồm hỗm trên mái nhà, ánh mặt trời đỏ chói là một biển lửa hùng vĩ, như thể muốn nhấn chìm y và đứa trẻ mặt không cảm xúc này. Xa xa, những sóng lá xanh thẫm trập trùng trào dâng, thấp thoáng trong đó là những căn trại nhỏ đen kịt và tan hoang. Tòa tháp Lưu Ly khổng lồ sừng sững ở nơi xa nhất, là một bóng mờ vô cùng tối tăm.
Tây Nan Đà. Tây Nan Đà.
Không biết vì sao, mỗi khi nghe thấy cái tên này là Bách Lý Quyết Minh lại cảm thấy sợ hãi vô cớ.
“Ta sẽ không đến Tây Nan Đà.” Y đáp, “Chuyện mệnh cách thuần âm của Tầm Vi ta sẽ nghĩ cách.”
“Ngươi có thể nghĩ ra được cách gì?” Ác Đồng xùy một tiếng, vẻ mặt khinh thường, sau đó mặt mũi lại chợt sa sầm, “Cửu Tử Ách là thánh vật Mã Tang, muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông. Tương truyền rằng Thiên Âm của Tây Nan Đà sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào, có lẽ chỉ nơi ấy mới có thể tìm được cách giải trừ mệnh cách thuần âm của Tầm Vi.”
“Rốt cuộc thì Tây Nan Đà là chỗ quái nào vậy?” Bách Lý Quyết Minh hết sức bực bội.
“Chưa đến bao giờ, ta chỉ biết nơi đó là thánh địa của Mã Tang.” Ác Đồng cau mày, “Kinh sách có ghi lại rằng, ‘Xuất phát từ hướng Tây, băng qua vô vàn vùng đất, có một cõi cực lạc tên Tây Nan Đà. Đất nơi ấy có linh, không có tai ách nhưng hưởng nhiều phúc vui. Tịnh liên sáu cánh dưới nước, thanh khiết vi diệu. Hoa sen hiện ra, nghe thấy Thiên Âm.””(thanh âm của trời)
Bách Lý Quyết Minh càng thêm bực bội, trong đầu như có nhát búa nện xuống.
“Không đi cũng tốt, trước tiên tra thêm xem có cách nào bẻ khóa cái hộp gỗ sắt chứa kinh sách không rồi nói sau.” Ác Đồng rũ mắt, con ngươi đỏ sậm chất chứa vẻ u ám, “Ngươi nói đúng, chúng ta không thể tới gần Mã Tang. Với lại,” nó quay mặt qua rồi chợt nói “Bách Lý Quyết Minh, ta muốn gặp Tầm Vi.”
Bách Lý Quyết Minh thoắt cái nổi giận, “Oắt con chết tiệt, câm ngay cho bố. Nếu không phải tại ngươi, sao Tầm Vi có thể thành ra như này! Nói cho ngươi biết, đừng có lén giấu ý đồ xấu xa nào. Tầm Vi là đồ đệ của ta, là hoàng hoa khuê nữ, không phải thằng em đã chết kia của ngươi đâu. Ngoan ngoãn mà ở trong tâm vực của ta đi, đừng có mà giở trò láo nháo!”
“Ta muốn gặp nàng ấy.” Ác Đồng vô cùng cứng đầu.
“Mày dám!” Bách Lý Quyết Minh tức muốn ói máu.
“Tại sao ta lại không dám?” Ác Đồng ngạo nghễ nhìn y, “Đồ ngốc nhà ngươi.”
Bách Lý Quyết Minh suýt thì ngất xỉu vì tức, nhưng không thể thua khí thế được, y lập tức đáp trả: “Thằng đần nhà mày!”
“Đồ lừa ngu!”
“Đồ khốn kiếp!”
Hai người một lớn một nhỏ trừng mắt như gà mắt đen[1] nhìn nhau cả nửa buổi, Bách Lý Quyết Minh đe dọa nó: “Bố đây không đánh trẻ con, đừng ép bố phải phá lệ. Ở yên đây, muốn gặp đồ đệ của bố ấy hả, đếch có cửa đâu!”
[1] ‘Gà mắt đen’ rất hung dữ, nên được dùng để mô tả ẩn dụ cho những người ghét nhau và nhìn nhau với vẻ giận dữ.
Quay người nhảy xuống trại Âm Mộc, rời khỏi tâm vực, Bách Lý Quyết Minh mở mắt ra. Bách Lý Tiểu Kỉ đang nhảy nhót trên trán y giẫm lung tung, y hất văng nó rồi đứng dậy mở cửa sổ ra, vầng thái dương đỏ xa xa treo trên đỉnh trời, cũng sẩm tối rồi. Nay đã là ngày thứ tư sau khi rời khỏi Mục Gia Bảo, y mệt mỏi vô cùng, vùi đầu ngủ mất ba ngày mới tỉnh. Quỷ Mẫu không thấy tăm hơi đâu, tối hôm trước y đi tuần khắp phủ đệ mà không thấy bóng dáng của nữ quỷ kia. Có thể ả ta thông não rồi, không bám theo y nữa, y cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Thay quần áo xong, y đi lang thang trong vườn. Tòa nhà của Sư Ngô Niệm rất lớn, thế dựa vào núi, có khe suối chảy quanh, người ta chuyển đá Thái Hồ vào nhà rồi đào ao làm vườn cảnh nhỏ. Hắn thì hay rồi, cứ thế mà xây nhà trên đỉnh núi thôi. Suốt đường đi không bắt gặp một tên quỷ hầu nào bèn tìm tôi tớ để hỏi xem, hóa ra bọn chúng đều bận đi đào phế tích Mục Gia Bảo rồi. Sư Ngô Niệm muốn bới đống hộp gỗ sắt kia ra để chuyển về nhà. Cả phủ trống huơ trống hoắc, đúng là dịp tốt để làm việc xấu.
Bước chân Bách Lý Quyết Minh rẽ vào một góc, đi tìm Tầm Vi. Hôm qua đồ đệ đã từ bên nhà họ Mục qua đây, Sư Ngô Niệm sắp xếp cho nàng vào ở bên hướng nam của Yến tử lâu[2]. Đi theo hàng lang gỗ uốn khúc rồi lại băng qua mặt hồ nhỏ trong veo như một tấm gương, vén chiếc rèm gió với những dải trúc được vẽ sóng lên là sẽ đi vào phía trong tòa nhà nhỏ của nàng. Cái đỉnh đầu vàng tươi của Bách Lý Tiểu Kỉ ló ra từ cây hoa dâm bụt mơn mởn, y gập ngón tay lại gõ gõ cửa sổ Tầm Vi. Bên trong vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó có tiếng kẽo kẹt trước mặt y, song cửa mở ra, hai tay Tạ Tầm Vi chống cằm tựa lên khung cửa gỗ, nơi khóe mắt đuôi mày đều vương ý cười.
[2] Yến tử lâu:
“Sư tôn tôn,” Tạ Tầm Vi khẽ cười, tỏ vẻ ngây thơ, “Tìm con có chuyện gì ạ?”
Bách Lý Tiểu Kỉ: “Chiếp!”
Tạ Tầm Vi xoa xoa cái đầu nhỏ của chú gà con.
Con bé mặc váy lưu tiên, trên tai đeo một đôi hoa tai thỏ ngọc giã thuốc. Hai chú thỏ ngọc lắc lư theo cử động của con bé, hồn nhiên và đáng yêu. Cô nương càng lớn lại càng đẹp, Bách Lý Quyết Minh rất vui khi gặp nàng. Những bóng đen trong lòng y nhiều ngày qua đều bị quét sạch bay, bất kể là Tây Nan Đà hay Bắc Nan Đà gì đấy, y sẽ không đi đâu cả. Không cần biết việc đếch gì, sống chết của người khác có liên quan gì đến y? Trước kia còn sống đã xảy ra chuyện gì? Dù sao y cũng quên sạch sành sanh rồi, quên hết thì chẳng còn dính dáng chi nữa. Y chỉ muốn chăm sóc đồ đệ nhỏ cho thật tốt, rồi nhìn con bé lấy chồng sinh con, con đàn cháu đống.
Chỉ là vấn đề mệnh cách thuần âm có hơi phiền phức, y phải nghĩ cách, lật xem sách cổ và tra thêm ở mấy điển cố vân vân, xem có biện pháp giải quyết nào không. Mấy cái này không cần nói cho con bé biết, cô gái nhỏ chỉ cần vui vẻ xinh xắn yêu đời là được rồi. Hiện giờ còn một chuyện nữa, y phải xác nhận càng sớm càng tốt.
“Đồ đệ,” Bách Lý Quyết Minh ra vẻ thần bí ghé mặt lại gần, nói với Tạ Tầm Vi, “Nhân lúc Sư Ngô Niệm và đám quỷ hầu ra ngoài, bây giờ trong nhà không có ai, con giúp ta một việc.”
“Hả?” Tạ Tầm Vi nhíu mày.
Bách Lý Quyết Minh dáo dác nhìn xung quanh, rồi thấp giọng nói: “Ta nghi ngờ Sư Ngô Niệm chính là Bùi Chân!”
Tạ Tầm Vi mở to hai mắt, trong con ngươi hiện lên chút ngạc nhiên. Đây cũng không phải là giả vờ, hắn thật sự không ngờ sư tôn lại có thể phát hiện mờ ám giữa hai thân phận giả này. Hắn chớp mắt hỏi: “Cớ sao sư tôn lại nói vậy? Sư lang quân có gì kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ thì không có…” Bách Lý Quyết Minh muốn nói lại thôi. Cái lý do mùi hương trên tóc giống nhau thật sự khó mà nói ra miệng được, nếu không thì y lại phải giải thích làm sao mà mình biết mùi hương trên tóc Bùi Chân như thế nào, rồi vì sao lại nhớ rõ vậy? Y ho khan một tiếng, nói: “Con xem cái thằng ranh này, hắn ton hót nhận ta làm cha, lúc nào cũng đeo cái mặt nạ, thật sự có hơi đáng nghi. Hắn nói là do bị hủy dung, nhưng ta càng nghĩ càng thấy quai quái, vẫn cứ phải kiểm chứng cho chắc. Nhưng mà hắn lắm tiền cực kỳ, không dễ đắc tội. Lúc trước hắn còn hứa hẹn tặng cho ta một con ngõ nhỏ, nếu hắn không phải Bùi Chân mà ta lại hấp ta hấp tấp lật mặt nạ của hắn ra, thì con ngõ nhỏ trị giá một vạn lượng bạc của chúng ta sẽ bị úng nước mất. Cho nên…” Ánh mắt Bách Lý Quyết Minh sáng quắc, “Ta muốn bí mật điều tra!”
“Điều tra như thế nào ạ?” Tạ Tầm Vi hỏi.
“Ngó cái phòng ngủ của hắn trước,” Bách Lý Quyết Minh nói, “thay đổi thân phận thì dễ, nhưng sẽ không thay đổi được thói quen. Tên Bùi Chân khốn nạn kia đã nghèo còn thích làm đỏm, hương để xông nhất định phải dùng Tuyết Trung Xuân Tín, gồm một lượng trầm hương, nửa lượng bạch đàn, nửa lượng đinh hương, không được phối sai bất kỳ phần nào. Uống trà thì phải là Oản Đậu Hương của Hổ Khâu, khi pha trà còn thả ít hoa cam. Ta vào đấy liếc mắt một cái, chỉ cần nhìn tro lư hương và bã trà là biết ngay thằng oắt này rốt cuộc là ai.” Y tự đắc ý bởi sự sáng suốt của mình, “Sao, sư tôn của con thông minh chứ?”
Tạ Tầm Vi bật cười, không ngờ sư tôn lại quan sát Bùi Chân tỉ mỉ đến như vậy, xem chừng sau này phải hành động cẩn thận hơn.
Bách Lý Quyết Minh dương dương tự đắc, đợi Tạ Tầm Vi ngưỡng mộ tán dương. Tạ Tầm Vi rất có lễ phép, bưng mặt gật đầu liên tục, “Sư tôn tôn thông minh nhất!”
Nhưng Bách Lý Quyết Minh lại không chú ý tới một bóng đen lặng lẽ tách ra dưới chân Tạ Tầm Vi, men theo góc tường bay khỏi mái hiên.
“Nếu Sư lang quân đúng là Bùi tiên sinh thì sư tôn định làm gì?” Tạ Tầm Vi lại hỏi.
“Thì đương nhiên là…” Bách Lý Quyết Minh hằm hè xoa tay, nở một nụ cười xấu xa, “Nhốt hắn trong địa lao, ta muốn hành hạ hắn, khiến cho hắn muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong.”
Tạ Tầm Vi khẽ cau mày, thất vọng hỏi: “Sư tôn hận hắn vậy à?”
“Ta hận đến mức ngày đêm không ngủ nổi! Thù này không báo, Bách Lý Quyết Minh ta đây lại uổng là Ác Sát Tu La quá!” Bách Lý Quyết Minh nghiến răng nghiến lợi.
Khi trước mạo phạm quá tay, quả nhiên là đã khiến sư tôn mang thù ghét đến tận xương tủy. Cái thân phận Bùi Chân này không dùng được nữa rồi, hôm nào để Mục Tri Thâm giải quyết cho xong. Trong lòng Tạ Tầm Vi ưu sầu thở dài, lại hỏi tiếp: “Con giúp sư tôn như thế nào đây?”
“Đơn giản, con giúp ta canh ở cửa, nếu thấy Sư Ngô Niệm về thì giả làm chó sủa.” Bách Lý Quyết Minh đáp.
“…” Tạ Tầm Vi nói, “Thiếu nữ bọn con không phải là đàn ông, không biết sủa.”
“Vậy con bắt chước tiếng mèo kêu đi, dù sao thì cứ báo cho ta cái tin là được.”
“Vâng ạ.” Tạ Tầm Vi vui vẻ đồng ý, “Chờ con thay y phục nhé.”
“Thay gì nữa, bộ này đẹp rồi mà?” Bách Lý Quyết Minh buồn bực, nhưng Tạ Tầm Vi thì không, vào trong lề mà lề mề thay y phục. Bách Lý Quyết Minh vội chết đi được, hối hận vì đã gọi con nhóc này, việc ăn mặc của con gái là phiền phức nhất, còn dùng dằng nữa thì Sư Ngô Niệm cũng về nhà mất rồi còn đâu. Chờ đến mức vò đầu bứt tai, Tạ Tầm Vi cuối cùng cũng thong dong bước ra.
Bách Lý Quyết Minh túm Bách Lý Tiểu Kỉ đang lấy tóc làm ổ xuống, vung tay ném vào đồ tư trang của Tầm Vi. Hai người len lén đi, đến trước cửa phòng ngủ của Sư Ngô Niệm. Bách Lý Quyết Minh bảo Tạ Tầm Vi ngồi xổm chỗ bụi cỏ để trông chừng, còn mình thì nhảy qua cửa sổ vào buồng trong.
Trong phòng yên ắng không một tiếng động, đập ngay vào mắt là một mành rèm châu, trải dưới đất là thảm đỏ Tuyên Châu êm ái, bên trên là chiếc bàn sơn mài đen, cạnh đó đặt một chiếc lư xông hương vịt vàng có cái mỏ nhọn giẩu lên. Bách Lý Quyết Minh nhẹ nhàng mở lư vịt ra, trong lư sạch sẽ, không có cái gì cả. Y có hơi thất vọng, lại rón ra rón rén đi tới chỗ cái bàn thấp mạ vàng, mở ấm tử sa của Sư Ngô Niệm ra. Bên trong là nước trắng, không phải nước trà. Tên Sư Ngô Niệm này không uống trà, cũng không xông hương.
Quá kỳ lạ, rõ ràng hắn ta giàu có như thế cơ mà. Trong ấn tượng của Bách Lý Quyết Minh, kẻ có tiền thì hay thích mấy trò vô bổ như thưởng trà xông hương.
Có thể đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, vừa khéo Sư Ngô Niệm và Bùi Chân lại dùng cùng một loại đậu tắm để gội đầu. Bách Lý Quyết Minh vén ống tay áo lên, ngửi ngửi cái dây cột tóc buộc trên cổ tay mình. Dây cột tóc này buộc vào tay y lâu lắm rồi, mùi hương của Bùi Chân đã không còn. Trước đấy nó đã bị dính bẩn lúc ở quỷ vực máu bẩn của Mục Gia Bảo, bây giờ thì khó mà nhìn ra màu sắc ban đầu. Mặc dù vậy nhưng Bách Lý Quyết Minh vẫn không nỡ giặt chiếc dây cột tóc này, vì sợ rằng sẽ tẩy đi chút dấu vết cuối cùng của Bùi Chân.
Trong lòng có cảm giác buồn bã trống trải, như thể bị đục một cái lỗ hổng không lớn không nhỏ, gió vù vù từ trong đó thổi ra. Sự hưng phấn trước khi đến đây cũng không còn nữa, Sư Ngô Niệm không phải Bùi Chân, do y nghĩ nhiều rồi. Bách Lý Quyết Minh có hơi tức giận, rốt cuộc Bùi Chân đang làm cái quái gì đấy? Y bỏ chạy cũng lâu thế rồi, thế mà lại chả thèm dán cáo thị gì gì đấy tìm y.
Không thể ở đây lâu. Bách Lý Quyết Minh nhìn lại phòng ngủ của Sư Ngô Niệm một lần cuối, xác định không còn chỗ nào đáng ngờ nữa. Y quay người, chuẩn bị trèo ra ngoài cửa sổ, vừa mới duỗi được một chân qua khung cửa gỗ thì từ cánh cửa bên kia có tiếng cọt kẹt vang lên, người đàn ông cao gầy mặc y phục đen đẩy cửa ra rồi bước vào. Bách Lý Quyết Minh còn chưa kịp trèo ra, Sư Ngô Niệm ngước mắt lên, đúng lúc bắt gặp Bách Lý Quyết Minh đang đứng sững người bên khung cửa sổ. Hai người mặt đối mặt xa xa nhìn nhau, cả hai cùng rơi vào sự im lặng.
Xấu hổ.
Vô cùng xấu hổ.
Bách Lý Quyết Minh hận không thể chết thêm một lần nữa.
Tầm Vi quá là không đáng tin cậy! Bảo con bé giúp canh chừng một tay, thế giờ nó đâu rồi!?
“Cha nuôi đây là…?” Sư Ngô Niệm mở lời trước.
“Ờ…” Bách Lý Quyết Minh từ từ thu chân lại, ngồi trên bệ cửa sổ, “Ta vừa mới ngủ dậy, dạo dạo chỗ này chỗ kia, đúng lúc đi ngang qua thì ghé vào xem ngươi có ở nhà hay không thôi.” Lý do này sứt trên mẻ dưới, nhưng da mặt Bách Lý Quyết Minh dày, rất có khí thế ngồi ở đó, bày ra vẻ ngươi thích tin hay không thì tùy. Gặp phải chuyện xấu hổ thế này thì phải như vậy, Bách Lý Quyết Minh vô địch thiên hạ, ngoại trừ công pháp cao cường ra thì còn có một bí quyết đó là mặt dày hơn cả tường thành.
Sư Ngô Niệm là người thức thời, cũng không tranh cãi gì, chỉ cười nhạt hỏi: “À? Cha nuôi tìm con có việc quan trọng gì sao?”
Hắn vừa nói, nhóm quỷ hầu vừa đẩy những chiếc thùng tắm đến sau tấm bình phong bằng lụa, từng thùng nước nóng được đổ vào. Khi nước nóng đã đầy, nhóm quỷ hầu xin lui, còn chu đáo đóng cửa lại cho họ. Bách Lý Quyết Minh vội vàng động não, nghĩ xem lấy cớ gì mới ổn. Mà Sư Ngô Niệm trái lại cũng không giục y, hắn thản nhiên ngồi xuống sau chiếc bàn sơn mài đen, rót một chén nước nhấp miệng, rồi lại đặt xuống luôn. Hơi nước nóng ấm nhanh chóng quanh quẩn khắp căn phòng nhỏ, Bách Lý Quyết Minh nhìn thấy cảnh này thì không khỏi nhớ lại lần đầu tiên thấy Bùi Chân tắm.
Mỹ nhân như ngọc, thật đúng là một cõi hương sắc mê mị.
Nhìn Sư Ngô Niệm đang chờ y lên tiếng, mặt nạ sắt đen bao kín lấy gò má của người đàn ông này, chỉ để lộ một góc cằm trắng tinh như ngọc. Từ lần đầu tiên gặp mặt hắn đã đeo mặt nạ rồi, một người không rõ lai lịch có tài cán bản lĩnh thông thiên cỡ nào mới có thể lẻn vào Mười tám tầng ngục? Thậm chí còn có thể phá mở tầng tầng lớp lớp cửa ải, đóng lại phong ấn canh giữ tim sen sáu cánh của Tông môn. Nhưng nếu như hắn là Bùi Chân, vậy tất thảy đều có thể giải thích được.
Trái tim Bách Lý Quyết Minh bắt đầu đập thình thịch, nhỡ đâu hắn thực sự là Bùi Chân! Lúc tắm vẫn đeo mặt nạ ư? Mà đeo cũng chẳng sao, Bách Lý Quyết Minh chỉ cần liếc mắt qua nhìn cái cơ thể để trần của thằng nhãi này là biết ngay hắn có phải là Bùi Chân hay không. Từng đường nét trên mỗi tấc da tấc thịt của Bùi Chân Bách Lý Quyết Minh đều nhớ, hướng theo từng đốt xương cũng đã in sâu vào trong tâm trí y. Da dẻ ví như ngọc ngà, xu0ng bư0m mảnh mai mà xinh đẹp. Vào những đêm bị xích vàng giam cầm, người con trai tựa như đóa hoa quỳnh ấy ngủ yên trong lồng nguc y.
“Ngươi vừa hỏi ta cái gì?” Bách Lý Quyết Minh nói.
“Cha nuôi tìm con có chuyện gì vậy?” Sư Ngô Niệm híp mắt cười hỏi.
Phải làm thế nào để nhìn được cơ thể của thằng nhãi này đây? Bách Lý Quyết Minh nghĩ, nói ở lại rồi ráo hoảnh nhìn người ta tắm thì kỳ cục quá, có khác gì tên cầm thú thèm muốn đứa con nuôi đâu cơ chứ. Đột nhiên một ý tưởng nảy ra trong đầu, y chợt nghĩ.
“Mấy ngày nay ngươi bận như thế, người làm cha đây vẫn luôn muốn tìm ngươi để nói chút chuyện riêng. May sao hôm nay đã có cơ hội.” Bách Lý Quyết Minh nhảy xuống bệ cửa sổ, đi tới đập đập cái thùng tắm bằng gỗ lim. Cái kẻ ngang bướng lại vô lý này khiêu khích nhìn Sư Ngô Niệm mà gằn từng chữ: “Hai – cha – con chúng ta cùng tắm nào!”
Đàn ông nhìn đàn ông tắm thì kỳ cục, vậy đàn ông t4m chung với nhau thì hết kỳ rồi chứ!
—–*—–