“Không trách con.” Cho nên đừng khóc nữa được không? Cứ hơi tí là khóc, Sở Hàn cảm thấy sớm muộn gì thì đầu của y cũng bị Úc Tử Khê khóc cho phình ra.
Y nhéo nhéo mi tâm, nói: “Đói bụng chưa, ta làm chút gì đó cho con ăn.”
Mười lăm mười sáu tuổi, chính là độ tuổi đang lớn, mấy ngày Úc Tử Khê hôn mê vẫn luôn uống cháo loãng, mặt cũng gầy đi, Sở Hàn nhìn mà có hơi đau lòng.
Một nén nhang sau, Sở Hàn bưng hai bát mì rau cải vào phòng Úc Tử Khê.
Sở Hàn không làm được những món ăn tương đối cầu kỳ, mà cho dù có làm được, mùi vị ra cái dạng gì thì y vẫn có thể tự mình hiểu rõ —— Chưa đến mức độc chết người, nhưng cũng không kém là bao. Cho nên y cũng không theo đuổi cái gọi là dinh dưỡng đầy đủ như Mãn Hán toàn tịch [1], vẫn giống như lần trước, làm hai bát mì trắng đơn giản.
[1] 满汉全席 (Mãn Hán toàn tịch): Tiệc hoàng gia Mãn Hán, một bữa tiệc huyền thoại trong triều đại nhà Thanh. (Nghĩa bóng) Chỉ bữa tiệc thịnh soạn.
Tuy rằng Sở Hàn chưa từng tự nếm thử món trứng chiên mình làm, nhưng dựa theo phản ứng lần trước của ÚC Tử Khê, chắc là còn ngon chán. Cho nên y lại rán một quả trứng rồi cho lên bát của Úc Tử Khê.
“Con nhìn ta làm gì?” Sở Hàn đưa đũa cho Úc Tử Khê.
“Không, không có gì ạ.” Úc Tử Khê nhận đũa, kẹp miếng trứng chiên có đủ màu trắng vàng bị cháy cạnh, lẩm bẩm nói: “Sư tôn đẹp quá.”
“……” Ngươi đang nịnh nọt ta đó hả? Nhưng đáng tiếc, ta sẽ không để bị xoay mòng mòng nữa đâu, có điều ngươi khen ta thì ta vẫn sẽ rất hưởng thụ.
Khóe miệng Sở Hàn bất giác nhếch lên: “Ăn nhanh đi.”
Nói xong, y cũng bắt đầu chậm rãi ăn.
Ăn mì xong, Sở Hàn rửa sạch chén, mang theo thuốc bôi ngoại thương [2] cho Úc Tử Khê vào phòng.
[2] 外伤 (Ngoại thương): Bị thương do tác động vật lí từ bên ngoài (Do nguyên nhân từ bên ngoài).
Một tay Sở Hàn bưng khay, một tay đóng cửa lại.
“Sư tôn đây là…” Úc Tử Khê ngồi trên giường, động tác lau kiếm đột nhiên dừng lại.
Sở Hàn đặt thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn lên bàn, chỉ chỉ vai Úc Tử Khê: “Bôi thuốc.”
“Hả?” Úc Tử Khê có hơi sửng sốt, bừng tỉnh à một tiếng, sau đó duỗi tay muốn lấy thuốc trên bàn, nhưng vừa duỗi tay ra, thuốc đã bị Sở Hàn lấy đi.
Sở Hàn: “Cởi y phục ra.”
Úc Tử Khê: “!!!”
Sở Hàn cho rằng vừa rồi mình nói quá nhỏ, nên Úc Tử Khê nghe không rõ, y nói lại lần nữa: “Cởi y phục ra.”
“Cởi, cởi y phục?!” Úc Tử Khê trợn tròn mắt.
“Cởi y phục bôi thuốc, không cởi thì không lẽ bôi lên y phục à?” Sở Hàn đi đến cạnh hắn, im lặng chờ hắn cởi.
Mặt Úc Tử Khê đỏ lên: “Sư tôn, sư tôn bôi thuốc cho con ạ?”
Sở Hàn nhàn nhạt hỏi: “Nếu không thì con tưởng là ai?”
Úc Tử Khê vội xua tay: “Con không có tưởng là ai hết, chỉ là… Có hơi phiền cho sư tôn.”
Úc Tử Khê dừng một chút, sau đó vừa cởi y phục, vừa cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Mấy ngày đồ nhi hôn mê, cũng là sư tôn bôi thuốc cho đồ nhi sao?”
“Lúc hôn mê con cứ như bị ác mộng, ngoại trừ ta, ai chạm vào con con đều há miệng cắn, nên ta phải tự mình làm.” Sở Hàn mở nắp hộp thuốc mỡ ra.
Úc Tử Khê a một tiếng, ủy khuất nói: “Con còn cắn người?”
Đúng vậy, ngươi không chỉ không cắn người, mà còn cắn cực kỳ ác, tay của đại sư huynh ngươi đều bị ngươi cắn đến chảy máu, tới bây giờ vẫn còn sưng như giò heo. Có điều Sở Hàn không định nói chuyện này cho Úc Tử Khê biết, dù sao thì ai mà biết được sau khi thằng nhãi này biết chuyện thì sẽ suy nghĩ lung tung gì chứ?
Sở Hàn dùng thìa múc thuốc mỡ, bôi lên vết thương trên lưng Úc Tử Khê, nhẹ nhàng bôi đều: “Không phải chuyện lớn, đừng nghĩ nhiều.”
“Vâng.” Sau lưng Úc Tử Khê trần trụi, thuốc mỡ lành lạnh vừa tiếp xúc với da thịt, xương cánh bướm phút chốc run lên, “Ưm~”
“Đau không?” Sở Hàn đừng động tác, hỏi.
Úc Tử Khê lắc đầu: “Không đau, chỉ là có chút lạnh.” Còn hơi ngứa nữa.
Sở Hàn nhìn mấy đường vết thương vừa sâu vừa dài trên lưng Úc Tử Khê, còn nói không đau, lừa ai đấy?
Ngoại trừ trên lưng, trên eo Úc Tử Khê cũng có không ít vết thương, còn càng sâu, càng dài. Tiếp tục dùng thìa bôi thuốc, Sở Hàn sợ mình không khống chế được sức lực làm Úc Tử Khê đau, nên dứt khoát dùng tay.
Y dùng đầu ngón tay lấy chút thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên vết thương của Úc Tử Khê, nhưng dù cho y cẩn thận thế nào, Úc Tử Khê vẫn đau đến phát run.
Chờ đến khi sắp bôi thuốc xong, Sở Hàn đột nhiên hỏi: “Úc Tử Khê, sao con lại vào Ác Linh Trì?”
Úc Tử Khê yếu ớt nói: “Vết thương của sư tôn cần Băng Thảo trong Ác Linh Trì làm thuốc dẫn gấp, nên con liền vào đó.”
Đúng là vì ta thật… Sở Hàn ngơ ngác: “Sao con biết vết thương của ta cần Băng Thảo làm thuốc dẫn gấp?”
Hình như ta đâu có nói chuyện này với ngươi đâu.
Úc Tử Khê nói: “Ngày Trương Phong rời khỏi Lục Trúc Phong, con có gặp hắn, là hắn nói cho con biết.”
Pháo hôi Trương Phong này diễn nhiều thật… Sở Hàn nói: “Nhưng trước đó ta cũng đã nói với con là, Ác Linh Trì vô cùng nguy hiểm, bảo con đừng tới đó… Thôi, việc đã đến nước này, nói gì cũng vô dụng, bây giờ con nói con ra khỏi Ác Linh Trì thế nào trước đi.”
“Con, con nhảy vào từ miệng Hắc Uyên, sau đó hái cỏ, rồi nhảy ra.” Úc Tử Khê nói.
Úc Khê ngươi cho rằng ta ngốc à? Ta cũng biết là trước tiên ngươi nhảy vào, sau đó lại nhảy ra, nhưng cái ta hỏi là: Ngươi ra khỏi Ác Linh Trì bằng cách nào, ngươi lại lấy mất thông tin quan trọng rồi lấy ra gạt ta? Ta không phải là sư phụ của ngươi à? Khóe miệng Sở Hàn giật giật: “Úc Tử Khê, có phải con có việc giấu ta không?”
“Sư tôn, người đừng hỏi, có một số việc con cũng không biết rõ, con không nói là vì muốn tốt cho sư tôn, sư tôn chỉ cần biết rằng, bất luận con có hại ai, nhất định con cũng không hại người.” Đây là lần đầu tiên Úc Tử Khê dùng ngữ khí không được xía vào nói chuyện vói Sở Hàn, Sở Hàn có hơi ngoài dự đoán.
Hơn nữa cái gì mà hại ai cũng sẽ không hại y? Trong tiểu thuyết, ngươi không chỉ hại, mà thủ đoạn còn tàn nhẫn không thấy được. Mặc dù đó là trừng phạt đúng tội của nguyên thân, nhưng mỗi khi nhớ tới, Sở Hàn vẫn cảm thấy ghê tởm [3].
[3] 膈应 (Cách ưng): Là tiếng địa phương Trung Quốc, phiên âm là Gé yìng. Chỉ sự chán ghét, không thoải mái, khiến người buồn nôn, nhưng chưa đạt tới trình độ khiến người ta mắc ói thật. Chủ yếu là chỉ tâm lý không thoải mái.
“Con đừng có nghiêm túc như vậy, ta chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.” Cho dù ngươi có thật sự muốn gạt ta, thật sự không muốn nói, thì ta cũng đâu có ép ngươi, ta chỉ đang cố gắng bảo vệ mạng nhỏ của pháo hôi thôi mà.
“Chuyện con tự tiện vào Ác Linh Trì, ta đã giải quyết xong hậu quả.” Sở Hàn nhàn nhạt nói, “Sau này đừng làm như vậy nữa.”
Úc Tử Khê lập tức giơ tay bảo đảm, nhưng tay chưa kịp giơ lên, đã bị Sở Hàn đè xuống.
Sở Hàn: “Ta đang bôi thuốc, đừng có lộn xộn.”
Úc Tử Khê: “Vâng.”
…..
Đổi thuốc cho Úc Tử Khê xong, Sở Hàn liền mang Băng Thảo tới Bách Điệp Phong.
Bách Điệp Phong có nhiều hoa cỏ, nhiều bướm, bày biện trang trí xung quanh cũng lấy màu hồng phấn làm chủ đạo, hơn nữa còn là màu phấn, Barbie, chết, chóc [4], cực kỳ cay mắt, đây cũng là lí do Sở Hàn không muốn đến đây.
[4] Raw 而且还是死、亡、芭、比、粉: Ngôn ngữ mạng, chỉ bột phosphor có độ bão hòa cao hay màu đỏ hoa hồng. Màu môi kinh điển của búp bê Barbie là màu đỏ hoa hồng, nhưng vì thể hiện màu của nó quá kém trên tông da ở Châu Á nên có danh là “Chết chóc”. ( Nếu tui nhớ hông lầm thì cái màu đỏ hoa hồng này là màu hồng cánh sen =)))))
Y vừa vào kết giới của Bách Điệp Phong, Khương Tuyệt đã vội vã chạy tới: “Sở Hàn, ngươi bị thương nặng thế sao không nói cho ta biết?”
Liễu Dụ đứng cạnh giá thuốc, vừa bày thuốc vừa nói: “Thương thế của y đã có hai năm rồi, vết thương cũ thôi, chưởng môn và Lạc Trường Ca đều biết, chỉ có ngươi là đi chậm thời đại.”
“Hai năm?” Khương Tuyệt cau mày, “Chẳng lẽ là lần dịch bệnh Không Xác ở Thường Châu? Nhưng không phải ngươi chỉ bị Hỏa Giáp cào một chút thôi à, sao còn chưa hết vậy?”
Có một số người, có vẻ bề ngoài là Khương phong chủ huy hoàng lừng lẫy, nhưng thật ra lại là một tên 250 (Đồ ngốc) thiếu hiểu biết.
“Sao ngươi hỏi nhiều thế?” Sở Hàn lười giải thích với gã, xòe tay phải ra, một quyển thẻ tre trống rỗng xuất hiện. Y đưa sách cho Khương Tuyệt, “Xem xong là biết.”
Khương Tuyệt nhìn cuốn thẻ tre trong tay y, hoài nghi nói: “Ngươi cho ta xem 《 Chú thích Vân Xuyên 》 làm gì? Hơn nữa sách còn cũ, chữ còn nhỏ như vậy!”
“Mặc dù đúng là sách cũ thật, chữ cũng nhỏ thật, nhưng hẳn là mười hai phong chủ vị nào cũng biết rõ nội dung trên đó.” Liễu Dụ mỉm cười, “Trong《 Chú thích Vân Xuyên 》 có một trang ghi lại lai lịch và năng lực của Hỏa Giáp, đoạn mở đầu có nói: Hỏa Giáp giả, Thần Binh dã, Phân Băng Hỏa, Chước Ác Hồn. Nghĩa là, Hỏa Giáp cùng một loại với cổ Thần Binh, Phân Băng Hỏa Giáp và Hỏa Hỏa Giáp. Quyển sách không ghi cụ thể sự khác nhau của cả hai, nhưng ta từng thấy trong sách khác, nói toàn thân Băng Hỏa Giáp có ngọn lửa băng màu xanh lam, nhiệt độ của lửa rất lạnh, mà toàn thân Hỏa Hỏa Giáp lại có ngọn lửa màu đỏ hồng, nhiệt độ của lửa rất cao. Hỏa Giáp xuất hiện ở Thường Châu hai năm trước chính là Hỏa Hỏa Giáp vế sau. Còn về câu Chước Ác Hồn cuối cùng này, thì đơn giản là nghĩa trên mặt chữ —— Thân thể của tội ác linh hồn chịu bỏng cháy cực đại.”
Khương Tuyệt duỗi tay dừng lại: “Chước Ác Hồn? Linh hồn của Sở Hàn rất tà ác hả?”
“……” Sở Hàn trợn mắt nhìn Khương Tuyệt, lòng nói linh hồn ta rất thuần khiết, đừng nói lung tung, xin cám ơn.
Thật ra câu cuối cùng này —— “Chước Ác Hồn”, Sở Hàn vẫn luôn không hiểu.
Trước không nói Hỏa Giáp đến từ đâu, chỉ nói điều xuất động của Hỏa Giáp, Sở Hàn liền rất không phù hợp. Bởi vì Hỏa Giáp có thể lựa chọn người hoặc linh hồn, tất nhiên tu sĩ trung đẳng tội ác tày trời trở xuống không thể làm gì. Nhưng y chưa từng làm chuyện gì xấu, trước khi y tiếp nhận cơ thể này, nguyên thân cũng chưa làm chuyện gì xấu, sao lại bị Hỏa Giáp nhắm tới?
Liễu Dụ lắc đầu: “Không phải linh hồn của Sở Hàn rất tà ác, mà là có người tạo ra một ấn ký rất tà ác trên người y, là loại ấn ký này hấp dẫn Hỏa Giáp.”
Sở Hàn: “Ấn ký gì?” Đây là lần đầu tiên y nghe thấy cách nói này đấy.
Khương Tuyệt: “Đúng vậy, ấn ký gì?”
Liễu Dụ cười cười: “Nhất thời ta cũng không rõ ấn ký đó là gì, vì đây vẫn chỉ là một suy đoán. Gần đây ta có nghiên cứu một ít cấm thuật của Vân Xuyên, phát hiện trong đó có mấy bí mật nhỏ liên quan đến Hỏa Giáp, có lẽ nó có liên quan đến suy đoán vừa rồi, nhưng bởi vì đó chỉ là một phần còn sót lại của sách, nên cần phải nghiên cứu một chút.”
Giải thích xong, Liễu Dụ nhìn hộp vuông trong tay Sở Hàn: “Đó là thuốc dẫn à?”
Sở Hàn đưa hộp cho Liễu Dụ, “Ừm.”
Liễu Dụ mở hộp, nhìn lá cây Băng Thảo còn dính máu của Úc Tử Khê, bỗng cười thành tiếng.
Sở Hàn khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Liễu Dụ xua tay, vẻ mặt hâm mộ: “Không có gì. Nếu là Băng Thảo này cho ngươi, vậy chứng tỏ là đồ nhi của ngươi không có sư tôn khác bên ngoài rồi, ta thấy vui thay cho ngươi.”
Vẻ mặt Khương Tuyệt mờ mịt: “Sư tôn khác cái gì? Đồ nhi của ngươi còn bái người khác làm sư?”
“Không có sư tôn khác, hắn chỉ có ta thôi.” Sở Hàn lạnh lẽo nói, “… Liễu Dụ, có phải ngươi lại coi kịch nam kì lạ gì nữa rồi không?” Ngươi có biết nói vậy dễ bị ngươi khác hiểu lầm lắm không?
“Gần đây ta mới xem kịch nam mới, nhưng cũng không có gì kì lạ, chỉ có thể mói là nó khá đặc biệt.” Liễu Dụ sờ sờ cằm.
Sở Hàn nghiến răng: “Vậy thì gu của ngươi cũng xuất sắc lắm đấy.”
Liễu Dụ cười nói: “Quá khen.”
Sở Hàn ha ha, lòng nói ta đâu có khen ngươi!
Liễu Dụ bỏ Băng Thảo vào lò thuốc nhỏ, vừa luyện dược vừa nói với Sở Hàn: “Bởi vì dược hiệu của Băng Thảo khá đặc biệt, nên sau khi dùng thuốc, ta khuyên ngươi nên bế quan một khoảng thời gian.”
Sở Hàn: “Một khoảng thời gian là bao lâu?”
Liễu Dụ nghĩ nghĩ, nói: “Hai ba năm gì đó, cũng không lâu lắm đâu.”
Sở Hàn: “Nhưng mười ngày nữa, chính là ngày đệ tử Lục Trúc Phong xuống núi lịch luyện.”
Khương Tuyệt: “Nội dung lịch luyện của Lục Trúc Phong các ngươi không phải du ngoạn núi non sông nước, thì cũng là ăn uống khắp nơi, không chém yêu, cũng không trừ ma, dù sao cũng không cho bách tính thêm chút phúc lợi nào, có đi hay không cũng giống nhau, không phải hai năm ngươi bị cấm túc bọn họ cũng không đi à, đột nhiên ngươi lại để ý chuyện này làm gì?”
Khương Tuyệt nói không sai, lịch luyện của Lục Trúc Phong bọn họ chính là du ngoạn núi non sông nước rồi ăn uống khắp nơi, nhiều nhất cũng chỉ là đưa cho dân chúng địa phương một xấp phù chú, để bọn họ cầm đi trừ tà, đúng là có đi hay không cũng không quan trọng lắm.
Nhưng lần này khôn giống vậy.
Trong nguyên văn, trong chính lần lịch luyện này Úc Tử Khê bị buộc lên cái danh “Sát hại đồng môn”, bắt đầu bước hắc hóa đầu tiên, đây là bước ngoặt quan trọng thứ nhất trong toàn văn. Hơn nữa cho dù không có tên nguyên chủ cặn bã kia lửa cháy thêm dầu, thì Úc Tử Khê cũng rất khó tự mình tẩy trắng.
Trừ cái này ra, Sở Hàn còn có một nguyên nhân không thể không đi —— Nếu không đi, y sẽ chết!
Thật ra lúc mới xuyên vào, Sở Hàn đã nghĩ tới một đường tắt giữ mạng —— Tránh xa những điểm cốt truyện khiến Úc Tử Khê hắc hóa, chỉ cần Úc Tử Khê không hắc hóa, thì sau này hắn sẽ không giết người, y cũng sẽ không chết.
Nhưng mỗi khi y có suy nghĩ này, trái tim liền bắt đầu quặn đau dữ dội, có hai lần còn trực tiếp hôn mê.
Cho nên Sở Hàn cảm thấy, thế giới này có quy tắc, hơn nữa còn lấy Úc Tử khê làm trung đặt ra quy tắc, dưới quy tắc này, một số sự việc nhất định phải xảy ra, lần lịch luyện này chính là một trong những sự việc đó.