Ngoại trừ Diệp U, không ai có thể phá vỡ quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Lục Tẫn, vì vậy Lục Tẫn nói xong, thật sự rời đi không hề do dự.
Lục Dương tức giận đến mức muốn đuổi theo, bị Lục Nghiêm cản lại: “Em dừng lại đi, muốn quậy cho ông nội biết luôn hay sao?”
Lục Dương bật cười vì quá tức: “Không phải chứ, anh ta giả vờ thanh cao như vậy cho ai coi? Bây giờ sếp Triệu chủ động đưa tiền cho anh ta, không phải không có những đơn vị thi công đòi tiền, anh ta có gì ngon mà thanh cao? Đường nào không làm ăn sau lưng, mình không làm thì có người khác làm.”
“Hiện giờ Lục Tẫn phụ trách dự án, em nên yên phận một chút.” Lục Nghiêm nhìn anh ta cảnh cáo, “Em có tin không, nếu em dám làm vậy, đơn vị thi công mét với anh ta, anh ta có thể giết người thân vì đại nghĩa?”
Lục Dương: “……”
Anh tin 🙂
“Suy nghĩ kỹ rồi thì mau về nhà, lỡ như ba mẹ em nghi ngờ, không chừng có thể báo động cho ông nội.”
“Đã biết, đã biết.”
Chuyện này coi như cho qua, tuy Lục Dương bất mãn Lục Tẫn, nhưng cũng thành thật hơn nhiều. Tối hôm qua cũng không phải hoàn toàn thất bại, lúc các cô gái đó đi vào phòng, anh ta đã nhanh chóng chụp hình lại.
Anh lật mấy tầm hình mình chụp, chọn một tấm để chỉnh sửa rồi gửi cho Diệp U.
Nếu không đối phó được với Lục Tẫn trong công việc, anh không tin mình không thể gây thêm trở ngại cho cuộc sống của Lục Tẫn.
Diệp U hiện đang ở trong phòng thu âm trong thành phố, hôm nay Trình Cảnh muốn thu âm bài hát quảng cáo của game ở đây, Diệp U tới giám sát công việc.
Trước khi Trình Cảnh kéo Hứa Sương từ sơn trang xuống, anh đã đàm phán thành công sự hợp tác này. Bài hát quảng cáo lần này là 《Kinh xuân》, là sự kết hợp phong cách dân tộc và kinh kịch, Hứa Sương sẽ là giọng ca chính của phần kinh kịch.
Có rất nhiều phòng thu trong tòa nhà thu âm, Diệp U tìm căn phòng có tên Trình Cảnh và bài hát được viết trên đó, đi vào xem. Hứa Sương đang hát bên trong, giọng cô hát trong phòng thu âm khác với bên ngoài.
Bản demo đã được Trình Cảnh gửi cho bọn họ trước đó, sau khi các đồng nghiệp trong công ty nghe xong đều cảm thấy không tệ, bây giờ Diệp U nghe bản live càng cảm thấy có chiều sâu hơn.
“Thế nào, không tệ chứ?” Trong thời gian ghi âm, Trình Cảnh nhìn Diệp U hơi khoe khoang, “Khi nào làm xong hậu kỳ, đảm bảo sẽ càng tuyệt vời hơn.”
Diệp U gật đầu: “Xứng đáng với số tiền chúng tôi trả cho anh.”
“…… Nông cạn.”
Diệp U cười: “Vậy anh đừng lấy tiền nhé.”
Trình Cảnh khịt mũi, tựa như không có tiếng nói chung với Diệp U, nhưng màn trình diễn của Hứa Sương khiến anh rất bất ngờ, anh tự tin rằng mình có thể khiến cô nổi tiếng với bài hát này.
Không biết người ta có thấy lạ không.
Diệp U ở trong phòng thu âm một lúc rồi rời đi, sau khi ra ngoài mới thấy tin nhắn mà Lục Dương gửi cho cô.
Anh ta không nói gì, chỉ gửi một tấm hình, bối cảnh dường như là ở trong câu lạc bộ nơi cô thường đến, vài cô gái lòe loẹt xuýt nữa nhào lên người Lục Tẫn.
Diệp U nhướng mày, không nói nên lời, hôm qua Lục Tẫn bị Lục Dương hẹn đi ra ngoài? Đã dặn anh rằng Lục Dương không phải là người tốt, đừng chơi với anh ta, sao anh lại không tin?
Cô lưu tấm hình, trực tiếp chặn Lục Dương.
“Diệp U?” Một giọng nói hơi quen thuộc vang lên bên cạnh, “Sao cô ở đây?”
Diệp U sửng sốt một chút, khóa di động, ngẩng đầu nhìn.
Trước mặt là Khương Điềm đeo kính râm và khẩu trang.
“Khương Điềm?” Diệp U cảm thấy mình rất có bản lĩnh, Khương Điềm che kín mít như vậy mà cô có thể nhận ra.
Khương Điềm tháo kính xuống, rũ tóc rơi xuống một bên mặt: “Là tôi.”
“…… Ha ha, thật trùng hợp.” Diệp U cười khách sáo, “Hôm nay Trình Cảnh ở đây để thu âm một bài hát quảng cáo cho game của chúng tôi, tôi đến xem.”
Khương Điềm đáp lại, trầm ngâm gật đầu: “Tôi cũng tới đây thu âm ca khúc, đang chuẩn bị rời đi.”
Diệp U nhớ trước đây Khương Điềm tới sơn trang là vì bị tai nạn xe cộ, đi tĩnh dưỡng, vì thế quan tâm tới thân thể của cô: “Cô đã bình phục chưa? Đã đi làm lại?”
Khương Điềm cong môi cười, nhìn cô nói: “Cô nghĩ công ty sẽ cho tôi nghỉ ngơi bao lâu? Bọn họ chỉa vào tôi để kiếm tiền, hơn nữa một đêm ở sơn trang suối nước nóng Lộc Minh quá đắt, bọn họ không hào phóng như vậy.”
Diệp U hiểu rõ, gật đầu: “Các cô rất vất vả.”
Khương Điềm nhét kính râm vào túi xách, nói với Diệp U: “Bây giờ cô có bận không? Chúng ta nói chuyện một chút được chứ?”
“Hả?” Diệp U ngẫm nghĩ, gật đầu, “Tôi chẳng sao, có làm chậm trễ hành trình của cô không?”
Khương Điềm nói: “Hôm nay thu âm ca khúc rất thuận lợi, kết thúc sớm, có thời gian uống ly cà phê.”
Trong tòa nhà ghi âm có một quán cà phê, thân phận của Khương Điềm không tiện chạy ra ngoài, vì vậy hai người đi thẳng tới quán cà phê trong tòa nhà. Diệp U tùy tiện gọi một ly, hỏi Khương Điềm có chút nghi ngờ: “Cô muốn nói gì với tôi?”
Khương Điềm cầm ly cà phê, im lặng một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Diệp U đối diện: “Cô không tò mò lúc ở sơn trang, vì sao tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra cô?”
Diệp U nói: “Tôi quả thật hơi tò mò, nhưng không tìm được cơ hội để hỏi.”
Khương Điềm nhìn vào mắt cô, khẽ mím khóe miệng: “Bởi vì tôi nhớ rõ đôi mắt của cô.”
“…… Hả?” Diệp U không ngờ đáp án này, thoáng ngẩn người, “À…… Đôi mắt của tôi khá đẹp, mọi người đều nói tôi có gương mặt giàu tình cảm, rất quyến rũ ha ha ha.”
“……” Khương Điềm trầm mặc một chút, “Thật ra không phải vì cái này.”
“……” Diệp U miễn cưỡng nâng điểm xuất phát, “Ồ, tôi đường đột rồi.”
Khương Điềm đột nhiên mỉm cười, nhìn cô nói: “Tính cách của cô khác xa lúc nhỏ. Khi còn nhỏ, cô không thích nói chuyện, cũng không thích cười, là cô gái trầm tính nhất lớp.”
“……” Diệp U nghiêm túc suy nghĩ, “Có lẽ cô không biết, thời tiểu học ba mẹ tôi bị mời lên trường rất nhiều lần bởi vì tôi thường xuyên đánh nhau với bạn bè. Các bạn trong lớp không dám chọc tôi, cũng không chơi với tôi, nhưng không thành vấn đề, tôi cũng không muốn chơi với bọn họ, dù sao bọn họ đều thua dưới tay tôi.”
Khương Điềm: “……”
“Tuy nhiên cô nói không sai, thật ra tôi luôn cảm thấy mình rất trầm lặng.” Diệp U nói xong, còn đặc biệt nhẹ nhàng vuốt tóc bên tai, mỉm cười với Khương Điềm.
Khương Điềm: “……”
Cô bưng ly cà phê uống hai ngụm mới bình tĩnh lại: “Xem ra tính cách của cô thay đổi rất nhiều trước và sau khi chuyển trường.”
Diệp U ngẫm nghĩ, tò mò hỏi cô: “Cô còn nhớ tôi gặp chuyện gì ở trường không? Tôi chẳng nhớ chút gì trước khi chuyển trường.”
Tuy rằng mẹ cô đã nói, không nhớ cũng không sao, nhưng cô vẫn để ý.
Khương Điềm lại im lặng một lát mới nói: “Ngày đó trong lớp có một bạn nữ bị mất cây bút chì mới mua, cô ta tưởng rằng cô đã lấy nó, nhưng cô không thừa nhận. Vào giờ tan học, cô ta tìm vài người bạn tốt, giữ cô lại trong lớp, bảo cô trả bút chì. Sau đó, đã xảy ra một chút xích mích, cô vốn yếu đuối, không địch lại đám kia được, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.”
Diệp U không có chút ký ức nào đối với chuyện khi đó, hiện giờ nghe Khương Điềm kể lại, cô càng thấy khó tin. Diệp U cô đây chưa từng chịu uất ức kiểu này từ nhỏ đến lớn!
Cô nhìn chằm chằm Khương Điềm: “Cô nói bạn nữ kia, không phải là cô đó chứ?”
“……” Khương Điềm lại uống thêm vài ngụm cà phê mới nói, “Không phải là tôi, nhưng tôi đã nhìn thấy chuyện xảy ra hôm đó. Sau khi tan học, tôi vốn đã đi rồi, nhưng chợt nhớ ra còn để quên sách ngữ văn trên bàn, tôi quay lại lấy. Kết quả là thấy bọn họ đang hỏi cô chuyện cây bút chì.”
Nói tới đây, cô hơi mím môi: “Tuy rằng đều là con nít mới mấy tuổi, nhưng bọn họ đông người, hơn nữa trẻ con ra tay không biết chừng mực, dễ mất kiểm soát. Lúc đó tôi cũng sợ, đứng ở cửa không dám đi vào. Lúc cô bị bọn họ đẩy ngã, cô nhìn thấy tôi, tôi không bao giờ quên được cặp mắt của cô, mỗi lần nhớ tới giống như đang lên án lương tâm của tôi.”
Chuyện này chôn trong lòng Khương Điềm rất nhiều năm, sau bao năm trôi qua, cô cho rằng mình đã quên chuyện này, nhưng lần trước gặp Diệp U ở sơn trang, cô nhìn thoáng qua đã nhận ra. Lúc ấy cô biết, thực ra cô vẫn chưa quên.
“Nói xong tôi thấy thoải mái hơn.” Cô nhìn Diệp U, “Lúc ấy tôi không vào giúp cô, quả thật là tôi đã hèn nhát, sau này trường điều tra chuyện này, tôi cũng không dám nói sự thật. Mấy phụ huynh đó khăng khăng là do cô ra tay trước, trong lớp không có giám sát, tôi sợ nếu tôi nói ra, bọn họ sẽ trả thù tôi.”
Nói tới đây, cô lại cười nhạt: “Hơn nữa cô biết không, sau này bạn nữ kia đã tìm thấy cây bút chì. Nhưng lúc đó cô đã chuyển trường, chắc cô ta cũng không đi xin lỗi cô đâu.”
Nếu chuyện này xảy ra ở trường tiểu học, Diệp U nhất định cảm thấy là một việc lớn, nhưng hiện tại cô đã 26 tuổi, đã bị xã hội vùi dập nhiều, cô chỉ thấy ấu trĩ khi nghe chuyện học sinh tiểu học đánh nhau bởi vì mất bút chì.
“Cô muốn tự bảo vệ mình là chuyện bình thường, hơn nữa tôi chuyển trường nhưng cô vẫn học ở đó, quả thật rất dễ bị bọn họ bắt nạt.” Diệp U lấy muỗng khuấy ly cà phê, nhìn Khương Điềm một cách hài hước, “Nếu tính năm nay cô 22 tuổi, vậy lúc đó cô mới hai tuổi thôi.”
Khương Điềm: “…………”
“Tôi sẽ không so đo với một đứa trẻ hai tuổi.” Diệp U nói xong, uống cạn ly cà phê, cầm túi xách đứng dậy, “Nếu đã nói xong, tôi sẽ không làm trễ nãi chuyện của cô, có duyên thì gặp lại.”
Trợ lý của Khương Điềm nhìn Diệp U rời đi mới đi tới hỏi Khương Điềm: “Chị Tiểu Điềm, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi ngay bây giờ hay sao?”
“Ừ, đi thôi.” Khương Điềm cũng đứng lên, cô còn phải đi thu hình cho một chương trình tạp kỹ, lịch trình rất kín, “À, lần trước chị Phỉ Phỉ bảo chúng ta đi làm từ thiện phải không? Hay là chúng ta làm chủ đề chống bạo lực học đường đi.”
“Được đó, em sẽ nói với chị Phỉ Phỉ sau.”
“Ừm.”
Diệp U rời khỏi tòa nhà ghi âm, kế hoạch ban đầu là về lại công ty, nhưng vừa rồi trò chuyện với Khương Điềm xong, cô không có tâm trạng làm việc. Cô lái xe về thẳng nhà, vô phòng lật album xem ảnh lúc nhỏ.
Có lẽ ba mẹ cô cố tình làm vậy, trong album không có tấm hình nào chụp ở trường tiểu học Lệ Quang. Có khá nhiều hình chụp cô thời tiểu học, nhưng lúc ấy cô đã không còn vẻ yếu đuối trầm lặng như lời Khương Điềm nói.
Lật tới lật lui, cô đột nhiên dừng lại ở một tấm. Đây hẳn là tấm hình chụp cô trong kỳ nghỉ hè năm lớp 3, cô đăng ký một lớp học bơi. Tấm hình không có gì đặc biệt, chỉ chụp chung với bạn bè ở hồ bơi.
Nhưng kỳ lạ là, nền của tấm hình còn chụp một cậu bé đang ngồi bên hồ bơi.
Trước kia Diệp U chưa từng để ý, cho dù làm vậy, cô cũng không nhận ra cậu bé là ai. Nhưng hiện giờ cô lập tức bị cậu bé này hấp dẫn, bởi vì đây là Lục Tẫn!
Tuy rằng có sự khác biệt khi còn nhỏ và bây giờ, nhưng cô nhận ra anh, tựa như Khương Điềm có thể nhận ra cô trong nháy mắt!
Diệp U nhìn chằm chằm vào cậu bé trong hình, cau mày.
Lục Tẫn cũng đăng ký lớp học bơi này vào thời điểm đó? Là một sự trùng hợp hay sao?
Cô suy nghĩ một hồi, gửi tin nhắn cho Lục Tẫn: “Tiểu Lộc, bây giờ anh có bận không?”
Chắc Lục Tẫn đang bận, bởi vì mười phút sau anh mới trả lời Diệp U: “Không sao, có chuyện gì vậy em?”
U U: Muốn cho anh xem một tấm hình.
Lục Tẫn đột nhiên nghĩ tới tấm hình Lục Dương gửi cho anh lần trước. Tối hôm qua Lục Dương sắp xếp rất tỉ mỉ, chẳng lẽ anh ta còn chụp hình?
Tiểu Lộc: Có phải Lục Dương nói gì với em hay không?
Anh vừa nói vậy, Diệp U mới nhớ còn có vụ Lục Dương: “À, anh ta đã gửi hình cho em, đúng lúc luôn, để em hỏi anh.”
Lục Tẫn: “……”
Có phải anh đã tự thú?