Đau khổ?
Thẩm Kiều cúi xuống, từ từ xắn ống quần dài quá mức lên với vẻ mặt lạnh lùng.
Hoa hồng ngoài cửa sổ đung đưa trong gió, ánh trăng như nước, gió đêm luồn vào cửa sổ không đóng kín, lướt qua mái tóc thanh niên, ống quần trống rỗng bị gió thổi phất phơ.
Dường như cậu không hề để ý mà cúi đầu xuống, vẻ mặt nghiêm túc, ngón tay dài mảnh dưới ánh đèn láng mịn như ngọc, xắn ống quần lên gọn gàng.
Xắn xong ống này cậu tiếp tục xắn ống còn lại, nhưng chất vải quần ngủ quá mềm, khi xắn lên chẳng có vật gì cố định nên một lúc sau lại tuột xuống.
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm ống quần rủ xuống, kiên nhẫn xắn lên lần nữa.
Cứ thế lặp đi lặp lại động tác này như không biết mệt là gì.
Nhưng ống quần trống rỗng có xắn bao nhiêu lần cũng không thể lấp đầy.
Hệt như trái tim cậu vậy.
……
Hôm sau, khi Thẩm Kiều xuống lầu thì Lục Đình đang ăn sáng trong phòng ăn.
Nhìn thấy cậu, Lục Đình ngẩn người, “Tôi nhớ quản gia đưa đồ ngủ cho cậu rồi mà, sao vẫn mặc đồ bệnh nhân vậy?”
Thẩm Kiều mỉm cười, vẻ mặt hơi ngại ngùng, “Đồ rộng quá, ống quần hơi dài nên tôi muốn sửa lại, không ngờ lỡ tay cắt hư.”
Lục Đình theo bản năng liếc nhìn ống quần trống rỗng của thanh niên, sau đó lịch sự dời mắt đi, không nhìn thêm nữa.
Anh uống cạn ly sữa trên tay rồi chống gậy đứng lên. Lục Cửu chờ anh ở cửa, thấy anh đi tới thì lập tức mở cửa.
Lúc sắp bước ra, người đàn ông dừng chân rồi quay lại nhìn cậu, anh đứng ngược nắng, ánh sáng màu cam tôn lên vóc dáng cao gầy trong bộ vest đen của anh.
Thanh niên ngồi trên xe lăn yên lặng ngẩng nhìn anh, mái tóc dài xõa tung, hệt như một đóa hoa trà trắng mong manh trong nắng sớm.
Lục Đình dừng một lát rồi lên tiếng, “Cần gì cứ nói với quản gia nhé.”
Nói xong anh nhìn tay Thẩm Kiều, lông mày nhíu lại, “Tay cậu bị sao vậy?”
Thẩm Kiều cúi đầu, giờ mới thấy vết thương trên mu bàn tay đang rỉ máu, cậu đưa tay lau đi, “Không sao, hôm qua sửa ống quần sơ ý rạch trúng, không nghiêm trọng đâu ạ.”
Lục Đình linh cảm có gì đó không ổn, nhưng Lục Cửu đứng cạnh mở miệng thúc giục, “Gia, tám giờ rồi, sáng nay có đại hội cổ đông đấy ạ.”
Nghe vậy anh đành dằn xuống nỗi băn khoăn trong lòng rồi đi đến công ty với Lục Cửu.
Thẩm Kiều dõi theo xe Lục Đình rời khỏi biệt thự, vừa quay đầu lại thì thấy quản gia bưng hộp thuốc đứng sau lưng mình, “Thẩm tiên sinh xử lý vết thương trên tay đi ạ.”
Thẩm Kiều không từ chối mà nhận lấy hộp thuốc từ tay hắn, “Cảm ơn, tôi tự làm được rồi.”
Thật ra vết thương cũng không sâu mà chỉ là một vết cắt nông, sáng nay đã đóng vảy. Lúc sáng rửa mặt cậu nhịn không được gỡ vảy ra nên lúc nãy nó mới rỉ máu.
Thanh niên cúi đầu, vẻ mặt ôn hòa, ở nơi quản gia không nhìn thấy, cậu ấn mạnh ngón tay vào vết thương, cơn đau nhói từ mu bàn tay truyền lên não khiến cậu vui vẻ híp mắt lại.
Thẩm Kiều lau sạch vết máu, lấy băng cá nhân dán lên, trả lại hộp thuốc cho quản gia rồi lễ phép cảm ơn hắn.
Andy cầm hộp thuốc, thấy gương mặt tươi cười của cậu thì nghĩ thầm hèn gì Lục Đình bị cậu mê hoặc, ngay cả trai thẳng nhìn thấy nhan sắc này cũng phải xao xuyến rung động.
Hắn bảo Thẩm Kiều, “Không biết cậu thích ăn gì nên tôi bảo nhà bếp tự xem mà nấu, nếu thích món gì hoặc kiêng ăn gì thì có thể nói với nhà bếp. À phải, phòng cậu đã đổi sang căn thứ hai bên trái lối ra thang máy, đồ dùng mua hết rồi, lát nữa cậu xem thiếu gì thì bảo tôi nhé.”
Ăn sáng xong Thẩm Kiều lên lầu xem gian phòng Andy nói. Vừa đẩy cửa ra, cậu bị cảnh tượng bên trong làm sững sờ.
Cách bài trí ở đây so với gian phòng hôm qua quả thực là một trời một vực, ấm áp sáng sủa, trong tủ treo đầy quần áo đúng kích cỡ của cậu, ngay cả bồn rửa mặt cũng được hạ thấp xuống để cậu dễ rửa hơn.
Cửa sổ được người hầu mở ra cho thoáng, ánh nắng rực rỡ trải rộng khắp sàn, làn gió cuối hè thổi rèm cửa bay phất phơ, mùi cỏ thơm ngát len lỏi vào mũi Thẩm Kiều, ấm áp như một giấc mơ.
……
Sáng nay một lô chậu hoa được chở tới biệt thự.
Trong mảnh vườn nhỏ bên trái cổng chỉ trồng vài cây hồng lưa thưa, vì bị bỏ bê nên chẳng nở được mấy bông.
Thế là Andy đành phải mua hoa mới.
Ánh nắng chói chang, đám người hầu đặt chậu hoa vào đúng nơi quy định.
Hoa hồng mới mua từ vườn cực kỳ xinh đẹp, trên cánh hoa mịn màng còn đọng sương sớm, khi người giúp việc bưng chậu đi, những giọt sương lấp lánh dưới nắng.
Một người hầu gái đặt chậu hồng trong tay xuống rồi đưa tay lau trán, nhìn những đóa hồng nở rộ trong chậu, cô cảm thán với người bên cạnh: “Có tiền tốt thật, hoa đắt như vậy mà mua cả xe.”
“Chứ sao, nếu lỡ làm bể thì tháng này coi như làm không công rồi.”
Nắng sớm chói lóa, cô nheo mắt ngẩng đầu lên, vừa định làm việc tiếp thì vô tình nhìn thấy người trên ban công lầu hai.
Người kia mặc sơ mi trắng ngồi trên xe lăn, ánh nắng chiếu vào mặt cậu, trong mắt cô tựa như một vầng hào quang mờ ảo, trên tay cậu cầm một cuốn sách, đôi mắt hơi cụp xuống, yên lặng ngồi trên ban công như một bức tranh đóng khung.
Hơi thở người hầu gái chợt nhẹ đi, dù ở khá xa nhưng vẫn sợ hơi thở của mình quấy nhiễu người đối diện.
Thẩm Kiều ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của người hầu gái dưới lầu. Đối phương nhảy dựng lên như chú thỏ bị đạp đuôi rồi bỏ chạy một mạch.
Bàn tay cầm sách của cậu khựng lại, sau đó thu hồi ánh mắt, đột nhiên bị đám hoa hồng dưới lầu thu hút.
Những đóa hồng lộng lẫy đung đưa theo gió, sắc đỏ như máu, hoa to trĩu cành, toát lên một sức sống rất riêng.
Cậu đẩy xe lăn xuống lầu.
Người hầu gái chạy trốn như thỏ bị đồng nghiệp đuổi theo hỏi, “Cậu bị gì vậy? Sao tự dưng chạy nhanh thế?”
Người hầu gái đỏ mặt ôm một chậu hồng lên, “Không có gì.”
Cô đứng cạnh đồng nghiệp hỏi, “Ê, anh chàng ngồi trên xe lăn kia là ai vậy?”
Đồng nghiệp kéo áo cô nói, “Cậu quên rồi à, lúc mới tới đây quản gia đã dặn tụi mình chuyện gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Người hầu gái nói, “Chỉ có tụi mình với nhau thôi mà, tớ thấy mặt cậu ấy không giống Lục tổng, còn nghe quản gia gọi cậu ấy là Thẩm tiên sinh nữa.”
Trong tay đồng nghiệp cũng ôm một chậu hoa, vừa đi vừa nói với cô, “Thế giới của người giàu đố ai hiểu được, cậu ấy đẹp thế kia, tớ mà có tiền cũng sẽ bao nuôi cậu ấy.”
Người hầu gái thở dài, “Chỉ tiếc cho đôi chân cậu ấy thôi, đẹp thế cơ mà.”
“Ông trời công bằng lắm, đã cho cậu ấy gương mặt đẹp thì phải đòi lại thứ gì chứ.”
“Với lại người ta ở biệt thự lớn thế này, được nhiều người hầu hạ như vậy, còn đến lượt cậu lương tháng ba ngàn thương tiếc hay sao?”
“Nhưng……” Người hầu gái làm thinh, trên mặt lộ ra vẻ ưu sầu.
Nhưng cô cảm thấy thanh niên kia chẳng vui chút nào.
Cô đặt chậu hoa trong tay xuống, động tác hơi mạnh làm đám hồng nở rộ bên trong lắc lư, cánh hoa rơi lả tả.
Tựa như hoa hồng trong tay cô, nhìn thì lộng lẫy gai góc nhưng khi chạm vào lại rụng tả tơi.
Cô cúi xuống quét sạch cánh hoa rồi ngẩng đầu lên, phát hiện một người cách đó không xa.
Chính là thanh niên trên ban công lầu hai lúc nãy.
Chiếc sơ mi trắng làm nổi bật thân hình gầy gò của cậu, trên đùi đắp một tấm chăn mỏng, tóc cột thấp, khí chất trầm tĩnh.
Bãi cỏ không bằng phẳng lắm nên cậu đẩy xe lăn hơi chậm. Chẳng biết người hầu gái lấy đâu ra can đảm mà đi tới trước mặt cậu hỏi: “Có cần tôi giúp ngài không?”
Thẩm Kiều kinh ngạc nhìn cô rồi lịch sự cười nói, “Cảm ơn, tôi tự làm được rồi, tôi chỉ muốn ngắm hoa thôi.”
Người hầu gái thấy cậu cười thì đỏ mặt, “Không…… Không có gì, nếu ngài cần thì cứ gọi tôi nhé.”
“Được.” Thẩm Kiều mỉm cười, ánh nắng chiếu vào mi mắt cậu, trong trẻo ấm áp.
Người hầu gái lưu luyến nhìn cậu tự đi một mình, vừa quay lại thì thấy Andy tới. Hắn vẫy tay gọi cô, “Cô lên quét dọn căn phòng cuối cùng trên lầu hai đi.”
Người hầu gái nghe lời lên lầu hai. Căn phòng cuối cùng lấy sáng rất kém, đã sắp trưa mà bên trong vẫn âm u ẩm mốc.
Cô dạo một vòng, phát hiện bên trong rất sạch sẽ, mặc dù có thể nhìn thấy dấu vết sinh hoạt nhưng người từng ở đây đã dọn dẹp ngăn nắp sau khi ngủ dậy, thậm chí còn lau sạch vết nước trên bồn rửa nên cô chẳng có gì để làm.
Cuối cùng người hầu gái nhìn thấy một bộ đồ ngủ bị vứt trong thùng rác.
Cô cúi xuống cầm nó lên, kích cỡ khá lớn, có vẻ là đồ mới nên rất sạch, không bẩn mà cũng chẳng rách.
Cô lật quần ra rồi đưa tay sờ ống quần.
Nhìn ống quần trong tay, thân hình người hầu gái cứng đờ.
Đó là một ống quần bị cắt thủng lỗ chỗ, người cắt chẳng có phương pháp gì mà cứ như muốn cắt cho hả giận, mỗi nhát kéo đều vô cùng ác độc, thậm chí cô còn nhìn thấy vết máu đỏ sậm trên đó.
Sờ đến vết máu trên ống quần, người hầu gái giật nảy mình, vô thức lùi lại một bước, chiếc quần trong tay rơi xuống đất.
Bên ngoài vang lên tiếng người hầu làm việc, gian phòng tĩnh mịch, một tia nắng cũng không lọt vào được, khí lạnh từ lòng bàn chân lan ra khắp người cô.
Cô ngồi thụp xuống, bối rối nhặt bộ đồ ngủ dưới sàn nhét vội vào thùng rác rồi đem ra ngoài.
Đến khi ánh nắng rọi vào mình lần nữa, người hầu gái mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô vứt rác vào thùng rác thải bên ngoài rồi quay đầu nhìn sang bên kia vườn hoa.
Thanh niên yên lặng ngồi trên xe lăn, nhìn đám người hầu từ từ lấp kín khu vườn hoang vu.
Từ góc độ của cô chỉ thấy được gò má cậu, còn đẹp hơn cả đám hồng bên cạnh.