Đoàn Tàu Trong Sương Mù

Chương 31



ăn Tuyết mơ màng chợp mắt giấc ngắn, lúc dậy nền trời ngoài kia vẫn một màu xám ảm đạm. Đây chính là khuyết điểm của đêm vùng cực, khiến người ta không sao phân biệt được ngày và đêm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi bị đảo lộn. 

Giờ cơm đã đến, cả ngày chẳng có gì bỏ bụng đã khiến Văn Tuyết đói cồn cào ruột gan. Cô khép chặt áo lông vũ rồi đóng cửa phòng lại, giẫm lên lớp tuyết đọng bước về phía chòi đá ở trung tâm.

Đẩy cửa vào, từ đỉnh đầu vẳng xuống tiếng chuông lanh lảnh. Trong không khí ngào ngạt mùi thịt nướng, bên cạnh chiếc lò sưởi là một đám người quây quần bên nhau, nghe thấy tiếng động, mọi người đều đồng loạt đưa mắt về phía này.

Natasha ngồi ngoài cùng, vẫy tay đón cô: “Lại đây ngồi đi, chân cừu nướng sắp được rồi.”

Văn Tuyết cởi áo khoác, tìm một cái giàn thấp ngồi xuống ngay bên cạnh Natasha.

Natasha đưa cho cô một chiếc đĩa, “Đói không? Ăn khoai tây nướng trước đi này.”

“Cám ơn.”

Văn Tuyết nhận đĩa, không ăn vội mà đảo mắt nhìn quanh một lượt, gật đầu chào hỏi với mọi người. Bảy tám người ở đây toàn là những gương mặt xa lạ, da trắng, da vàng, da nâu đủ cả.

Natasha chuyển sang nói tiếng Anh giới thiệu với Văn Tuyết: “Hai chàng trai này là người Philippines, Eddie và Tommy. Ba cô gái này đến từ Moscow, Ajay, Ivan và Sarah. Hai cô này người Úc, Zoe và Rina. Còn cặp đôi này là đồng hương của chị đấy, Viên Viện và Trịnh, Trịnh…”

Natasha thoáng ấp úng, cố gắng nhớ lại họ tên đầy đủ của người đàn ông.

Người đàn ông thấy vậy vội tiếp lời: “Dịch Dương.”

“À đúng đúng, anh ta tên là Trịnh Dịch Dương.” Natasha gõ đầu, “Xem trí nhớ tôi này. Tên hơn ba chữ là tôi không thể nhớ nổi rồi. À còn vị này…”

Cô nàng duỗi tay chụp lấy vai một cậu bé ngồi gần đó, mỉm cười giới thiệu, “Cậu trai này tên Arnold, là nhân viên của tôi.”

Văn Tuyết cười vẫy tay với họ, giới thiệu bản thân cực kỳ ngắn gọn.

“Chị tới một mình ạ?” Người hỏi là Viên Viện, một cô gái mặt tròn, tuổi không lớn lắm, mắt hạnh, mũi nhỏ hơi vểnh nom rất đáng yêu.

Hẳn anh chàng Trịch Dịch Dương ngồi cạnh là bạn trai của cô gái, khuôn mặt chữ điền, đeo kính, trông có vẻ rất thật thà.

Văn Tuyết gật đầu, trả lời trăm lần như một: “Không tìm được bạn đồng hành nên đi một mình.”

“Wow…” Viên Viện và Trịnh Dịch Dương liếc nhìn nhau, đồng thanh ồ lên cảm thán.

Viên Viện lại hỏi: “Chị định ở lại mấy hôm?”

Văn Tuyết cắn miếng khoai tây, lắc đầu, “Không biết, chắc là ba bốn ngày gì đó.”

Viên Viện thở dài ngao ngán, “Bọn em ở đây ba hôm rồi, đừng nói là cực quang, ngay cả một ngôi sao cũng chả nhìn thấy được ấy chứ. Ngày nào không gió cũng là tuyết, phòng thì lại không có mạng, mà cứ về tay không thì lại không cam lòng. Than ôi!”

Natasha ghẹo: “Chẳng phải hôm qua vẫn chơi xe trượt tuyết suốt cả ngày sao? Mấy con Husky của tôi mệt phờ râu, cả ngày hôm nay không nhấc chân nổi ra khỏi chuồng đây này.”

“Cô còn dám nói à, hôm qua ngồi xe trượt tuyết gió thổi buốt cả đầu. Bây giờ thỉnh thoảng huyệt thái dương còn giật giật lên đây, đừng nói là cảm lạnh rồi chứ?”

Trịnh Dịch Dương nhéo vai Viên Viện, “Đo nhiệt độ rồi mà? Vẫn bình thường, nghỉ ngơi thêm mấy ngày là khỏe.”

Sau khi an ủi bạn gái, anh ta quay sang hỏi Natasha: “À đúng rồi, vậy hôm nay có thể thấy được cực quang không?”

Natasha chỉ ra ngoài cửa sổ, tức giận nói: “Anh tự mà nhìn đi.”

Tuyết bắt đầu rơi trở lại.

Từng bông hoa tuyết lớn như lông ngỗng chao đảo đáp xuống, ánh đèn rót qua cửa sổ thuỷ tinh, dát lên tuyết một lớp vàng nhuộm một tầng hoàng hôn.

Viên Viện ngửa mặt lên trời thở dài: “Xong thật rồi…”

Chân cừu nướng thơm phức vừa ra lò đã bị mọi người giành giật chia năm xẻ bảy, Natasha tiếp tục nướng thịt cừu xiên, khoai tây và cá. Sau khi đánh chén thỏa thuê, hai chàng trai Philippines và hai cô gái Úc tụ tập thành nhóm rời đi, ba người Moscow chơi một loại bài Poker Văn Tuyết không hiểu nổi. Trong góc, Viên Viện và Trịnh Dịch Dương tựa vào nhau cùng thương lượng về hành trình kế tiếp.

Văn Tuyết trò chuyện cùng Natasha. Cô phát hiện một điều thú vị rằng, không biết là vô tình hay cố ý mà Natasha rất thích nhắc đến Diệp Tử Hàng.

Ví dụ, khi Văn Tuyết hỏi: “Mỗi lần khách đến đây, cô có hay lái xe đến sân bay đón không? Đi đi về về hết bốn tiếng có vất vả quá không?”

Natasha cười xùy, hất cằm nói với Arnold bên cạnh, “Bình thường là thằng bé phụ trách đưa đón.”

Cậu chàng đang say sưa nốc rượu, Vodka trút xuống họng như nước lã mà sắc mặt chẳng mảy may biến hóa.

Natasha tiếp: “Nhưng chị thì khác, chị là bạn do Diệp Tử Hàng giới thiệu, đương nhiên tôi phải tiếp đãi tới nơi tới chốn rồi.” Ngừng một chốc, cô nàng lại thầm lặng chuyển đề tài: “Đúng rồi, Diệp Tử Hàng nói với chị thế nào?”

Văn Tuyết bưng ly rượu, ánh mắt mê mang, “Nói cái gì là sao?”

“Thì là…” Natasha nhất thời nghẹn họng, vành tai hơi ửng đỏ, “Cậu ta nói về tôi như thế nào í. Có nói xấu tôi không?”

Văn Tuyết cong mắt, cười khanh khách.

Cô nhấp ngụm rượu mật ong, chờ chất lỏng ấm áp chạy về dạ dày, cơ thể ấm lên từ trong ra ngoài mới từ tốn nói: “Cậu ta kể cậu ta có một người bạn tốt, mở một homestay ở gần nơi ngắm cực quang. Nếu báo tên cậu ta có thể bị đánh gãy xương.”

Natasha vội phân bua: “Sao cậu ta có thể bịa đặt về tôi như thế! Tôi nào có như vậy…”

Chưa dứt lời đã bị một tràng tiếng chuông lanh lảnh cắt ngang.

Natasha quay đầu nhìn lại thì thấy ngay một người đàn ông đứng ở cửa.

Vóc dáng anh cao lớn, mặt mày lạnh lùng, có lẽ là bởi gió buốt thấu xương sau lưng anh lùa vào nên cả người anh cũng toát ra luồng khí lạnh, Natasha không kiềm được rùng mình.

Anh xách hành lý sải bước đi vào, bấy giờ Natasha mới để ý bên cạnh anh còn một đứa bé.

Cửa lần nữa đóng lại, gió tuyết bị chặn bên ngoài đập vào cửa gỗ kêu giòn tan.

Văn Tuyết chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng quay phắt đi, để lại một bóng lưng lạnh lẽo.

Natasha lầm bầm: “Kỳ ghê, trễ vậy mà còn có khách.” Nói xong, cô nàng đặt ly rượu xuống, đoạn đứng dậy ra tiếp đón.

Có lẽ đã nghe được những gì cô nàng nói, người đàn ông nói luôn bằng tiếng Trung: “Natasha? Là Diệp Tử Hàng giới thiệu tôi đến.”

Natasha sửng sốt.

Lại là Tử Hàng? Tên nhõi này không phải gặp ai cũng quảng cáo đấy chứ?

Chuyện khiến cô nàng càng khó hiểu hơn là: “Anh đến đây bằng cách nào?”

Ngoài kia ngoại trừ tuyết cũng chỉ còn tuyết, không có phương tiện giao thông công cộng, hay cả cái bảng chỉ đường cũng chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng, chiếc taxi nào lại dám nhận chuyến một đi không trở lại đến nơi hoang vu hẻo lánh như thế này? 

Người đàn ông giải thích qua loa: “Thuê xe. Hỏi thăm suốt dọc đường, lượn quanh rất nhiều con đường.”

“… Ồ.” Natasha sửng sốt mấy giây, nhanh chóng nở nụ cười kiểu mẫu, “Hoan nghênh quý khách. Anh cũng đến đây xem cực quang đúng không?”

Giọng người đàn ông hơi khàn, “Tôi đến đây tìm người.”

Văn Tuyết cúi gằm mặt, hai tay siết chặt ly rượu không dám nhúc nhích.

Cô có thể cảm nhận tầm mắt giống như ra-đa của Phương Hàn Tẫn rơi xuống gáy cô. Ánh mắt bỏng lửa ấy khiến cô không khỏi bồn chồn, như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Một lát sau, cô nghe thấy anh nói, “Tôi đi cùng cô ấy.”

Natasha ném ánh mắt hồ nghi sang Văn Tuyết.

Văn Tuyết không quay lại, một hơi cạn sạch ly rượu mật ong, đáp với chất giọng lạnh lùng: “Tôi không quen anh ta.”

Phương Hàn Tẫn trầm mặc, qua hồi lâu mới mở miệng, giọng điệu mấy phần nhún nhường: “Được rồi, vậy cho tôi thuê một phòng.”

Đầu Natasha nhảy số nhanh như chớp: Chẳng lẽ anh này chính là bạn trai “vừa mới chia tay” của Văn Tuyết? Quả nhiên, Văn Tuyết cãi nhau với bạn trai nên mới giận dỗi một mình chạy đến đây.

Sau khi làm rõ mối quan hệ giữa hai người họ, Natasha cũng dần yên tâm, cười tủm tỉm làm dấu tay “OK”.

Cô nàng vòng ra sau quầy, lấy cuốn sổ kế toán thật dày giới thiệu với Phương Hàn Tẫn ra: “Ký tên ở đây, ngoài ra xin hãy xuất trình hộ chiếu.”

Một loạt các thủ tục mau chóng kết thúc, Natasha lấy chìa khoá ra, “Anh ở phòng số 10. Bây giờ anh muốn về phòng luôn hay ăn gì đó trước?”

“Ăn trước đi, cả ngày nay không có gì bỏ bụng rồi.”

Phương Hàn Tẫn cởi áo khoác, phủi tuyết trên áo đi rồi treo lên cạnh cửa, sau đó mới ngồi xuống giúp Phương Xuân Sinh cởi áo khoác và mũ.

Anh bế Phương Xuân Sinh đến cạnh bếp lửa, ngồi đối diện Văn Tuyết.

“Chị ơi!” Phương Xuân Sinh chỉ tay vào Văn Tuyết, giọng nói tràn đầy vui mừng lẫn ngạc nhiên.

Văn Tuyết làm như không nghe thấy, cô cụp mắt, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm than bếp, môi bị cắn bật máu cũng chẳng hay.

Phương Hàn Tẫn cũng không nói gì, nhận chiếc đĩa mà Natasha đưa tới.

Thức ăn còn dư lại không nhiều, thịt dê đã được xẻ đều cho mọi người từ lâu, chỉ còn lại hai con cá, vài củ khoai tây nướng cùng mấy lát bánh mì khô.

Anh bỏ thịt cá đã lóc xương vào đĩa Phương Xuân Sinh, nhắc thằng bé: “Mau ăn chút gì đi.”

Phương Xuân Sinh vẫn hoang mang tột độ, cu cậu lại chỉ vào Văn Tuyết, bảo với anh rằng: “Chị kìa.”

Lần này giọng thằng bé nhỏ hơn nhiều, pha lẫn chút nghi hoặc cùng thăm dò dè dặt.

Tiếng “Ừ” bật ra khỏi miệng Phương Hàn Tẫn không chút cảm xúc, anh buồn bực ngấu nghiến miếng khoai tây, không phản ứng lại thêm gì nữa.

Xong bữa tối, Phương Hàn Tẫn đứng dậy nói với Natasha: “Phiền cô đưa chúng tôi về phòng.”

Natasha liên tục đá lông nheo với Văn Tuyết, nhưng cô vẫn duy trì tư thế cúi gằm mặt, làm ổ trên sofa không chịu động đậy, lặng yên như một pho tượng.

Phương Hàn Tẫn lại giục, lần này Natasha mới hậm hực bỏ qua, dẫn hai anh em ra ngoài.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, làn mi Văn Tuyết cũng run lên theo, khóe mắt bỗng chốc đượm sương.

Cô khịt mũi, cố ép bản thân bình tĩnh lại, thế mà lòng cô vẫn nổi sóng không thôi.

Cặp đôi ngồi trong góc đang lầm rầm bàn tán…

Viên Viện: “Người đàn ông lúc nãy đẹp trai quá…”

Trịnh Dịch Dương khinh thường: “Đẹp trai thì mài ra ăn được chắc? Không thấy người ta có con trai rồi à.”

Viên Viện chưa chịu thôi: “Sao anh biết thằng bé ấy là con anh ta?”

“Chứ không ai lại dẫn con trai người khác ra nước ngoài du lịch?” Trịnh Dịch Dương tặc lưỡi hai tiếng, không biết là tiếc hận hay đang cười trên nỗi đau của người khác, “Nhưng mà uổng ghê, đẹp trai vậy mà con trai lại bị thiểu năng trí tuệ.”

Viên Viện nghe thế kinh ngạc không thôi: “Thằng bé kia bị thiểu năng á? Làm sao anh biết?”

“Em không để ý à? Xem xem nó trông như thế nào kìa, mắt mũi miệng méo xệch, nói chuyện chậm rì rì, tay chân thì lề mề, vừa nhìn đã thấy có vấn đề.” Ngữ khí Trịnh Dịch Dương cợt nhả, chỉ lên đầu mình.

Văn Tuyết bật dậy khỏi sofa, sải bước đi tới trước mặt Trịnh Dịch Dương, nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc như dao.

“Người ta gọi đấy là khiếm khuyết, không phải thiểu năng trí tuệ!” Cô nhíu mày, điệu bộ hung dữ, “Anh mới là thứ thiểu năng trí tuệ ấy! Cười cợt sau lưng người khác chỉ để thể hiện bản thân mình hơn người, xin hỏi anh có học không vậy? Hiểu cái gì là tôn trọng người khác không hả?”

Sắc mặt Trịnh Dịch Dương rất khó coi, đang định mở miệng móc mỉa lại  thì đã bị Viên Viện kéo tay, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bỏ đi anh, họ đi cùng nhau đấy… Anh xin lỗi đi, đừng ầm ĩ nữa.”

Trịnh Dịch Dương cứng cổ quay ngoắt sang một bên, Văn Tuyết cũng chống nạnh, tức giận trừng mắt nhìn anh ta, bày ra khí thế của người chiếm thế thượng phong.

Không ai mở miệng trước, bầu không khí nhất thời lâm vào thế giằng co.

Viên Viện ngượng ngùng hòa giải: “Văn Tuyết, em thay anh ấy xin lỗi chị. Việc này coi như xong…”

Văn Tuyết xụ mặt, giọng lạnh tanh: “Cô không phải là người cần xin lỗi, vả lại cũng không cần thiết phải nói xin lỗi với tôi. Cô là bạn gái anh ta, không phải mẹ anh ta. Người trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm cho lời nói và hành động của họ!”

Dứt câu, cô hung tợn lườm Trình Dịch Dương, cười lạnh một tiếng rồi xoay người đóng sầm cửa lại.


Tuyết mỗi lúc một lớn, khi Văn Tuyết về tới phòng mình, trên đầu, vai, lông mi cô dính một lớp tuyết mỏng.

Nhiệt độ trong phòng tăng cao, tuyết nhanh chóng tan ra, đọng thành một vũng nước, sau lại thành hơi nước rồi phút chốc tan vào không trung.

Văn Tuyết nằm dính trên sofa không muốn đụng vào việc gì, đầu óc cứ rối bời, cảm thấy vô cùng phiền não như có thứ gì đó như chặn ngang ở ngực, nuốt không nổi mà nôn cũng không xong. 

Làm sao anh tìm được đến đây?

Hay cứ hỏi thẳng xem, tại sao anh lại đến đây?

Không phải đã nói lời từ biệt rồi ư, cớ sao cứ phải quấn lấy cô như âm hồn bất tán vậy chứ?

“Cộc” “Cộc”, cửa gỗ bị ai đó gõ vang.

Khỏi cần đoán cũng biết là ai.

Văn Tuyết càng thêm bực dọc, nằm úp xuống sofa dùng gối ôm che đầu lại.

Tên đàn ông này, sao lại không có mặt mũi như vậy? Chẳng lẽ không còn chút tự trọng nào sao?

Tiếng gõ cửa rất có quy luật, gõ hai tiếng xong thì im lìm, cách vài giây lại gõ tiếp. Người bên ngoài rất kiên nhẫn.

Đọ về nghị lực, Văn Tuyết vẫn bại dưới tay anh.

Cô hùng hổ vọt ra cửa, vừa mở ra thì một luồng khí lạnh theo gió tuyết tức tốc tạt vào mặt cô.

Cô hất cằm, trừng mắt nhìn người đàn ông bên ngoài.

Nhưng vừa nhìn một cái, tim cô đã mềm nhũn ngay tắp lự.

Bờ vai anh bám đầy tuyết, vành tai đỏ bừng vì cóng lạnh, tóc trên trán lấm tấm ướt khiến hàng mày anh thêm sâu, đôi con ngươi đen láy chất chứa bao cảm xúc phức tạp anh đang cố đè ép, nén nhịn, bi thương, và yếu ớt…

Văn Tuyết thảng thốt, không hiểu vì sao lại nhớ tới một câu: “Lời tỏ tình chỉ dành cho trẻ con, còn người lớn cứ thẳng thắn dụ dỗ… Ba bước cụ thể như sau, biến thành mèo, trở thành hổ, cuối cùng hoá một chú cún bị ướt mưa.” [1]

[1] Đây là câu nói trong phim “Tứ tấu” (Quartet) được chắp bút bởi biên kịch nổi tiếng Yuji Sakamoto. 

Suốt cả quãng đường này, chẳng phải anh toàn như vậy sao?

Đầu tiên là vờ làm một con mèo ngoan ngoãn dịu dàng, chiếm được sự tin tưởng của cô rồi thì lắc mình thành chú hổ dũng mãnh trên giường, dụ cô từng bước rơi vào tay giặc. Cuối cùng lại hoá chú cún tủi thân, bị vứt bỏ vẫn còn muốn đuổi theo, vẫy đuôi lấy lòng cô, khiến cho cô không khỏi tự trách mình, thầm ước được siết chặt anh vào lòng.

Tiếc rằng lúc cô hiểu ra thì đã quá muộn màng.

Ai có thể nhẫn tâm với một chú cún ướt sũng đây?

Văn Tuyết cụp mắt, giọng điệu bất đắc dĩ: “Anh muốn gì?”

“Câu này phải để anh hỏi em mới đúng.” Giọng Phương Hàn Tẫn trầm khàn, anh ung dung nhích tới, vóc dáng cao lớn lập tức áp lên cô.

“Văn Tuyết, rốt cuộc em muốn làm gì?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.