Phương Hàn Tẫn dửng dưng đóng cửa phòng ngủ, đi đến bên sofa ngồi xuống, cúi đầu châm thuốc.
“Em ngồi đi.” Anh giơ tay, ý bảo Văn Tuyết ngồi cạnh.
Văn Tuyết vẫn đứng im không nhúc nhích.
“Anh còn chưa trả lời em.” Văn Tuyết lạnh lùng nhìn anh, “Giờ anh thu dọn hành lý để làm gì?”
Cách làn khói đang vấn vít hoà vào không trung, Phương Hàn Tẫn cụp mắt, không cách nhìn rõ vẻ mặt anh.
Anh nhẹ giọng: “Chỉ là tìm mấy món đồ thôi.”
Lừa con nít ba tuổi đấy à?!
Văn Tuyết nhíu mày, cũng không định dây dưa vấn đề vô nghĩa này với anh, tiếp tục truy vấn: “Vậy Xuân Sinh đâu?”
“Em ấy bị lạc.”
“Bị lạc?!” Âm thanh của Văn Tuyết đột ngột lên cao thêm tám đề-xi-ben, bén nhọn đến mức gần như đâm thủng màng nhĩ, “Anh có đùa không đấy? Anh để lạc thằng bé ở đâu? Sao giờ còn chưa đi tìm mà lại ngồi đây nhàn rỗi hút thuốc vậy?”
Phương Hàn Tẫn ngả người tựa ra sau, khói dần tản đi, giữa hàng mày nhíu chặt hiện vẻ u ám hiếm thấy.
Văn Tuyết nghe được anh trả lời nhẹ tênh: “Không cần thiết, vì tìm cũng không thấy.”
“Anh đang nói cái quái gì thế?” Văn Tuyết không dám tin nhìn anh.
Cô cảm thấy cuộc đối thoại này hết sức hoang đường, tựa như một cơn ác mộng không đầu không đuôi. Tại sao anh có thể bình tĩnh thốt ra những lời lạnh lùng vô tâm đến vậy?
Đây là Phương Hàn Tẫn cô biết ư?
Văn Tuyết cố để mình không cuống lên, miễn cưỡng tìm một lời giải thích hợp lý: “Phương Hàn Tẫn, không phải anh cố tình đấy chứ? Anh bảo em nên trút bỏ cảm xúc tiêu cực nên mới làm em giận đúng không? Anh giấu Xuân Sinh đi chứ gì?”
Cô đến trước mặt Phương Hàn Tẫn, ngồi xổm xuống ngửa đầu nhìn anh, trong mắt ngập vẻ hy vọng kèm chút khẩn khoản, “Phương Hàn Tẫn, đây chỉ là một trò đùa dai thôi phải không anh?”
Phương Hàn Tẫn vẫn nhìn chằm chằm vào nền nhà, im lặng thật lâu mới lạnh giọng trả lời: “Không phải.”
Văn Tuyết chợt thấy khó thở, lòng ngổn ngang trăm mối.
Phương Hàn Tẫn cử động ngón tay, tàn thuốc rơi xuống, “Vốn anh cũng không muốn để em biết. Anh định một mình đi trước, đợi sau khi về nước mới đến tìm em.”
Anh ngừng một lát, chậm rãi giương mắt nhìn Văn Tuyết, đanh giọng chất vấn, “Văn Tuyết, tại sao em cứ nằng nặc vào đây? Vì sao cứ phải chứng kiến dáng vẻ khổ sở của anh?”
Văn Tuyết chỉ thấy tâm trí mình rối như tơ vò. Cô nhìn thấy môi anh khép mở liên tục, rõ ràng từng câu từng chữ anh nói đều đơn giản dễ hiểu, nhưng liên kết cả câu thì lại thành khó hiểu, quả thực không sao tưởng tượng nổi.
“Đợi đã… Anh định rời đi à? Còn chưa tìm được Xuân Sinh mà anh vẫn đi?” Cuối cùng Văn Tuyết cũng không kìm nổi nữa, cô lay mạnh bả vai Phương Hàn Tẫn, “Phương Hàn Tẫn, anh có biết mình đang nói gì không?”
“Anh biết.” Phương Hàn Tẫn nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng chữ vô cùng rõ ràng, “Anh không muốn đi tìm thằng bé.”
Văn Tuyết cả giận, nghiêm nghị nói: “Nhưng thằng bé là em trai anh!”
“Nên đây là việc nhà của anh, em đừng có xía vào nữa.”
“Bốp”!
Một cú tát chói tai vang lên, Phương Hàn Tẫn bị đánh lệch cả mặt, má phải sưng tấy.
Tay Văn Tuyết cũng đau đến tê dại.
Mắt cô chua xót, giọng nói không nén được nức nở: “Anh có hiểu thời tiết này, để một đứa trẻ lạc bên ngoài có nghĩa là gì không? Em có thể mặc xác chuyện của anh, nhưng Xuân Sinh đã gọi em một tiếng chị, em chắc chắn phải đi tìm thằng bé! Anh nói đi, thằng bé bị lạc ở đâu?”
Phương Hàn Tẫn nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm cửa ra vào, vẫn im lặng không nói.
“Bốp!”
Văn Tuyết tát anh thêm cái nữa.
“Nói!” Cô trợn mắt, giọng điệu hung tợn, “Vì sao Xuân Sinh đi lạc? Anh không cẩn thận để lạc hay cố tình bỏ thằng bé lại?”
Phương Hàn Tẫn nuốt nước bọt, trái cổ khẽ khàng cử động, qua hồi lâu mới nhẹ giọng đáp: “Lúc xuống dốc, xe trượt tuyết bị lật nên thằng bé bị lăn xuống sườn núi.”
“Anh không giữ thằng bé lại à?”
Phương Hàn Tẫn lắc đầu, “Anh đã định kéo rồi, nhưng một luồng suy nghĩ bỗng loé lên trong đầu…”
Anh quay đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn Văn Tuyết, khoé miệng chậm rãi nở nụ cười thê lương, “Em có biết lúc nhìn thấy thằng bé rơi xuống, trong lòng anh có cảm giác gì không? Ngay khoảnh khắc đó, anh thấy mình như được giải thoát.”
Văn Tuyết bị anh nhìn đến mức sống lưng lạnh lẽo, bất giác lùi về sau một bước.
Phương Hàn Tẫn làm như không nhận ra nỗi sợ của cô, tiếp tục màn độc thoại: “Đúng vậy, thằng bé là em trai anh, anh rất thương em ấy, nhưng anh cũng hận em ấy. Nếu không phải vì em ấy, mẹ anh sẽ không bệnh, bố anh cũng không tự sát vì phát sản, anh cũng không phải sống vất vả thế này!”
Âm thanh của anh càng lúc càng lớn, ngữ khí dần trở nên điên cuồng: “Mấy năm nay anh chỉ quan tâm đến máu mủ tình thân, nuôi nó lớn nhường này đã tận tình tận nghĩa! Bây giờ anh không muốn nuôi nữa! Anh muốn có cuộc sống của riêng mình, vậy là sai trái ư?”
Văn Tuyết vấn vả lắm mới ngắt lời anh: “Em hiểu tâm trạng của anh, nhưng anh cũng không thể…”
Phương Hàn Tẫn không để cô có cơ hội nói tiếp: “Văn Tuyết, đây là cơ hội mà ông trời trao cho anh, để anh vứt bỏ gánh nặng tìm lại tự do riêng mình. Cuối cùng anh cũng có thể sống mà không cần đèo bồng bất cứ thứ gì nữa, chỉ sống cho chính mình thôi.”
Văn Tuyết xót xa không thôi, bất giác nắm chặt tay anh, dùng giọng điệu hết sức ôn hoà: “Phương Hàn Tẫn, em biết nuôi con trẻ rất vất vả, em nguyện ý san sẻ cùng anh.”
“Không, anh không muốn em phải gánh vác chuyện này.” Phương Hàn Tẫn siết tay cô, trong mắt tỏ rõ chờ mong, “Văn Tuyết, em cứ xem như không biết chuyện này đi. Khi về nước, chúng ta cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới, có được không em?”
Văn Tuyết ngẩn ngơ nhìn anh.
Người đàn ông trước mắt trông thật háo hức, ánh mắt chân thành gần như khiến cô mềm lòng, nhưng trong tâm trí lại có một giọng nói không ngừng nhắc nhở: không được, không thể như vậy được.
Đây chính là giết người.
Đứa trẻ đó không phải gánh nặng, mà là một người sống sờ sờ.
Cảnh chia tay với Phương Xuân Sinh vài giờ trước vẫn còn khắc sâu trong tâm trí Văn Tuyết –
Thằng bé vẫy tay chào cô, nụ cười rạng rỡ thơ ngây đến thế. Em ấy hoàn toàn không hay rằng người anh trai thân yêu nhất của mình, người đã luôn chở che mình, lại nóng lòng muốn vứt bỏ mình như một đống rác.
“Không, không thể…” Văn Tuyết lắc đầu, chậm chạp đứng thẳng dậy, lùi về sau từng bước, “Em không muốn thấy anh giết người, càng không muốn làm đồng phạm của anh.”
Phương Hàn Tẫn cũng bật dậy, lớn tiếng quát cô: “Đây không phải là giết người! Nếu không phải anh nuôi nó lớn, dẫn nó đi chữa bệnh thì nó đã chết từ lâu rồi! Mạng sống của nó là do anh cho, anh muốn giữ thì giữ, muốn vứt thì vứt!”
“Đừng có tự lừa mình dối người nữa!” Văn Tuyết siết chặt nắm đấm, khàn giọng phản bác, “Đây chính là giết người.”
Phương Hàn Tẫn nhìn chằm chằm Văn Tuyết, oán hận nghiến răng, quai hàm bạnh ra, bởi vì phẫn nộ mà khuôn mặt cũng đỏ phừng phừng.
Văn Tuyết không sợ nữa, khẽ nâng cằm đón nhận ánh mắt lạnh căm của anh.
Anh từng bước ép sát, cô lùi về sau theo bản năng.
Bầu không khí căng như dây đàn.
Mãi đến khi chạm lưng vào cửa ra vào, Văn Tuyết mới sực nhớ một chuyện quan trọng khác…
Xuân Sinh còn đang bên ngoài, cô đơn, rét lạnh, sống chết chưa rõ.
Bây giờ không phải là lúc để cãi nhau.
Văn Tuyết lấy hết sức bình sinh đẩy mạnh Phương Hàn Tẫn, xoay người mở cửa, nhanh chóng vọt vào màn đêm.
“Văn Tuyết!!!”
Cô nghe Phương Hàn Tẫn gào lớn tên mình, nhưng cô không quay đầu lại.
Màn đêm vẫn lạnh lẽo như thường, khắp nơi không có lấy một tia sáng, gió lạnh căm căm luồn qua cổ áo thấm vào từng lỗ chân lông làm cô nổi cả da gà.
Nhưng ánh mắt Văn Tuyết lại vô cùng quyết tâm.
Cửa nhà kho bất thình lình bị đá văng.
Cuồng phong cuốn theo làn tuyết ập đến, mấy chú Husky vốn đang biếng nhác nằm sấp trên mặt đất nghỉ ngơi đồng thời dựng thẳng lỗ tai, cảnh giác nhìn người vừa tiến vào.
Hai chiếc xe trượt tuyết, mười chú chó.
Văn Tuyết tìm thấy chiếc xe kéo hai anh em Phương Hàn Tẫn đi lúc sáng thông qua lông của mấy con Husky.
Cô dắt dây cương của con đầu đàn, mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Hình như nó hơi do dự, hai bàn chân bấu chặt trên nền đất, cuối cùng không đọ lại sức Văn Tuyết nên đành miễn cưỡng rời nhà kho.
Bị luồng hơi lạnh kích thích, bầy chó lên dây cót tinh thần ngay tắp lự, chúng vững vàng xếp theo đội hình. Văn Tuyết ngồi trên xe kéo, giơ tay thúc dây cương.
Chú chó dẫn đầu nhanh chóng lao ra ngoài nhanh như tên bắn, mấy con còn lại cũng theo sát phía sau.
Xe trượt xốc nảy, Văn Tuyết phải ngả người về sau siết chặt dây cương mới không bị hất văng.
Xe ma sát với nền tuyết, cảm giác chấn động từ sống lưng nhanh chóng truyền đi khắp toàn cơ thể, răng cô run cầm cập, một phần là vì đường quá gồng ghềnh, một phần là bởi vì lạnh.
Thực sự rất lạnh.
Gió tuyết thét gào quất vào mặt cô giống như xối một chậu nước đá từ đầu xuống chân.
Những tưởng chết cóng thì sẽ không còn cảm thấy lạnh nữa, nhưng sau cơn tê tái là nỗi đau điên dại dằn xé, cái buốt giá lan toả, đóng băng nhịp tim, cướp đi hơi thở của cô.
Gió sắc như dao, mắt Văn Tuyết đau đến độ không mở ra được, chỉ có thể nắm chặt dây cương trong tay, cảm nhận được sức kéo mạnh mẽ của bầy chó trước mặt.
Cơ thể cô ngả ra sau, tốc độ dần chậm lại, tiếng thở dốc của bầy chó càng thêm nặng nhọc, hẳn là đã tới doanh trại trên đỉnh núi.
Rồi tốc độ lại bất chợt tăng nhanh, chắc đang xổ dốc…
Mặt đất càng lúc càng lồi lõm gập ghềnh, mấy lần xe trượt suýt va vào tảng đá, chao đảo, ngả nghiêng, Văn Tuyết cảm thấy như người mình sắp vỡ vụn.
Xe đột nhiên dừng lại.
Theo lực quán tính, Văn Tuyết bất ngờ bổ nhào về trước, rơi vào lớp tuyết dày cộm.
Gió ngừng thổi, tiếng ma sát cũng nín bặt, cả thế giới lại chìm vào tĩnh lặng.
Văn Tuyết nằm sấp trên tuyết, từ từ mở mắt ra.
Cách đó không xa, xe trượt tuyết gãy làm hai, mấy con Husky dừng ngay bên cạnh cô, ra sức thở phì phò.
Văn Tuyết gắng sức ngồi dậy xoay cổ tay, cổ chân.
May thay, còn chưa gãy.
Chỉ thấy trên đất một mớ hỗn độn, các loại dấu vết trộn lẫn vào nhau, cuốn trôi đi lớp tuyết đọng.
Văn Tuyết đứng dậy nhìn khắp bốn phía.
Trong màn đêm dày đặc, vòm trời thăm thẳm phủ khắp cánh đồng, chung quanh không có một chút ánh sáng, dưới chân là dốc đứng, bên dưới đáy dốc đen kìn kịt, chẳng thấy rõ hình dạng.
Một cơn gió thoảng qua, Văn Tuyết nghe được âm thanh xuyên qua rừng cây, cuốn theo hơi thở thối rữa ẩm ướt từ vực sâu bóng tối.
Đợi đến khi mắt dần thích ứng với màn đêm, Văn Tuyết rốt cuộc cũng nhìn rõ trên mặt đất có nhiều vết mài thật sâu, giống như có thứ gì đó lăn xuống dưới chân cô, dọc theo con dốc dài ẩn vào rừng sâu không đáy.