“Đối với ta?” Chu Thấm Nhiên nghĩ đến lúc trở về dọc theo đường đi An Vương và Dư Tu Bách đối chọi gay gắt, đầu tiên là lập tức lên tiếng phản đối, lại nhìn nha hoàn kia lộ ra biểu tình hiểu rõ, sau đó lại híp mắt nhớ lại, cẩn thận hồi tưởng lại nàng ta đã từng không có chú ý đến một số chi tiết, An Vương đối xử với nàng ta…… Dường như là…… Là có chút quái dị.
Lúc trước nàng ta cho rằng An Vương thích Nguyên Sắt Sắt, xác thật nàng ta có chút đắc ý, nhìn xem, cô nương xinh đẹp như vậy, nam nhân mà nàng thích và nam nhân thích nàng cuối cùng đều thích nàng ta.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Nữ tử không còn kiên nhẫn.
“Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là muốn nhắc nhở tiểu thư một chút, nếu thật sự muốn cứu lão thái gia, vì sao không thử đi một chút tìm An Vương giúp đỡ, nô tỳ còn biết, lúc tiểu thư nhờ người tìm An Vương điện hạ tìm hiểu tin tức của lão thái gia cơ hồ không gặp được trở ngại gì!”
“Tiểu thư vì sao không chịu thử một lần?” Nô tỳ kia nói xong lời cuối cùng, lại trực tiếp quỳ gối trước mặt Chu Thấm Nhiên, nghe thanh âm phát ra, liền biết trên đùi nàng ta sẽ xuất hiện một vài vết bầm tím.
“Tiểu thư…… “
“Ngươi đi xuống trước đi!” Chu Thấm Nhiên buông đũa, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, để nô tỳ lúc đi ra ngoài cũng thu dọn bát đũa mang theo luôn.
“Dạ.” Mặc kệ nàng ta có bại lộ hay không, vì tỏ vẻ trung thành, tiểu nha hoàn còn dập đầu một cái rồi mới đứng dậy, nhưng mà lúc nàng ta cúi đầu xuống, trong nháy mắt liền hiện lên vẻ đắc ý.
Nhiệm vụ của nàng ta đã hoàn thành, nếu không phải lúc trước có người cố ý uy hiếp, nàng ta sẽ không dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy…
Cũng may tiểu thư đã nghe lời nói của nàng ta.
Đợi chút thời gian, chờ đám người phía trên lại tạo thêm áp lực, nhiệm vụ điện hạ giao cho nàng ta liền có thể hoàn thành, nghĩ đến kết cục của những người không hoàn thành nhiệm vụ, tiểu nha hoàn nhịn không nổi liền rùng mình…
Sau này nàng ta cũng không cần ở lại nơi này nữa……
Sự việc trong phủ vừa lắng xuống, Dư Tu Bách đã gấp gáp muốn đi cầu hôn tiểu cô nương, nhưng hiện tại, phụ thân vừa bị hắn và mẫu thân tính kế vô cùng tức giận, xuất phát từ ý nghĩ bảo hộ tiểu cô nương, Dư Tu Bách ngay cả đi An Định hầu phủ bái phỏng nhận sai cũng không dám.
Đưa thư nhận sai cũng là nhờ người đáng tin cậy mang đến, căn bản không dám để phụ thân biết, cũng may An Định hầu phủ bên kia cũng mơ hồ biết được phủ tướng quân xảy ra chuyện, người hai nhà ăn ý phối hợp trả thù, cùng nhau giấu diếm Dư Chú.
Chờ sau khi thư nhận lỗi được đưa đến tay Lâm cô cô, Dư Tu Bách liền phát hiện hắn không thể đi vào khuê phòng tiểu cô nương được.
Lần hai người gần gũi nhất, đó là mượn danh nghĩa ngồi trên nóc nhà ngắm trăng, ở xa xa liếc nhìn nàng bồi hồi đứng ở ngoài sân.
Sau khi Nguyên Sắt Sắt biết biểu ca chủ động hướng cha mẹ nàng nhận sai, liền biết trước khi đính hôn nàng và hắn sẽ không có cơ hội gặp mặt.
Cũng may sau khi Dư Tu Bách xử lý xong chuyện trong phủ tướng quân, thường xuyên đến An Định hầu phủ gặp nàng, cho dù hai người không nói với nhau câu nào, nhưng tình cảm giữa hai người sâu đậm, lần này trái lại cũng coi như một lạc thú.
Đôi nam nữ trong mắt chỉ nhìn thấy nhau này căn bản không biết phu thê An Định hầu ở sau lưng lén lút lên án con rể này như thế nào.
“Nương, tiểu tử thúi này lại tới nữa, mỗi ngày tới, ngày ngày tới, trời mưa cũng không ngăn được hắn!”
An Định hầu hùng hùng hổ hổ đứng bên cạnh phu nhân nhà mình, một đại nam nhân, giống như người đàn bà đanh đá trên phố, trong miệng lẩm bẩm không ngừng.