Đoạt Trúc Mã - Bàn Qua

Chương 49



Nửa đêm.

Sau khi Nguyên Sắt Sắt ngất xỉu, Dư Tu Bách vẫn luôn chú ý làm ấm cơ thể cho nàng, trước khi tiểu cô nương hôn mê, trên người nàng còn thừa lại ít thuốc, Dư Tu Bách nhớ rõ Hương Vân từ trước đã đưa Nguyên Sắt Sắt một lượng thuốc, vừa lúc chỉ còn lại một phần, toàn bộ đã cho nàng uống.

Ban đêm, Nguyên Sắt Sắt chỉ cảm thấy có chút lạnh, thuốc đã phát huy tác dụng, bên trong thân thể thật sự ấm áp, cũng không như Dư Tu Bách ỷ vào thân thể sức khỏe tốt, đốt lửa lên lại không mang quần áo hong khô đến nửa đêm liền phát sốt.

Trong miệng vẫn luôn kêu lạnh.

“Lạnh quá, lạnh…… “

Nửa đêm, Nguyên Sắt Sắt thức dậy, sau khi Hương Vân biết kế hoạch của nàng đã may một chiếc túi nhỏ bên trong bộ quần áo của nàng bất chấp nàng phản đối, dùng giấy dầu mỏng gói một vài viên thuốc trị cảm, phong hàn bên trong.

Thuốc này có thể giúp cơ thể đỡ hơn nhưng sau khi uống một thời gian sẽ thấy lạnh lẽo quấn thân, nhưng sau khi ra mồ hôi sẽ đỡ hơn nhiều.

Nguyên Sắt Sắt ngậm thuốc trong miệng, cẩn thận đút cho Dư Tu Bách. Giúp hắn cởi luôn phần áo trong còn ướt, dùng cơ thể trần trụi ôm lấy hắn, rồi dùng quần áo đã hong khô đắp lên người cả hai.

Đang lúc nghĩ ngợi phải làm thế nào mới có thể đắp đủ cho cả hai, người nam nhân cảm nhận được hơi ấm liền chủ động ôm lấy khối ấm áp trong vòng tay, lăn vài vòng trên bãi cỏ khô, hai người quấn lấy nhau trong như cái bánh chưng.

Quần áo khô bao bọc lấy hai thân thể trần truồng, khuôn ngực mềm mại của cô gái dán vào khuôn ngực rộng lớn của nam nhân, đôi chân mảnh mai của nàng bị cặp chân dài cường tráng

của nam nhân kẹp chặt, eo và lưng cũng bị cánh tay nóng bỏng của nam nhân ôm chặt.

Da thịt cận kề.

Nguyên Sắt Sắt thực ra có thể nhẫn tâm không cho Dư Tu Bách uống thuốc, hắn bị ướt đến lạnh cống, cơ thể tự nhiên sẽ rất sợ lạnh, theo bản năng sẽ tự ôm lấy nguồn nhiệt, cho dù hắn có dần dần tỉnh táo lại, cũng không có sức lực phản kháng nàng.

Nàng còn có thể làm cho hắn mềm lòng hơn.

Dư Tu Bách từ nhỏ tập võ, thân thể khoẻ mạnh, nàng cũng không cần lo lắng thân thể hắn có thể chịu nổi hay không.

Có lẽ là do nàng thích hắn quá lâu, nhưng người hắn thích lại không phải nàng. Nàng thích hắn cũng không phải chỉ riêng lần đầu gặp mặt làm nàng kinh diễm, mà ở bên nhau lâu ngày, bình bình đạm đạm mà nảy sinh tình cảm, có lẽ bản thân Nguyên Sắt Sắt không muốn thừa nhận tình cảm nàng dành cho hắn chẳng qua cũng có trộn lẫn một loại chấp niệm.

Sức khỏe nàng không tốt, mọi người trong gia đình đều cưng chiều nàng, nhường nàng, khiến nàng thỉnh thoảng có chút nghịch ngợm. Các huynh tỷ, cha mẹ cưng chiều cũng chỉ cảm

thấy nàng rốt cuộc cũng chỉ muốn khuấy động không khí gia đình, cuộc sống chỉ có hạnh phúc vui vẻ, chưa từng có ai thực sự nổi giận với nàng.

Lớn đến tuổi này, lần đầu tiên “Tiểu công chúa” của Giao Châu thích một người, còn thích lâu như vậy, hắn làm sao có thể đi thích một cô nương khác.

Dù là tình cảm của nàng dành cho Dư Tu Bách hay kể cả lòng kiêu hãnh, tự trọng của nàng đều không thể chấp nhận được.

Nàng thật sự rất thích hắn, thích nụ cười xán lạn dưới nắng xuân của hắn, thích khí phách hiên ngang cưỡi trên lưng ngựa to lớn của hắn, thích sự nhiệt tình trong sáng của hắn…

Nàng thích cách hắn thích một người.

Nguyên Sắt Sắt muốn trở thành người hắn thích.

Nàng chỉ muốn thứ mà mình thích, mặc kệ người khác nghĩ thế nào về hắn, chỉ cần nàng thích hắn là được, không thích thì nghĩ cách vứt bỏ là xong.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.