Nam nhân ngữ khí càng thêm nguy hiểm, Nguyên Sắt Sắt nghĩ đến lần trước chính mình bị nam nhân lâu ngày không gặp, phải cam chịu bị làm đến không xuống được giường, eo chân bủn rủn nhiều ngày.
Ai biết biểu ca ăn dấm sẽ trừng phạt chính mình như thế nào?
Tiểu cô nương muốn chạy trốn, nàng chỉ thích ái tình đơn thuần mà thôi!
“Không… không phải, ta thật sự cần phải trở về nhà… ” câu này nói ra chính Nguyên Sắt Sắt cũng cảm thấy chột dạ.
Dư Tu Bách cười lạnh hai tiếng.
Nam nhân bước nhanh vào phòng, một tay đóng cửa, bước chân dồn dập hai bước thành một, đem tiểu cô nương trên vai ném lên giường, lại nhanh chóng thoát đi áo khoác ngoài, hai tay chống lên giường, đem tiểu cô nương áp đảo dưới người.
“Không nhớ ta?”
Dư Tu Bách lúc ở nhà trừ bỏ thời gian bồi bên người mẫu thân, thời gian còn lại đều nhung nhớ tiểu cô nương này.
Rõ ràng tiểu cô nương dọn đi không tới mấy ngày, không gặp nhau càng chưa được mấy hôm, Dư Tu Bách lại cảm thấy hắn giống như mắc bệnh tương tư, thời thời khắc khắc đều tưởng niệm tiểu cô nương của hắn, phát điên muốn nàng lập tức gả vào cửa, làm thê tử của hắn.
Sau đó phu xướng phụ tùy, bọn họ cùng đi Giao Châu, một đôi phu thê, chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên.
Rõ ràng đã thẳng thắn thành khẩn đối mặt với nhau, Nguyên Sắt Sắt vẫn bị ánh mắt lộ liễu trần trụi của nam nhân nhìn đến thẹn thùng, gương mặt hơi hơi đỏ lên.
Không đề cập tới phương diện kia biểu ca giống như muốn trừng phạt nàng, Dư Tu Bách đối xử với Nguyên Sắt Sắt rất tốt, ngay cả lúc trước khi hắn còn thích Chu Thấm Nhiên, vẫn đối xử với một biểu muội như nàng rất quan tâm.
“Nhớ… có nhớ.” Nguyên Sắt Sắt nghiêng mặt, lúc ở trên giường nàng bị nam nhân ép nói không ít những lời xấu hổ, không biết vì sao, giờ này khắc này nói ra tiếng lòng của mình, tiểu cô nương vẫn thẹn đến hai tai đều đỏ.
“Có nhớ… a.” Dư Tu Bách cắn nhẹ dái tai tiểu cô nương, liếm láp, tiếng cười trầm thấp của nam nhân và tiếng dây thanh quản rung động dường như truyền đến trái tim tiểu cô nương nằm trong lòng, mà tâm trí tiểu cô nương cũng bị sắc đẹp trước mắt dẫn dụ mê hoặc.
Nam nhân cởi trần nửa thân trên, lộ ra cơ bụng rắn chắc, cần cổ thon dài, gương mặt góc cạnh rõ ràng, cười tà sáp lại.
“Nhớ thì tốt.” Nam nhân dán lên miệng tiểu cô nương, hôn say đắm, hai tay kìm chặt tiểu cô nương mang theo sức mạnh không thể từ chối.
Ngắn ngủi một chén trà nhỏ, Nguyên Sắt Sắt cảm thấy nàng sắp bị nam nhân này làm cho nghẹt thở, miệng bị gặm đến bỏng rát đau đớn.
“Biểu… biểu ca.”
Thanh âm tiểu cô nương từ nơi hai người dán chặt vào nhau đứt quãng truyền ra, thanh âm rầm rì nghe không rõ.
Thân thể nam nhân nóng bỏng đem thân mình mảnh mai của tiểu cô nương hoàn toàn áp đảo dưới thân, bàn tay to không ngừng qua lại xoa bóp trên da thịt non mịn của tiểu cô nương.
Không khí trong phòng bị đốt lên.
Trong tòa viện không đáng chú ý này, giờ phút này đang phát sinh một hồi hoan ái tình cảm mãnh liệt.
Tiểu cô nương trút đi quần áo, đẹp đến kinh người, toàn thân da thịt đều là màu trắng sữa, ngực sữa giương cao, vòng eo tinh tế mềm mại, hai chân thon dài thẳng tắp.
Tiểu cô nương dùng ánh mắt ngây thơ mờ mịt lại tràn đầy tình dục nhìn nam nhân, thân mình hơi hơi co lại, là bộ dáng mà Dư Tu Bách thích nhất.
Hắn đã vài ngày không được gặp nàng.
Sau khi rời khỏi Giao Châu, lần đầu tiên Dư Tu Bách không gặp tiểu cô nương của hắn lâu như vậy.
Nam nhân đầu tiên là ghé vào cần cổ tiểu cô nương hít sâu một hơi thoả mãn.