Ngược lại là chính cô, mặt còn chưa gặp đã tự làm mình sợ hãi đến mức này…
“Mẹ ơi, Lệ Bạc Thâm đó là ai? Tại sao chúng ta lại phải trốn ông ấy?”
Triều Triều Mộ Mộ nhìn thấy bộ dạng mất hồn của mẹ, cậu bé đưa tay lay lay tay cô, biết rõ còn cố hỏi một câu.
Giang Nguyễn Nguyễn chậm rãi tỉnh táo lại, sờ sờ đầu bọn họ, thản nhiên cười nói: “Không phải người quan trọng gì, chỉ là trước kia có chút ân oán với mẹ mà thôi. Sau này hai người các con nghe thấy cái tên này nhất định phải tránh xa đấy biết chưa?”
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi ạ, mẹ.”
Đợi mẹ quay đi, hai đứa nhỏ lại nhìn nhau, đôi mắt to tràn đầy tò mò.
Xem ra ngày xưa giữa ba và mẹ đã xảy ra hiểu lầm không nhỏ đâu!
Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn đang suy nghĩ về tình hình của Tịch Mộ Vi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của hai cậu bé lại vang lên.
“Mẹ ơi, vừa rồi chúng ta chạy vội vàng như thế. Nếu người đó nghi ngờ, sẽ kiểm tra camera giám sát, bọn họ sẽ dễ dàng tìm ra chúng ta thôi.” Triều Triều ân cần nhắc nhở.
Trong mắt Giang Nguyễn Nguyễn hiện lên một tia hoảng sợ: “Không ổn, mẹ quên mất chuyện này. Bây giờ mẹ nên làm gì?”
Cô chỉ lo chạy trốn nên quên mất nhà hàng có lắp camera giám sát, nói không chừng Lệ Bạc Thâm đã dẫn người chạy tới đây…
Nghĩ đến khả năng này, Giang Nguyễn Nguyễn thậm chí đã nảy ra cảm giác muốn trực tiếp ôm hai đứa nhỏ chạy về nhà.
Thấy bộ dạng hoảng hốt của mẹ, hai đứa nhỏ buồn cười quay đầu đi, đợi ép được khóe miệng ngừng cong rồi mới quay lại an ủi mẹ.
“Mẹ yên tâm, con sẽ xử lý chuyện này.”
Vừa nói xong, Mộ Mộ cầm lấy chiếc máy tính đặt trong xe, đôi bàn tay nhỏ bé lướt như bay trên bàn phím.
Chỉ lát sau, cậu bé đã đột nhập được vào hệ thống giám sát của nhà hàng và xóa tất cả các đoạn phim giám sát liên quan đến họ.
“Xong!”
Sau khi xóa đi đoạn phim giám sát, Triều Triều ngước mắt lên nhìn mẹ, giống như đang đợi lời khen ngợi.
Giang Nguyễn Nguyễn thở dài một hơi, ôm hai tiểu gia hỏa vào lòng: “May mắn là có con, con đã giúp chúng ta đã giải quyết được một chuyện lớn rồi đó!”
Hai cậu bé biết rõ cô vẫn còn khẩn trương nên đã ngoan ngoãn để cho cô ôm một hồi.
Cuối cùng đợi đến lúc mẹ buông bọn họ ra, Triều Triều lại hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta rời đi bây giờ? Hay đợi mẹ nuôi ra rồi mới đi?”
Giang Nguyễn Nguyễn đã hồi phục lại tinh thần, mắt nhìn cửa ra vào bãi đậu xe vẫn không có bóng người, nói: “Chờ thêm một chút nữa.”
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Cùng lúc đó, tại phòng ăn.
Lệ Bạc Thâm ép hỏi người phụ nữ trước mặt, nhưng ép mãi vẫn không phát hiện được gì, cuối cùng chỉ có thể đè nén cơn tức giận dâng trào trong lòng, lãnh đạm nói: “Vừa rồi tôi đã mạo muội rồi… Cảm ơn cô đã giúp tôi tìm được con gái. Giờ không còn việc gì nữa chúng tôi sẽ rời đi, không quấy rầy cô và bạn cô ăn tối nữa.”