Kiếm Nô Lâm Nhất, xin sư huynh chỉ giáo!
Âm thanh không lớn nhưng lại âm vang có lực, vang khắp bốn phương tám hướng.
Không phải là đệ tử ngoại môn Lâm Nhất mà lại là danh phận cũ, Kiếm Nô Lâm Nhất.
Trận chiến này, Lâm Nhất không phải đánh vì bản thân mình mà vì chút nhu tình đó của nguyên chủ và cả tôn nghiêm cuối cùng của hắn.
Hai mắt Trần Tiêu nheo lại, cười nói: “Khá lắm, phải vậy chứ, sư huynh đành miễn cưỡng chấp nhận khiêu chiến của ngươi”.
Advertisement
Ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng sát ý đã bốc lên ngùn ngụt, hồi tưởng lại những gì Chu Vân giao kèo với hắn ta.
Cho ngươi ba viên Tôi Thể đan, giúp ta dạy dỗ Lâm Nhất một trận, hậu quả một mình hắn gánh chịu.
Trong dãy núi Hoàng Vân, Lâm Nhất “hủy” bảo kiếm của hắn ta, đã khiến sát tâm của hắn nổi dậy rồi, khổ nỗi trong tông môn thì không thể mượn cớ ra tay được, thế mà không ngờ Chu Vân lại chủ động tìm đến hắn ta.
Hắn ta không chút do dự mà đồng ý ngay với Chu Vân.
Advertisement
Hai người đều đã rút kiếm ra khỏi vỏ, bầu không khí đông cứng lại, đám đệ tử ngoại môn xung quanh tự giác tản ra, để lại một khoảng trống lớn cho hai người giao thủ.
Ánh mắt Lâm Nhất ngưng lại, khí thế trên người đột nhiên tản ra.
Oanh!
Khí thế võ đạo tầng bốn cùng với cả nội kình thâm hậu của Thuần Dương Công khiến mọi người chấn động trong lòng.
“Võ đạo tầng bốn!”
“Ta có hoa mắt không? Tên Kiếm Nô này mấy ngày trước vẫn chỉ là võ đạo tầng ba, sao chưa đến mấy ngày mà đã đột phá lên võ đạo tầng bốn rồi”.
“Thật không thể tin nổi, chẳng trách hắn lại dám khiêu chiến Trần sư huynh”.
Bốn phía lập tức xôn xao, thất kinh trước tu vi mà Lâm Nhất phơi bày ra.
Ánh mắt Trần Tiêu lóe lên một mạt kinh ngạc, trầm giọng nói: “Hay cho tên Kiếm Nô nhà ngươi, hóa ra lại ẩn giấu sâu như vậy. Có điều nếu như ngươi cho rằng như vậy là có thể thắng được ta thì e là có hơi ngây thơ rồi”.
Vừa dứt lời, trên người Trần Tiêu cũng đồng dạng bộc phát khí tức của võ đạo tầng năm, so với Lâm Nhất thì cỗ khí tức này cô đọng nồng đậm hơn.
Dựa vào ước định, Trần Tiêu hạn chế tu vi xuống võ đạo tầng bốn, nhưng khí tức trên người rõ ràng vẫn sâu hơn một bậc.
So sánh hai bên, cao thấp đã định.
“Chuyện này có chút không ổn rồi, so với cảnh giới võ đạo tầng ba trước đó của hắn, bảo Trần sư huynh dùng tu vi võ đạo tầng bốn thì e là hắn bại càng nhanh hơn”.
“Không sai, dù sao Trần sư huynh cũng là võ đạo tầng năm đỉnh phong, hiểu biết về võ đạo tầng bốn không biết thâm sâu hơn hắn bao nhiêu”.
“Điều quan trọng hơn là, Trần sư huynh tu luyện Lôi Cuồng kiếm pháp, chính là kiếm pháp cao đẳng chân chính”.
“Chỉ e là trong hai ba chiêu đã thấy rõ thắng bại”.
Sau khi nỗi kinh ngạc ban đầu trôi qua, rất nhiều đệ tử ngoại môn đều lần lượt lắc đầu, đây là một trận chiến không có gì phải lo lắng hồi hộp.
Một bên có chuẩn bị mà đến, một bên bị ép nghênh chiến, một bên là Kiếm Nô, một bên là đệ tử ngoại môn thâm niên, căn bản không thể so sánh.
“Ta nói này Lâm Nhất, tên Kiếm Nô như ngươi vẫn nên thôi đi, đừng cố tỏ ra vẻ anh hùng hảo hán gì nữa, lát nữa ngươi mà quỳ rạp dưới đất thì sẽ bị Tô Hàm Nguyệt nhìn thấy đó”.
Có người châm biếm nói, khuyên Lâm Nhất đừng làm bừa nữa.
Trần Tiêu cười ha ha nói: “Tên Kiếm Nô, nghe thấy gì chưa. Nếu như bây giờ ngươi nhận thua xin tha, làm theo những gì sư huynh vừa nói thì ân oán giữa chúng ta liền toàn bộ xóa bỏ”.
“Sư huynh, những lời nói vô nghĩa của ngươi có phải hơi nhiều rồi không”.
Ánh mắt Lâm Nhất tĩnh mịch, nhẹ giọng nói.
Lời nói bình tĩnh, đơn giản dứt khoát, nhưng Trần Tiêu lại xem như một cái vả lên mặt của hắn ta.
Tên Kiếm Nô này lại dám nói năng như vậy với mình, Trần Tiêu tức điên lên nói: “Ta xem lát nữa ngươi còn dám mạnh miệng nữa không!”
Hắn ta sớm đã không giữ được kiềm chế, sát ý nhanh như tên bắn bốc lên.
Keng!
Trường kiếm trong tay Trần Tiêu ra khỏi vỏ, ong! Thân kiếm kêu lên leng keng không dứt, tựa như tiếng sấm sét. Một người một kiếm nhảy lên cao giữa không trung, trông hắn ta phảng phất như một đạo lôi đình, hướng về phía Lâm Nhất đánh xuống.
Lôi Cuồng kiếm pháp, đây là võ kỹ cao đẳng, Lôi Cuồng kiếm pháp!
Kiếm này vừa xuất ra, đám đệ tử ngoại môn có mặt ở đó đều sáng cả mắt lên.
Lôi Cuồng kiếm pháp nổi danh vì sự cuồng bạo tàn ác, xuất kiếm như sấm, một kiếm chém ra, ắt chết chứ không chỉ bị thương.
Thấy hàn quang lóe lên trên thân kiếm, mọi người đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh bi thảm Lâm Nhất bị một kiếm này chém trúng, phân thây tại chỗ.
Nhất thời, cuồng phong đại trận, Trần Tiêu thế như sấm sét!
Dưới sức ép khôn cùng, Lâm nhất trong lòng vẫn điềm đạm, không chút gợn sóng.
Có thể có gợn sóng gì chứ?
Khí thế cấp độ này lẽ nào có thể so bì được với mãnh hổ há miệng là có thể dọa người bức lui, xộc thẳng vào tim can trong cuộn tranh đó sao.
Huống chi, một kiếm kinh diễm vô cùng trong mắt đám người ở đây, đối với Lâm Nhất lại chẳng qua cũng chỉ có vậy.