Đang lúc ta kinh ngạc, bỗng nhiên, ánh mắt ta dừng lại. Mơ hồ, dưới gốc cây đa lớn lại xuất hiện bóng dáng của Trần Bình.
Hắn ngồi xổm xuống, vén tay áo lên, giặt quần áo cho ta. Cánh tay hắn vung lên tròn trịa, cây đập quần áo lướt qua không trung. Từng nhịp từng nhịp, đập vỡ đê chắn trong lòng ta.
Cảm xúc trong lòng, từng kỷ niệm ào ạt tuôn trào, khiến ánh mắt ta trở nên xáo động.
Ta không kìm được bước về phía cây đa lớn. Chỉ là mỗi bước đi, ký ức quá khứ như những mũi d.a.o sắc bén, cắt chân ta thành trăm ngàn vết thương, đau đến nỗi ta khó lòng tiến lên.
Ta nhớ lại —
Lúc đó, chúng ta rất nghèo. Trần Bình vì muốn ta được gả đi thật long trọng, đã vay mượn nợ nần bên ngoài không ít.
Nhưng hắn lại không nỡ để ta phải chịu thiệt thòi, vì thế ban ngày hắn đi làm trong quân ngũ, đêm đến lại ra bến tàu làm việc. Vừa rảnh rỗi, không thuê được người giúp việc, hắn vội vã trở về, gánh vác mọi công việc trong nhà.
Ta thấy không đành lòng, muốn giúp hắn. Trần Bình ngăn ta lại, lần đầu tiên kể từ khi thành thân hắn nói nhiều như vậy.
“A Niệm, ta đã hứa với nàng, nhất định sẽ cho nàng cuộc sống tốt hơn trước đây.”
“Nhưng mà cái này. . .”
“Không có gì nhưng cả.” Trần Bình vỗ ngực: “Mẹ đã nói, nam tử hán đại trượng phu, phải nói được làm được! Nhưng mà, nếu A Niệm thật lòng thương ta thì ——”
Trần Bình ghé sát lại gần, ánh mắt nóng bỏng, giống hệt con ch.ó vàng to xù lắc đuôi xin ăn ở đầu ngõ.
Ta tát hắn một cái, đẩy ra ngoài.
“Không muốn! Toàn mùi mồ hôi, hôi c.h.ế.t đi được!”
Trần Bình nắm lấy tay ta, cùng ta lăn xuống giường cười đùa. Đến khi cả hai đều mệt lả thở hổn hển, Trần Bình vuốt ve tay ta, nhìn vào mắt ta.
“A Niệm, xin lỗi nàng, là ta làm chưa đủ tốt.”
“Ta để nàng. . . để nàng. . .” Trần Bình đỏ hoe mắt, nghẹn ngào nói: “. . . Phải chịu khổ.”
Ta sững người, trái tim bỗng nhiên đau nhói, đau đến mức ta phải mắng hắn vài câu mới thấy đỡ hơn.
Ta khóc nức nở mắng: “Trần Bình chàng đúng là đồ ngốc! Rõ ràng là. . . là. . . chàng còn khổ hơn mà!”
Nghĩ đến đây, ta đã bước đến dưới gốc cây đa lớn. Giơ tay lên, ta vuốt ve thân cây, cảm nhận những vân gỗ quen thuộc, ta lẩm bẩm: “Thì ra là vậy, ta cứ tưởng mình sẽ c.h.ế.t trong đống vàng chứ, như thế mới hạnh phúc chứ!”
“Ta thật là. . .”
Nước mắt trào ra, ta ôm mặt khóc nức nở.
“Quá không ra gì!”
Hắc Vô Thường thấy ta đau lòng khóc, gãi gãi mũi, lúng túng nói: “Đừng khóc nữa! Chuyện của ngươi chúng ta đều biết cả rồi. Ngươi yên tâm, ác giả ác báo! Các người sẽ không c.h.ế.t uổng đâu.”
Nhớ đến cái c.h.ế.t của mọi người, ta càng khóc dữ dội hơn. Vai run lên từng hồi, khiến những mảnh thịt bay lả tả trên người ta rung lên, trông thật là ghê rợn.
Hắc Vô Thường lo lắng đến toát mồ hôi đầy trán. Hắn ta cười gượng, xoa xoa tay, bối rối nói: “Hay là ta kể cho ngươi nghe một chuyện cười nhé! Ngày xưa có một ngọn núi, trong núi có một ngôi chùa, trong chùa. . .”
Bạch Vô Thường ngăn hắn ta lại: “Cứ để nàng khóc đi, nước mắt cạn rồi, chấp niệm cũng sẽ tan.”
Giữa chừng, có lẽ chê bộ dạng m.á.u me be bét của ta quá cay mắt. Bạch Vô Thường vẫy tay, sương trắng bốc lên, biến ta trở lại dáng vẻ mười sáu tuổi.
Ta co ro dưới gốc cây đa khóc từ lúc trời tối đến sáng. Ánh bình minh tràn ngập sân, nhưng không thể rơi xuống người ta, vào mắt ta nữa.
Ta biết, lần này, sẽ không có ai chạy đến với ta nữa.
Trần Bình không thể đón ta về nhà nữa rồi.
“Ha!”
Ta bật ra tiếng nấc nửa khóc nửa cười từ cổ họng.
Loạng choạng đứng dậy, ta nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường.
“Đi thôi.” Ta cam chịu nói.
“Thường Niệm! ! !”
Đúng lúc ta vừa bước một chân ra cổng, bên tai lại vang lên tiếng hét kinh hoàng.
Lần này ta né nhanh hơn. Nhưng những sợi xích từ bốn phương tám hướng ùa tới như có sinh mạng vậy, lập tức đổi hướng, trói c.h.ặ.t t.a.y chân ta, chúng kéo ta trở lại trong nhà.