Ngày mai là thứ hai, cũng là ngày Ngô Hoan đến trường.
Càng đến gần ngày khai giảng, Ngô Hoan càng lo lắng. Đối mặt với khuôn mặt hiền từ của quản gia, cậu thậm chí còn muốn nói ra hết mọi phiền muộn, nhưng lại kịp thời im lặng, vì Lâu tiên sinh không thích cậu tâm sự bộc bạch với người khác, cho dù người này có là quản gia bà bà luôn trung thành và tận tâm với Lâu gia.
Có lần, Ngô Hoan trò chuyện với hầu gái mới tới về những rắc rối mà cậu gặp phải khi đi học. Khi đó, bệnh tình của cậu đã gần khỏi hẳn, không còn đặc biệt sợ hãi người lạ nữa, hơn nữa đó còn là một cô gái trẻ rất xinh đẹp, hào phóng, hoạt bát.
Ngô Hoan tự nhiên cảm thấy có chút gần gũi với cô, cậu thường cảm thấy mình vào nhầm tổ nhà giàu, không sớm thì muộn cũng phải rời đi. Tuy rằng cậu rất biết ơn Lâu tiên sinh, nhưng cũng biết rằng sau khi khỏi bệnh, sớm muộn gì cậu cũng phải rời đi, bởi vì cậu không thể làm phiền Lâu tiên sinh cả đời được.
Cậu không thể coi lòng tốt của Lâu tiên sinh như chuyện đương nhiên, cũng sợ Lâu tiên sinh sẽ dần dần cảm thấy mệt mỏi với sự vô dụng và ngu ngốc của mình, giống như Phó Ngân Hà ban đầu rất ỷ lại vào cậu, sau đó lại thờ ơ nhìn cậu bị đánh đập bắt nạt.
Qua trò chuyện, Ngô Hoan biết được hầu gái này cũng là một đứa trẻ sống trên núi, nhưng cô đã tự mình học tập để ra ngoài.
Cô ấy rất mạnh mẽ và dũng cảm, Ngô Hoan rất ngưỡng mộ cô.
Sự ngưỡng mộ này có xu hướng dần dần chuyển thành tình yêu, tiếc là nó còn chưa kịp nảy mầm thì đã bị chặt đứt.
Lúc đó, Lâu tiên sinh đi công tác được nửa tháng vừa lúc trở về, vừa về liền thấy Ngô Hoan và hầu gái đang nói cười vui vẻ trong phòng khách, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, Lâu tiên sinh từ trước đến nay luôn lạnh nhạt, vui buồn giận hờn gì đều không thể hiện, lần đầu tiên nổi giận.
Giông bão ập xuống toàn bộ biệt thự, mọi người đều nơm nớp lo sợ, cúi đầu im lặng không nói lời nào. Hầu gái lập tức bị đuổi khỏi Kim Đỉnh Uyển, ngay cả quản gia bà bà đã làm việc ở đây hàng chục năm cũng bị giận chó đánh mèo, càng khỏi bàn đến Ngô Hoan là đương sự.
Ngô Hoan sợ đến mức sốt cao mấy ngày, sau này trí nhớ của cậu xảy ra chút vấn đề, chỉ nhớ lần đó Lâu tiên sinh đã tức giận trừng phạt những người trong biệt thự, sau đó cậu ngất đi vì sợ hãi, những chuyện còn lại giống như sương mù xám xịt, chỉ nhớ rõ là không được xếp người khác trước Lâu tiên sinh, nếu không Lâu tiên sinh sẽ tức giận.
Nhìn xuống chiếc cốc chịu nhiệt trên bàn thí nghiệm, trong cốc chứa dung dịch tổng hợp mà cậu đã nghiên cứu suốt nửa tiếng đồng hồ, Ngô Hoan tạm thời quên đi những suy nghĩ băn khoăn và bất an của mình mà bắt đầu tách dung dịch, sau hai lần thử liên tiếp, cậu cho thêm chất xúc tác, sau khi khuấy và tách thì thành công thu được nước từ*.
*Nước từ (ferrofluid) còn được gọi là nước sắt từ (ferromagnetic fluid) hay chất lỏng từ (magnetic fluid) là loại chất lỏng hoàn toàn nhân tạo với cấu trúc không hề tồn tại trong tự nhiên. Đây là sáng chế năm 1960 của NASA với mục tiêu kiểm soát dòng chảy của nhiên liệu lỏng tại môi trường không trọng lực.
Cậu cầm một cái nam châm kiểm tra nước từ, quan sát nước từ tụ lại rồi phân tán dưới lực hút của nam châm, giống như một bông hoa đen nở rộ trong bình thủy tinh, toát lên vẻ đẹp huyền bí và quyến rũ.
Việc điều chế nước từ này là do cậu học được khi đang đọc sách hôm qua, bất ngờ nổi hứng đến phòng thí nghiệm để thử điều chế nó. Quá trình điều chế không hề khó, hơn nữa với sự trợ giúp của giáo trình, kết quả là không còn nghi ngờ gì nữa.
Khi buồn chán, Ngô Hoan sẽ chui vào phòng thí nghiệm chơi. Cậu thích những nguyên tố hóa học kỳ diệu đó, thích nhìn thấy chúng va chạm nhau tạo ra những sự biến hóa xinh đẹp, ẩn chứa trong những nguyên tố hóa học nho nhỏ đó là sự biến đổi khôn lường của thế giới.
Trong thế giới này không có sỉ nhục hay chửi rủa vô cớ, không có đánh đập và bắt nạt không thể giải thích được. Thế giới này tuy yên tĩnh nhưng lại đầy sóng gió, khiến cậu có thể yên tâm chìm đắm trong đó.
Reng _ _
Quản gia bà bà đang gọi cậu ra ngoài.
Ngô Hoan rửa tay rồi ra khỏi phòng thí nghiệm, trở lại phòng khách, co chân ngồi trên ghế sô pha, ôm gối nhìn dược thiện quản gia bà bà đưa tới.
Vị thuốc không nồng lắm, lại thêm vào nhiều nguyên liệu khác. Nước súp là súp vịt già để qua đêm, mùi vị rất ngon, nhưng Ngô Hoan lại chẳng chút hào hứng, bất cứ ai hầu như ngày nào cũng uống dược thiện cũng đều sẽ cảm thấy chán.
Quản gia bà bà nói: “Tiểu thiếu gia, mau uống lúc còn nóng.”
Ngô Hoan không phải là tiểu thiếu gia nhà họ Lâu, nhưng quản gia bà bà lại thích gọi cậu như vậy, bà vẫn giữ lại một ít nếp cũ, cũng rất cứng đầu.
Ngô Hoan giật giật tua rua gối: “Bà cứ để ở đó trước đi.”
Quản gia bà bà dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Ngô Hoan: “Lần này ngài không được lén lút đổ ra ngoài nữa.”
Ngô Hoan có chút chột dạ, kỳ thật cậu cũng không muốn lãng phí đồ ăn, chỉ là lần trước cậu bị sốt nhẹ, cánh tay không cẩn thận va phải ghế dựa nên mới làm đổ dược thiện chứ không phải do cậu muốn lãng phí đâu.
Chút thủ đoạn nhỏ của cậu tất nhiên không thể gạt được quản gia bà bà và Lâu tiên sinh, sau đó cậu bị Lâu tiên sinh ra lệnh mỗi ngày phải ăn thêm một bát cơm và những loại rau mà cậu cực kì, cực kì ghét!
“Không mà.” Ngô Hoan nhỏ giọng nói.
Quản gia bà bà mỉm cười nói: “Ngoan quá.” Bà nhìn Ngô Hoan hai má đỏ bừng vì chột dạ, không khỏi nhớ tới khi Ngô Hoan vừa đến Kim Đỉnh Uyển, lúc đó cậu vừa đen vừa gầy, dáng người nhỏ bé, thiếu niên 16 tuổi nhưng nhìn qua lại như mới chỉ 12 tuổi, cả ngày ánh mắt đều đầy sợ hãi, giống như con chuột nhỏ tội nghiệp bị mèo vây hãm.
Mờ nhạt, khiến người ta không chú ý đến.
Đâu giống như bây giờ, dùng rất nhiều loại dược thiện và đồ bổ để chăm sóc sức khỏe, lại mua biết bao mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền đắp lên người, từng chút từng chút dần dần dồn tâm trí vào đó mới chăm ra được dáng vẻ bướng bỉnh và ương ngạnh không chịu uống dược thiện như hiện tại.
Chỉ là, vẫn còn hơi nhát gan một chút.
Ngô Hoan bưng dược thiện lên uống từng ngụm nhỏ, vừa uống xong thì nghe thấy tiếng xe ô tô đi vào nhà kho bên ngoài, hai mắt cậu sáng lên: “Lâu tiên sinh đã về rồi sao?”
Cậu vừa dứt lời, bên ngoài đã có người mở cửa bước vào hô: “Tiên sinh đã về!”
Ngô Hoan quay người lại, đợi một lúc lièn nhìn thấy người đàn ông từ xa đến gần, dường như xé tan bóng tối, mang theo trời sao trăng sáng đi đến.
Hắn là Lâu tiên sinh, tên thật là Lâu Lan Úc, người cũng như tên, trên người hắn lúc nào cũng thơm ngát hương lan, tính tình vừa lạnh lùng vừa cường thế. Vì bà của hắn là một người đẹp Bồ Đào Nha nhập cư đến đây, nên hắn cũng được thừa hưởng chút dòng máu Bồ Đào Nha, khuôn mặt tuấn tú, thân hình cao lớn*, trên người mặc một bộ quần áo được cắt may riêng, giống như một quý ông ưu tú có học thức.
*raw 轮廓深邃: đoạn này mình bịa chứ mình cũng không hiểu tác giả nói gì lắm
Lâu Lan Úc thân hình thon gầy cao lớn nhưng không hề yếu đuối chút nào. Ngô Hoan từng nhìn thấy hắn xử lý công việc ở bãi cỏ trên nóc tòa nhà, chỉ cần dùng một chân đã đá văng người đàn ông đang quỳ một gối bên cạnh.
Cậu nghe quản gia bà bà nói ông nội của Lâu Lan Úc là một người lính, hắn lớn lên bên cạnh ông nội nên từ nhỏ đã được huấn luyện như binh lính, bởi vậy mới hình thành cách làm việc như người lính bây giờ.
Về chuyện này, Ngô Hoan tin tưởng không chút nghi ngờ.
Vì khi Lâu Lan Úc đối xử với cậu cũng thường lấy thái độ như đối xử với cấp dưới trong quân đội để ra lệnh cho cậu.
Trong lúc Ngô Hoan đang ngơ ngác, Lâu Lan Úc đã cởi áo khoác và vest ra, chỉ để lại chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, từ trên cao cúi đầu nhìn cậu.
“Ngồi thẳng.”
Ngô Hoan vội vàng bò dậy, đặt chân xuống đất, ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng có chút sợ hãi và bất an, cậu vừa biết ơn và tin tưởng Lâu tiên sinh, vừa sợ hãi cách hành xử nghiêm khắc của hắn.
Ngô Hoan nhỏ giọng nói: “Tiên sinh…”
Lâu Lan Úc ngồi thẳng lưng, đôi mắt đen láy dán chặt vào Ngô Hoan, hắn vừa trở về, trong nhà không ai dám thở mạnh, tất cả đều cúi đầu làm việc, không ai dám nhiều lời.
Một lúc lâu sau, Lâu Lan Úc mới nói: “Hoan Hoan, tới ngồi cạnh ta.”
Ngô Hoan rối rắm một chút mới chậm rãi nhích tới, nhìn Lâu Lan Úc mặt không biểu tình, cúi đầu ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, vòng tay qua vai Lâu Lan Úc, trong lòng cảm thấy rất buồn rầu.
Lâu tiên sinh rất thích thể hiện sự thân mật theo cách này, vuốt tóc cậu giống như đang an ủi một con thú cưng trong nhà… tuy rằng Lâu tiên sinh kỳ thực chưa bao giờ chạm vào hai con chó lớn mình nuôi.
Ngô Hoan mơ hồ cảm thấy hai người đàn ông trưởng thành không nên thân mật như thế này, nhưng với kinh nghiệm sống ít ỏi của mình, cậu không thể giải thích tại sao họ không nên thân mật.
Lâu Lan Úc như có như không vuốt ve tấm lưng của Ngô Hoan, vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng mọi người đều biết lúc này hắn đang thoải mái nhất.
Tác giả có lời muốn nói: Hoan Hoan ở nhà lão Lâu rất hoạt bát, nhưng ra ngoài lại bắt đầu rụt rè.