Quản gia bà bà bưng một bát canh thịt tới khuyên Lâu Lan Úc: “Tiên sinh, ăn chút gì đó lót bụng đi.”
Lâu Lan Úc bận rộn từ sáng đến tối, lại gặp phải chuyện Ngô Hoan mất tích nên giờ vẫn chưa ăn gì. Hắn nhận canh thịt từ tay quản gia bà bà, đặt lên bàn ăn rồi húp sạch mà không nói một lời.
Sức ăn của hắn rất lớn, khi ăn lại luôn tuân thủ quy tắc ăn ngủ không nói chuyện, vậy nên quá trình lấp đầy bụng diễn ra lặng lẽ và nhanh chóng.
Ăn xong, Lâu Lan Úc lên lầu, chuyển toàn bộ tài liệu đến phòng Ngô Hoan xử lý để tiện chăm sóc Ngô Hoan đang sốt nhẹ.
Hắn đã rất giỏi trong việc chăm sóc Ngô Hoan.
Quả nhiên, tới nửa đêm, Ngô Hoan bắt đầu gặp ác mộng. Trong cơn ác mộng, Ngô Hoan cau mày vùi mặt vào gối, như thể muốn dùng nỗi đau nghẹt thở để che dấu, cậu hình như đang khóc vì sợ hãi, nhưng lại không dám phát ra âm thanh, đành cắn chặt miệng, chặt đến mức làm rách da, một giọt máu lăn xuống, như một chút đỏ chói trên nền tuyết trắng.
Lâu Lan Úc ôm lấy Ngô Hoan, Ngô Hoan sau khi chui vào lòng hắn thì không muốn rời đi nữa, lúc hắn muốn đi nhận cuộc gọi từ nước ngoài, Ngô Hoan tưởng rằng hắn muốn rời đi, liền bắt đầu thấp giọng rì rầm, âm thanh ngọt ngào, giống như ngậm kẹo trong miệng làm nũng.
Không _ _ không phải giống, cậu ấy đang làm nũng.
Lâu Lan Úc vỗ vai Ngô Hoan, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ngô Hoan suy nghĩ hồi lâu, mỏng manh.
Tất nhiên Ngô Hoan không giống bất kỳ một người nào khác trong nhà họ Lâu, ngay cả Phó Ngân Hà kiều quý vô dụng trong mắt Lâu Lan Úc cũng chịu được vất vả cực khổ hơn so với Ngô Hoan, tuy rằng đây cũng một phần là do hắn cố tình dung túng, nhưng lúc cần mắng cần đánh hắn đều chưa từng qua loa, tại sao Ngô Hoan vẫn có thể yếu đuối như vậy?
Hắn dùng ngón tay cái lau những giọt máu trên cằm Ngô Hoan, nhìn chằm chằm vào giọt máu ở giữa ngón tay cái của mình rồi bôi lên môi Ngô Hoan, đôi mắt dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu xám.
Hắn ôm Ngô Hoan như vậy cho đến tận đêm khuya, khi cơn sốt của Ngô Hoan hạ xuống, cậu đã chìm vào ngủ say rồi mới buông ra.
Trong quá trình này, ngoại trừ cái ôm quá thân mật, Lâu Lan Úc không làm bất cứ điều gì vượt quá quy củ.
Buông Ngô Hoan ra, Lâu Lan Úc đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh.
Đêm khuya đầu thu, nhiệt độ đã bắt đầu giảm xuống, nhưng hắn vẫn tắm nước lạnh rất lâu.
***
Ngô Hoan ở Kim Đỉnh Uyển nghỉ ngơi bốn ngày, hai ngày đầu cậu không chịu đến trường, bị Lâu Lan Úc quát lớn vài câu.
Lâu Lan Úc cho cậu hai lựa chọn, hoặc là tự nguyện đi học, hoặc là mỗi ngày uống thuốc bắc để bồi bổ cơ thể, điều hòa nội tạng, khi được bác sĩ đích thân đảm bảo sức khỏe, hắn sẽ giúp cậu ít phải đến trường, nhưng cậu vẫn phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, nếu không sẽ phải ra nước ngoài du học.
Cuối cùng thì cậu vẫn phải vào đại học.
Ngô Hoan đành phải đứng dậy khỏi giường, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, lại phát hiện ra đã là thứ bảy.
Trường Trung học phổ thông Trí Đức không cho nghỉ thứ bảy và chủ nhật. Trùng hợp thay, thú bảy chủ nhật tuần này lại có lễ kỷ niệm thành lập trường nên trường cho nghỉ kép bình thường.
Nghe được tin này, Ngô Hoan vui vẻ mím môi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cứ vậy nghỉ bốn ngày, trong thời gian đó Tống Thanh Lãng có liên lạc với cậu một lần, trò chuyện với cậu, nói về những điều thú vị trong cuộc sống và những chuyện xấu hổ xảy ra ở trường, khiến Ngô Hoan ôm bụng cười không ngừng.
Cuối cùng, Tống Thanh Lãng đột nhiên nghiêm túc xin lỗi, nói rằng lẽ ra không nên tự cho mình là đúng kéo Ngô Hoan đi báo thù, cuối cùng không bảo vệ được cậu ngược lại khiến cậu bị bắt nạt.
Ngô Hoan nhẹ nhàng an ủi cô: “Không phải, đây là do lỗi của tớ, cậu đừng cảm thấy áy náy. Thanh Lãng, người bình thường sẽ không như tớ.”
Tống Thanh Lãng bị mê hoặc trước sự dịu dàng của Ngô Hoan, nghe được câu tiếp theo, không khỏi phẫn nộ vặn lại: “Cái gì gọi là người bình thường? Cái gì gọi là người không bình thường? Mẹ kiếp! Cái đám Phó Ngân Hà mới không bình thường ấy! Ngô Hoan Hoan, những người đó đang bạo lực học đường cậu! Cậu không được cảm thấy bị bạo lực học đường là bình thường!”
Nghe Tống Thanh Lãng ở đầu bên kia bênh vực kẻ yếu là cậu, đôi mắt Ngô Hoan cong thành vầng trăng khuyết, trong lòng cảm thấy ấm áp, cậu ‘ừm ừm’ để đáp lại lời nói của Tống Thanh Lãng, ngoan đến mức làm người khác mềm lòng.
Nhưng cậu không giải thích cậu nghĩ mình không phải là “người bình thường” vì cậu biết mình đang mắc tâm bệnh.
Căn bệnh này khiến cậu không thể sống giữa mọi người như một người bình thường và trở nên rất yếu đuối.
Ngô Hoan chợt tỉnh táo, phát hiện cuộc gọi của Lâu Lan Úc vì vậy vội vàng tạm biệt Tống Thanh Lãng, sau khi cúp máy, cậu nhận cuộc gọi của Lâu Lan Úc: “Tiên sinh, vừa nãy là Thanh Lãng gọi…”
Bên kia, Tống Thanh Lãng cúp máy, mở các app trò chuyện cài trên điện thoại ra, thông báo trên mỗi app đều gần như nổ tung, không cần bấm vào cũng có thể đoán được.
Nội dung tương tự nhau, tất cả đều thông qua cô hỏi thăm về Ngô Hoan.
Tống Thanh Lãng cười khẩy, chặn những người này một cách có chọn lọc, mãi đến khi cô nhìn thấy tin nhắn từ Phó Ngân Hà, Đỗ Chu Lạc và Du Phi Bạch… hửm? Còn có cả Lâm Trường Túc?
Sau khi bấm vào, nội dung tin nhắn của Lâm Trường Túc chỉ là danh sách mua tài liệu học tập bình thường, hắn gửi tin nhắn để hỏi ý kiến của Tống Thanh Lãng.
Tống Thanh Lãng nhướng mày: “Không đúng, Lâm Trường Túc trước giờ chưa từng hỏi ý kiến của mình.”
Ấn tượng mà Lâm Trường Túc tạo ra cho người khác là hiền lành, lễ độ, dễ nói chuyện, khí chất khiến người ta thoải mái như gió xuân, tuy nhiên, chỉ khi tìm hiểu kĩ mới biết Lâm Trường Túc bề ngoài đẹp đẽ nhưng bản tính vốn thờ ơ lạnh nhạt, còn có chút độc tài.
Kế hoạch hắn đưa ra tưởng chừng như dựa trên ý kiến của mọi người nhưng thực tế kết quả cuối cùng đều đúng như những gì hắn mong muốn.
Tống Thanh Lãng đã nhìn thấu bản chất thật của Lâm Trường Túc, Lâm Trường Túc cũng biết cô đã nhìn thấu hắn, vì vậy từ lâu đã không giả vờ trước mặt cô.
“Có kẻ địch.” Tống Thanh Lãng lẩm bẩm.
***
Thứ hai, Ngô Hoan dù có ghét đến mấy cũng phải đến trường.
Trong xe, Ngô Hoan đội mũ trùm đầu, bóng tối trong xe che khuất khuôn mặt cậu nhưng không thể giấu được ngón tay trắng hồng đang run rẩy.
Lâu Lan Úc ôm đầu Ngô Hoan xoa xoa, nói: “Em có thể chọn từ bỏ.”
Sau đó ngày ngày hủy hoại vị giác của mình, cuối cùng vẫn phải chấp nhận kết quả không thể thay đổi, dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải đối mặt với đám đông và vượt qua nỗi sợ hãi.
“Cách tốt nhất để vượt qua nỗi sợ hãi là đối mặt với nó đúng không? Tiên sinh.”
“Thông minh.”
“Em sợ.”
“Ta biết.”
Ngô Hoan há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.
Cậu ngồi trong xe bao lâu, Lâu Lan Úc liền ngồi bên cạnh cậu bấy lâu. Mãi khi gần muộn giờ, Ngô Hoan cuối cùng cũng lấy hết can đảm mở cửa xe.
Sau khi chân chạm đất, Ngô Hoan giữ cửa xe, cúi người nhìn thẳng vào Lâu Lan Úc cực kỳ đẹp trai trong xe, do dự một lát rồi nói thật: “Thật ra đây không phải là cách tốt nhất, tiên sinh, ngài là nguồn dũng khí để em vượt qua nỗi sợ hãi.” Nói xong, cậu đóng cửa xe lại lao nhanh vào cổng trường, trong đầu vẫn nghĩ về tiên sinh sau khi cậu nói xong bỗng trở nên rất nguy hiểm.
Xe đậu cách đó tương đối xa, ánh sáng trong xe không tốt lắm, Lâu Lan Úc ngồi ở ghế sau cơ hồ bị ánh sáng mờ mờ che khuất, cậu căn bản không thấy được vẻ mặt của Lâu Lan Úc, chỉ cảm thấy nguy hiểm.
Mà Ngô Hoan biết, trực giác của mình vẫn luôn rất nhạy bén.
Ngô Hoan vừa bước vào trường đã phát hiện ánh nhìn từ mọi phía, khi cậu quay lại nhìn thì chỉ thấy bọn họ đều là bạn học đang trò chuyện, không có ai để ý đến cậu. Khi cậu tập trung bước đi, những ánh mắt nhiều đến mức có thể đan thành một tấm lưới lớn lại ập đến, nhưng sau khi quan sát một lúc thì mọi thứ vẫn bình thường.
Khi cậu rời khỏi nơi này, bầu không khí áp lực đột nhiên bùng nổ, mọi người đều bàn tán: “Đấy là ai vậy?”, “Đậu má! Đẹp vãi!”, “Học sinh 12 chuyển trường ở lớp thực nghiệm trông còn xinh hơn cả hot girl trường mình ấy chứ!”
Ngô Hoan bước vào lớp, các học sinh đang vui vẻ trong lớp ngẩng đầu nhìn thấy cậu, nhất thời sửng sốt, xô đẩy bạn cùng lớp: “Nhìn, nhìn cậu ta kìa!”
Bạn cùng lớp quay lại: “Đm! Người đẹp!” Phản ứng sau đó là: “Nam? Cậu ta là ai?”
“Học sinh chuyển trường, học sinh chuyển trường đó tên Ngô Hoan. Tao nghe nói mấy ngày trước vào sinh nhật của Lâm Trường Túc đã xảy ra chuyện. Đêm đó trên diễn đàn trường xuất hiện một bài đăng. Nội dung bài đăng là về đại mỹ nhân học sinh chuyển trường, nhưng mới mười phút sau bài đăng đã bị xóa.”
“Không ai dám thảo luận, đám người Phó Ngân Hà nên đi học thì đi học, nên xuất ngoại thì xuất ngoại, Lâm Trường Túc trước tiệc sinh nhật chẳng mấy khi đến lớp, nhưng mấy hôm này lại ngày nào cũng đến.”
…
Tác giả có lời muốn nói: PS: Ta hơi buồn ngủ, không nghĩ ra tiếp theo nên viết cái gì, tạm thời dừng ở đây.
PPS: Hoan Hoan nhà chúng ta kì thực cũng biết thả thính nha.