Sáng nay, Trần Phổ bỗng dưng thấy bứt rứt trong lòng. Vài phút trước khi vào giờ làm, anh lướt điện thoại xem video, thuật toán như hiểu được tâm trạng anh nên đã đề xuất video dưỡng sinh theo y học cổ truyền. Một bác sĩ Đông y mặt mày hồng hào mặc trang phục thời Đường nói như tụng kinh: Xuân tới, chứng can khí tăng cao, dễ cáu kỉnh bực bội. Nên lọc gan bổ huyết, tu thân dưỡng tính, tránh nóng giận, uống nhiều trà hoa cúc kỷ tử kim ngân hoa ấm… Trần Phổ quăng điện thoại cái “bộp”, đến phòng trà lấy cà phê hôm qua để trong tủ lạnh, uống một hơi, bụng dạ lạnh ngắt mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Khi anh đến phòng họp tổ chức cuộc họp tổng kết vụ án giết người lần trước và quay về, khí chất điềm tĩnh đã lan từ chân tóc đến gan bàn chân, anh lại trở thành người đội trưởng điềm tĩnh của trung đội hai.
Trần Phổ vừa ngồi xuống đã thấy Diêm Dũng đối diện nháy mắt ra hiệu, ánh mắt sáng quắc. Trần Phổ nhìn theo ánh mắt Diêm Dũng, có thêm một người trước chiếc bàn ở góc trái phía trước.
Dáng người chừng một mét sáu mươi lăm, mặc áo màu xanh nhạt, quần trắng, tóc ngắn đến tai, đen mượt. Eo nhỏ chân dài, đang cúi đầu dọn dẹp mặt bàn, để lộ một tấc cổ.
Châu Dương Tân cạnh Trần Phổ đẩy ghế đến, bá vai Trần Phổ, thấp giọng nói: “Sao tự dưng lại có con gái tới đây, còn xinh nữa chứ, anh đề xuất với cục đấy à?”
Trần Phổ còn chưa nói gì, cô gái đối diện đã quay người nhìn. Châu Dương Tân lập tức buông Trần Phổ ra, ngồi thẳng dậy, nở nụ cười chín chắn. Trần Phổ lạnh lùng lườm Châu Dương Tân, cô gái đặt đồ trong tay xuống, bước đến trước bàn anh.
Châu Dương Tân trượt “vèo” ghế về chỗ cũ. Nhưng Trần Phổ biết thằng chó này chắc chắn đang vểnh tai nghe. Không chỉ có mỗi cậu ta, mà mấy thằng trong phòng này thằng nào cũng háo hức vểnh tai nghe, không có ý tốt.
Gương mặt Lý Khinh Diêu cũng gầy và trắng, nhưng da dẻ lại rất mịn màng, bóng bẩy. Gương mặt cô thon dài, miệng cũng nhỏ, thoạt nhìn chỉ khiến người ta cảm thấy sạch sẽ và thoải mái. Nếu đánh giá kỹ mới cảm nhận được sự lạnh lùng tĩnh lặng ẩn hiện trong nét dịu dàng của cô.
Lý Khinh Diêu cười nhìn Trần Phổ, gương mặt trở nên ấm áp, cô đưa tay ra: “Đội trưởng Trần, chào anh! Em là Lý Khinh Diêu, hôm nay đến báo cáo ạ.” Giọng cô cũng du dương và êm ái như tiếng chim vàng anh.
Trần Phổ bắt tay với cô. Bàn tay anh khô ráo ấm áp, nhiều chỗ có những vết chai dày cộn. Còn tay cô mịn màng và mát. Hai người bắt tay nhau rồi buông ra.
Trần Phổ: “Gọi tôi là Trần Phổ cũng được, em làm xong thủ tục chưa?”
Lý Khinh Diêu mỉm cười gật đầu, đượm nét dịu dàng. Nhìn từ bề ngoài, đến cả Trần Phổ cũng cảm thấy cô gái này phóng khoáng, khéo léo dễ gần chứ nói gì đến những người khác.
Trần Phổ vỗ tay ra hiệu cho tất cả mọi người trong đội đến, thêm cả Lý Khinh Diêu, tổng cộng có tám người. Theo quy trình, trước tiên để Lý Khinh Diêu giới thiệu sơ lược về bản thân, rồi đến lượt mọi người tự giới thiệu tên, buổi lễ chào đón Lý Khinh Diêu nhậm chức thế là xong. Nhưng, Trần Phổ quan sát thấy Lý Khinh Diêu trò chuyện vài câu với mọi người, người nào người nấy mặt mày rạng rỡ là biết trước khi mình về phòng làm việc, cô đã làm quen với mọi người trước rồi.
Trần Phổ nghĩ, cô và anh cô, giống, nhưng lại không giống lắm. Tuy rằng Lý Cẩn Thành cũng là một người ôn hòa và chu đáo, nhưng không giống cô, mang lại cảm giác hoàn hảo, không chút sơ hở.
Cuối cùng, Trần Phổ nghĩ ngợi, rồi nói: “Mấy hôm nay cứ để Lý Khinh Diêu làm quen với môi trường mới. Cuối tuần nếu không có vụ án nào, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng.”
Anh vừa nói xong, mọi người ai cũng hoan hô. Lý Khinh Diêu tò mò hỏi Diêm Dũng kế bên: “Vui thế ạ?” Diêm Dũng cười hì hì: “Ăn ké thì ai chả vui? Không sao đâu, mấy năm nay người đến người đi, phá được vụ án lớn, đội trưởng đều phải mời. Anh ấy là người có tiền, mấy năm nay tiền không có chỗ tiêu, toàn là nhờ tụi anh ăn lãi. Cuối tuần cứ ăn tẹt ga đi!”
Lý Khinh Diêu mỉm cười, ngẩng đầu nhìn, Trần Phổ đã ngồi xuống. Cả phòng làm việc hò reo ầm ĩ, nhưng gương mặt anh lại lạnh tanh. Ngay cả khi chỉ nhìn hồ sơ, đôi mắt kia cũng chứa đựng ý lạnh sắc lẹm như lưỡi dao. Lý Khinh Diêu chợt nhớ ra, sau khi bước vào căn phòng làm việc này, cô có thể dễ dàng nhận được nụ cười chào đón từ tất cả các đồng nghiệp, chỉ có mỗi anh, từ đầu chí cuối không hề cười một cái.
—
Chập tối, Trần Phổ tan làm đúng giờ.
Ra khỏi đồn công an, anh liền nhận ra có người đi theo mình. Trần Phổ cũng không quay đầu lại, anh vẫn như thường ngày, hai tay anh đút túi quần, bước đi nhẹ nhàng, vòng qua bức tường rào đồn cảnh sát, quẹo vào con hẻm chỉ vừa một chiếc xe ra vào. Phía trước không xa, chính là làng đô thị mà anh ở – Gia viên Triều Dương – cũng là khu tái định cư lớn nhất và lâu đời nhất trong thành phố này.
Ngọn gió xuân se se lạnh thổi qua mặt Trần Phổ. Anh cảm thấy lỗ mũi mình ngưa ngứa, bèn dừng lại ở góc tường hắt hơi một cái. Ánh mắt nhân tiện thoáng nhìn phía sau, bóng người đó đứng trước cửa hàng trà sữa. Trong lòng Trần Phổ khinh thường, kỹ năng theo dõi thế này, còn chẳng bằng thằng nhóc mới ra trường trong đội anh, đúng là đồ mọt sách quen ngồi bàn giấy.
Trần Phổ tiếp tục đi về phía trước, người nọ cũng đi theo. Bước chân cô không nhanh không chậm, nhẹ nhàng đều đều, kiên nhẫn y hệt anh.
Gia viên Triều Dương được hình thành từ bốn, năm khu tập thể cũ. Mấy năm nay, tuy đã trải qua nhiều đợt giải tỏa, cải tạo, mở rộng, phần lớn khu vực này vẫn giữ nguyên diện mạo mười mấy năm trước, cũng chỉ thêm dãy nhà cũ từ năm đến mười một tầng, cả khu nối với nhau, đường xá chật hẹp, vàng thau lẫn lộn.
Bảy năm trước, cảnh sát Lý Cẩn Thành đã mất tích ở gia viên Triều Dương. Không lâu sau, Trần Phổ liền dọn đến, đóng chặt ở đây như một cây đinh.
Nhà Trần Phổ nằm tại một tòa nhà dân cư sáu tầng màu xám. Anh đứng trước cửa căn hộ, móc chìa khóa vào ngón tay xoay vài vòng rồi mới quay đầu nhìn Lý Khinh Diêu cách mình chỉ khoảng mười mấy mét.
Lý Khinh Hy áo xanh quần trắng mày thanh mắt nhỏ đang đứng dưới ánh tà dương, trông như một đóa hoa ly thanh tao vô hại. Trong tay cô cầm một cốc trà sữa, miệng cắn ống hút, nhìn anh.
Trần Phổ nhét chìa khóa vào túi quần, mũi chân đâm đâm mặt sàn, nói: “Đi theo tôi làm gì? Muốn nói gì thì nói thẳng, đừng chơi trò này.”
Lý Khinh Diêu hút một hơi trà sữa thật vang, cuối cùng cũng thôi cắn ống hút, bình tĩnh nhìn anh.
Dường như ánh tà dương không chỉ lấy đi vỏ ngoài của anh ở phòng làm việc, mà còn cả của cô. Cơ thể cô toát lên sự lười nhác và bình thản mà ban ngày không có. Cô cũng không cười, giơ một ngón tay lên chỉ tòa nhà bên cạnh, nói: “Em không có gì muốn nói với anh cả.”
Nói xong, Lý Khinh Diêu đi lên lầu.
Trần Phổ xoay người rời đi. Đến khúc ngoặt cầu thang, anh mới rút một tay từ túi quần ra, xoa vành tai nóng bừng, lẩm bẩm mắng “Dm”.
—Hết chương 2—