Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 44



Sáng tinh mơ, Lạc Hoài Tranh day thái dương, đứng dậy từ chiếc giường gấp cứng ngắc. Tối hôm qua bận làm một dự án đến tận khuya, nên anh ngủ lại tại văn phòng luôn. —— Như bao ngày trước.

Nhân viên trong công ty vẫn chưa đến, Lạc Hoài Tranh vội vàng rửa mặt, gấp chăn, cất giường gấp vào kho chứa đồ, rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ. Trong tủ lạnh có cơm rang tối qua còn dư, anh hâm nóng bằng lò vi sóng rồi lùa vài ba miếng cho hết, xem như giải quyết xong bữa sáng.

Lạc Hoài Tranh bước đến trước cửa sổ, châm một điếu thuốc cho tỉnh táo. Nhưng thái dương vẫn đau âm ỉ, thứ nhất là do thức khuya, thứ hai là vì anh mất ngủ liên tục suốt cả tuần này.

Thực ra, đã rất lâu rồi Lạc Hoài Tranh không bị mất ngủ, không giống như hồi anh vừa mới vào tù, ngày nào cũng ngồi đến rạng sáng. Sau này tình hình dần được cải thiện, ngày nào trong tù anh cũng miệt mài tập luyện, đọc sách, tối đến ngả lưng xuống là ngủ. Đôi khi giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, anh cũng có thể thờ ơ nhắm mắt ngủ tiếp.

Anh ra tù vào hai năm trước, được sự giúp đỡ của quản giáo và một vài người bạn tù, Lạc Hoài Tranh bắt đầu nhận một số việc vặt. Nhờ làm việc nhanh chóng hiệu quả, giá rẻ, nên công việc dần dần nhiều hơn. Cuối cùng anh cũng tiết kiệm được một khoản tiền. Nhưng anh bước từng bước thật thận trọng như đi trên băng mỏng, bởi vì anh biết rằng việc anh có thể nhanh chóng hòa nhập xã hội là nhờ rất nhiều người âm thầm giúp đỡ. Thế nên anh không có cơ hội phạm sai lầm.

Mỗi khi công việc quá bận rộn, Lạc Hoài Tranh mới thuê hết người này đến người khác. Có một khoảng thời gian dài, mỗi tháng Lạc Hoài Tranh chỉ giữ lại khoản tiền sinh hoạt ít ỏi, số tiền còn lại anh chia hết cho những thành viên trong nhóm. Tính đến hôm nay, cả công ty cộng thêm anh cũng chỉ có hơn hai mươi người, thuê một nửa tầng trong tòa nhà văn phòng cũ kỹ và hẻo lánh nhất trong khu công nghiệp. Nhưng tháng nào cũng có khách hàng và nguồn thu nhập ổn định, cũng xem như tạo được chỗ đứng vững tại Tương Thành.

Hai tháng trước, Lạc Hoài Tranh mua một căn nhà mới rộng 120 mét vuông cho bố mẹ mình, thấy bố mẹ cuối cùng cũng có thể dọn khỏi khu nhà cũ kỹ, nở nụ cười tươi sau bao nhiêu năm, trong lòng anh cũng dâng lên niềm hạnh phúc đã mất từ lâu.

Chính trong hoàn cảnh này, Mã Quân Hồng nhất quyết kéo anh đến buổi họp lớp. Hiện anh đã khởi nghiệp, trở thành một doanh nhân đầu cơ, từ lâu đã mất đi tư cách cao thượng, từ chối những mỗi quan hệ tiềm năng này.

Hơn nữa, anh cũng rất muốn gặp lại mọi người.

Nhưng hiện tại, Lạc Hoài Tranh đã hối hận khi tham gia buổi họp lớp lần này. Anh rít một hơi Sayan, cười khổ, thầm nghĩ đây có lẽ là chính là chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

Trong giấc ngủ chưa đầy bốn tiếng tối qua, Lạc Hoài Tranh cứ mơ liên tục. Một tuần sau bữa tiệc, đã bốn năm ngày anh không thể thoát khỏi những giấc mơ hỗn loạn.

Anh lại mơ thấy bố mẹ mình khoác ngoài trại giam, khóc xé ruột xé gan, anh nhìn mà đứt từng đoạn ruột.

Anh mơ thấy mấy tháng cuối cùng của năm lớp mười hai, bóng cây đung đưa ngoài ô cửa sổ lớp học, anh đang chép lại những bài tập sai, nhưng kìm lòng chẳng đặng vẽ hình trái tim nho nhỏ cạnh một bài tập. Sau đó, anh lén lút ngẩng đầu nhìn cô gái đang cúi đầu làm bài tập bên cạnh.

Bóng lưng của cô rất rõ nét, nhưng gương mặt lại mờ ảo. Đã mấy năm rồi, trong mơ, Lạc Hoài Tranh đã không còn nhìn rõ gương mặt cô. Thậm chí khi tỉnh dậy anh cảm thấy bản thân mình đã sắp quên mất diện mạo cụ thể của Lý Khinh Diêu, bởi cô đã cách anh quá xa, quá xa rồi, xa như khoảng cách giữa sao Thủy và sao Diêm Vương.

Nhưng tối hôm qua anh lại mơ thấy học kỳ một năm lớp Mười Một, tháng Chín khai giảng, anh đã đứng dưới tòa nhà giáo viên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng anh nghiêm túc đi tìm giáo viên chủ nhiệm, nói rằng thật gia bố mẹ Lý Khinh Diêu và bố mẹ anh là họ hàng xa, phụ huynh hai bên mong muốn anh giúp cô nâng cao thích, nên tha thiết xin giáo viên chủ nhiệm xếp cho họ ngồi cùng bàn. Giáo viên chủ nhiệm không hề nghi ngờ cậu học sinh đạo mạo đứng đầu khối, đồng ý ngay lập tức.  

Anh còn mơ thấy, một ngày nọ sau tiết tự học buổi tối, vì không nỡ về nhà, nên anh đã trèo tường vào phòng khám nhà cô và đứng hôn cô dưới gốc cây, lần ấy anh đã hôn môi chứ không hôn má. Nhưng bố cô đột nhiên đẩy cửa bước ra, trong tay cầm theo chổi lông gà. Anh vội vã trèo tường bỏ chạy, nhưng đây liệu có phải sự thật? Trong ký ức lúc anh tỉnh táo, rõ ràng không có chuyện này, anh đã không còn nhớ rõ.

Anh cũng mơ thấy khoảng thời gian vừa mới vào tù, ngày nào anh cũng hoảng hốt, khóc lóc liên tục, còn định đập đầu vào tường tự sát, bị các bạn tù ngăn lại. Cảnh bạo lực trong tù giống trong phim hoàn toàn không xảy ra. Những người bạn tù anh lớn nhìn anh với vẻ mặt không biết phải làm sao, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng. Cuối cùng là quản ngục, quản ngục đưa anh đến văn phòng, lấy ra một cuốn sách Olympic Toán cấp hai, nói rằng, Tiểu Lạc, cháu viết cho chú cách giải mấy bài này đi, con gái chú làm mãi mà không được. Đổi lại, cháu có thể đọc mọi quyển sách trong văn phòng này.

Và cái đêm đó, cái đêm hỗn loạn, kinh tởm, đẫm máu, cái đêm chia cắt cuộc đời anh làm hai nửa, đã lâu lắm rồi anh không mơ về nó. Thậm chí bảy năm trôi qua, có những chi tiết cũng đã phai mờ trong tâm trí anh.

Anh nghĩ, đây có lẽ là cơ chế bảo vệ tự động nào đó của não.  

Thế nên sau khi xa cách, anh vẫn còn mơ thấy những chi tiết đã bị vùi lấp trong nửa đầu cuộc đời, những chi tiết cuối cùng, ngọt ngào ấm áp.

Lạc Hoài Tranh giơ tay kẹp điếu thuốc lên, xoa khóe mắt ướt, tự nhủ với bản thân, Lạc Hoài Tranh à, đã qua cả rồi.

Giống như câu nói anh đã nói với bản thân rất nhiều lần trong suốt hơn hai nghìn ngày đêm qua: Đã qua cả rồi.

Nửa đầu, cuộc đời thiếu niên huy hoàng rực rỡ, bây giờ nhớ lại, dường như thuộc về một người khác và người đó không phải anh.

Hiện tại, Lạc Hoài Tranh hai mươi tư tuổi, đôi chân đặt vững trên mặt đất đầy bụi, con tim anh từ lâu đã chẳng còn nằm trên tầng trời xa vời vợi, mà thuộc về thế giới bình thường của bao người tầm thường.

Khi Lạc Hoài Tranh hút xong nửa bao thuốc, nhân viên công ty đã lục tục tới. Anh lại pha thêm một ly cà phê hòa tan uống cho tỉnh táo, ngồi trước máy tính tiếp tục làm việc.

Tới mười giờ hơn, một nhân viên nghe điện thoại xong, phấn khích đứng dậy hét lên: “Giành được đơn đặt hàng của Tập đoàn Hoa Dự rồi! Sếp Lạc, chúng ta giành được rồi! Giành được rồi!”

Văn phòng sôi động hẳn, mọi người đều đứng dậy, cùng nhân viên đó vây quanh Lục Hoài Tranh. Lục Hoài Tranh cũng đứng dậy, cười rất vui.

Tuy rằng Tập đoàn Hoa Dự là một tập đoàn nhỏ, nhưng doanh thu hằng năm cũng lên tới bốn năm trăm triệu, có bảy tám công ty con. Có thể không là gì với một công ty ứng dụng máy tính lớn, nhưng đối với công ty của Lạc Hoài Tranh, đây chính là một khách hàng lớn quý giá.

Thực ra bàn về chất lượng và độ chuyên nghiệp của phương án, Lạc Hoài Tranh không hề e ngại các đối thủ cạnh tranh khác. Nhưng chung quy quy mô công ty họ quá nhỏ nên trước đây mọi người không chắc chắn có thể giành được đơn hay không. Không ngờ tin vui lại tới nhanh như vậy.

Lạc Hoài Tranh vung tay, ý bảo trưa nay anh mời. Khi dự án hoàn thành suôn sẻ, mọi người đều sẽ nhận được tiền thưởng hậu hĩnh. Anh luôn đối xử cực kỳ tốt với nhân viên, nên mọi người ai cũng phấn khởi, tràn đầy động lực.

Tập đoàn Hoa Dự nhanh chóng gửi hợp đồng, đây là bản hợp đồng tiêu chuẩn. Lạc Hoài Tranh và trợ lý dự án xem xét kỹ lưỡng rồi lại mời luật sư bên ngoài xem một lần. Sau khi đưa ra một vài ý kiến sửa đổi nhỏ, đối phương vui vẻ đồng ý, phía Lạc Hoài Tranh cũng ký hợp đồng và gửi đi.

Vì dự án Hoa Dự bắt đầu vào ngày mai, nên hôm nay vẫn chưa bận rộn. Chạng vạng tối, nhân viên đã tan làm gần hết. Lạc Hoài Tranh mệt suốt cả tuần, định đến nhà mới của bố mẹ nghỉ cuối tuần. Anh vừa rời khỏi văn phòng thì điện thoại đổ chuông, là một số lạ.

Anh bắt máy: “Alo, xin chào!”

Đối phương ngừng một lát rồi dịu dàng nói: “Lạc Hoài Tranh, chào cậu. Tớ là Hướng Tư Linh.”

Lạc Hoài Tranh im lặng.

Hướng Tư Linh khẩn cầu, nói: “Cậu đừng cúp điện thoại vội! Tớ có chuyện cần nói với cậu, hy vọng cậu không cảm thấy bị xúc phạm.”

“Nói.”

“Tớ vừa xem hợp đồng phòng Kỹ thuật mang đến, mới biết họ đã chọn công ty cậu làm nhà cung cấp dịch vụ. Hoa Dự là công ty của bố dượng tớ, kỹ thuật là lĩnh vực tớ phụ trách, nhưng tớ không biết về chuyện hợp tác lần này. Bây giờ tớ đã nhìn thấy, nên muốn nói với cậu một tiếng, kẻo cậu lại nghĩ nhiều. Sau này hai công ty vẫn hợp tác bình thường, chúng ta công tư phân minh, cậu thấy được không?”

Lạc Hoài Tranh cầm điện thoại, cảm giác tự giễu xen lẫn tức giận dâng lên trong lòng anh, anh quyết định ngay lập tức, nói: “Xin lỗi! Công ty chúng tôi không hợp tác nữa, phiền cậu gửi lại hợp đồng.”

Hướng Tư Linh im lặng vài giây, nói: “Công ty đã đóng dấu rồi. Tớ ký rồi mới phát hiện pháp nhân là cậu. Hơn nữa hợp đồng kiểu này tớ đã ủy quyền cho quản lý bộ phận rồi, không thể vô duyên vô cớ hủy bỏ quyết định của họ.”

Lạc Hoài Tranh chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn ứ, anh nghĩ đến con số bồi thường vi phạm hợp đồng, má anh dần đỏ lên.

Hướng Tư Linh lại nói: “Cậu hận tớ, nhưng mọi người đã lớn cả rồi, đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc, như vậy cũng không công bằng cho nhân viên của cậu, đúng không? Tớ tự nhận thức được, sau này sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt cậu. Xin lỗi cậu, Lạc Hoài Tranh, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, tớ cũng chỉ muốn nói với cậu một câu — Xin lỗi.”

Cô ta cúp điện thoại, Lạc Hoài Tranh nhìn xung quanh, bóng tối bao trùm, nhưng anh chỉ cảm thấy cuộc đời này thật nực cười. Lạc Hoài Tranh nhắm mắt, bình tĩnh lại, không thể hủy hợp đồng, dự án vẫn phải làm, anh chỉ cần làm tốt chuyện của mình, làm thật hoàn hảo từng chi tiết trong dự án để xứng đáng với số tiền đầu tư của Hoa Dự thì anh sẽ không hổ thẹn với lương tâm.

—Hết chương 44—


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.