Vừa nhìn thấy Lưu Thiến Dĩnh trực giác Lý Khinh Diêu liền mách bảo: Chắc chắn có thể khai thác được rất nhiều thông tin hữu ích từ người này.
Lưu Thiến Dĩnh là người nông thôn. Cô ấy học nghề mát-xa rồi khăn gói đến Quảng Đông kiếm sống từ năm mười tám, mười chín tuổi và mới đến Tương Thành cùng bạn trai được mấy năm trở lại đây. Năm nay Lưu Thiên Dĩnh hai mươi lăm tuổi, dáng người hình chữ S cân đối, đôi chân dài và gương mặt xinh đẹp. Dù cô ấy trông không đủ thời thượng, cũng không đủ tươi trẻ dễ thương nhưng lại sở hữu vẻ đẹp đậm chất đời thường, bộc trực và mạnh mẽ.
Trên đường đến gặp Lưu Thiến Dĩnh, khi chỉ còn cách mười mấy bước chân, Lý Khinh Diêu đột nhiên hỏi nhỏ Trần Phổ: “Đây là nhân viên mát-xa minh tinh được đàn ông các anh chuộng nhất đúng không?” Ngay cả cô cũng cảm nhận được sức quyến rũ tỏa ra từ Lưu Thiến Dĩnh, đúng là kiểu người rất hấp dẫn.
Trần Phổ thì ngớ người, còn Lý Khinh Diêu đã đi trước mất rồi.
Lưu Thiến Dĩnh sở hữu đôi mắt sáng long lanh, vừa nhìn đã biết là người tinh ý. Vì vậy, Lý Khinh Diêu mới chắc chắn cô ấy sẽ cung cấp cho họ manh mối có giá trị.
Ba người ngồi trong phòng thẩm vấn. Sau khi hỏi thăm một lúc, Lưu Thiến Dĩnh tò mò hỏi: “Sao các anh lại tìm được tôi? Chẳng nhẽ đã phát hiện ra chuyện gì ở tiệm mát-xa à?”
Lý Khinh Diêu và Trần Phổ vừa nghe đã biết trong lời nói của cô ấy còn có hàm ý khác.
Mỗi khi nói chuyện với nữ giới, Lý Khinh Diêu thường chủ động hỏi han bằng gương mặt ngọt ngào thân thiết, giúp người đó dễ dàng mở lòng, chia sẻ thẳng thắn. Hôm nay Trần Phổ không quay đầu ra hiệu bằng mắt như mọi lần mà chỉ huých nhẹ Lý Khinh Diêu.
Lý Khinh Diêu ngẩng đầu nhìn sườn mặt nghiêm túc của anh, thầm nghĩ: Anh ấy lại không nhìn thẳng vào mình rồi.
Lý Khinh Diêu nói lấp lửng với Lưu Thiến Dĩnh, “Chúng tôi đã phát hiện ra một số vấn đề nhưng không chắc chắn lắm. Trong lúc nói chuyện với quản lý, chúng tôi nhìn thấy đơn từ chức của cô, đặng nghĩ chắc có chuyện nên muốn hỏi cô rõ hơn. Cô nói muốn tố giác, là muốn tố giác ai?”
Lưu Thiến Dĩnh nghiêm túc quan sát hai người, “Nếu tôi tố giác, cảnh sát sẽ bảo mật thông tin của tôi chứ? Sẽ không ai biết là tôi đã khai đúng không? Tôi sợ bị trả thù lắm.”
Chúng tôi xin cam kết với cô sẽ không tiết lộ thông tin của cô cho bất kỳ ai khác, chỉ xác minh thông tin cô cung cấp. Nếu cần thiết, chúng tôi sẽ lập tức hành động.” Lý Khinh Diêu nói: “Đây là anh Trần Phổ, đội trưởng Đội điều tra hình sự số hai, cũng là người phụ trách. Nếu có bất kỳ thắc mắc nào, cô có thể liên hệ với anh ấy.”
Trần Phổ nói: “Tôi đã gặp rất nhiều trường hợp giống như cô. Chưa có nhân chứng nào gặp nguy hiểm, cô cứ yên tâm.”
Lưu Thiến Dĩnh: “Thế anh đẹp trai, kết bạn Wechat đi!”
Vừa nói ra câu này, Lưu Thiến Dĩnh cũng tự thấy ngượng. Ý của cô ấy là kết bạn Wechat, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì có thể nhờ cảnh sát giúp đỡ. Người đàn ông này là cấp trên, còn cảnh sát nữ này vừa nhìn đã biết là cấp dưới của anh ta. Kinh nghiệm sống của cô ấy mách bảo trong trường hợp này nên kết bạn Wechat với cấp trên thì sẽ hữu dụng hơn. Nhưng cô ấy thấy Trần Phổ đẹp trai, cũng trẻ trung nên mới lỡ miệng trêu thế.
Trần Phổ không nói gì, rút điện thoại ra. Khi đưa mã QR, anh vẫn vô thức liếc sang bên cạnh.
Lý Khinh Diêu khoanh tay tựa lưng vào ghế cười bật cười. Khi ánh mắt anh lướt qua, đối mắt lạnh nhạt của cô bắn thẳng về phía anh như mèo vớ được chuột. Trần Phổ giật mình vội vã cúi đầu, nét mặt vô cảm.
Theo lời kể của Lưu Thiến Dĩnh, việc xảy ra tại tiệm mát-xa đó rất hoang đường, đáng sợ và ghê tởm.
Bốn tháng trước, Lưu Thiến Dĩnh vào làm tại tiệm mát-xa. Cô ấy luôn đặt mục tiêu xin việc rõ ràng: Phải trở thành một nhân viên mát-xa minh tinh, làm công việc giống như những người khác nhưng lại kiếm được nhiều tiền nhất. Lưu Thiến Dĩnh mặt xinh dáng đẹp nên tất nhiên phải tận dụng lợi thế của bản thân. Hơn nữa, cô ấy chỉ xin việc tại các tiệm mát-xa lớn chính quy. Dù thi thoảng cũng có những khách nam có lời lẽ quá trớn hoặc hành vi không phù hợp nhưng chưa từng đi quá giới hạn. Theo Lưu Thiến Dĩnh, đó là cái giá hợp lý cho mức lương cao mà cô ấy nhận được, cô ấy có thể chấp nhận. Dù sao thì cổ nhân có câu “Nước trong quá thì không có cá” mà.
Cô ấy cũng từng gặp nhân viên minh tinh khác lén lút ra ngoài cùng khách nam, làm gì thì ai cũng biết rồi, thu nhập còn cao hơn cô ấy rất nhiều nhưng Lưu Thiến Dĩnh chẳng hề ghen tị. Đùa à, cô ấy tự kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình, cô ấy và bạn trai cũng rất yêu thương nhau, còn dự định kết hôn sau này. Cô ấy khinh thường và chưa từng nghĩ sẽ kiếm số tiền đó.
Mấy tháng đầu, Lưu Thiến Dĩnh không phát hiện ra điều gì bất thường. Cô ấy biết phía sau bà chủ có một ông chủ lớn, ông ta là một doanh nhân có tiếng, nhưng hoàn toàn không để tâm đến việc kinh doanh của cái tiệm mát-xa nhỏ bé này. Lưu Thiến Dĩnh cũng không để ý đến việc La Hồng Dân từng đến.
Mãi cho đến một buổi chiều hai tháng sau, lúc ấy vẫn chưa đông khách. Lưu Thiến Dĩnh xinh đẹp lại dẻo miệng, kỹ thuật mát-xa điêu luyện nên đã nhanh chóng vọt lên vị trí đầu bảng trong tiệm mát-xa, gần như cả ngày đều kín lịch. Hôm đó, cô ấy vừa xong một ca, nghỉ ngơi mười phút rồi chuẩn bị cho ca tiếp theo. Cô ấy đang lén lút trốn trong góc hành lang hút thuốc thì nhìn thấy một nhân viên minh tinh khác. Người này không mặc đồng phục, chỉ mặc một chiếc váy ngắn trắng bó sát khoe đôi chân thon dài, tóc vừa mới gội xong còn hơi ướt, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng, đi lên tầng hai.
Lưu Thiến Dĩnh là một người thích hóng hớt và luôn giữ tinh thần cạnh tranh cao độ. Nhìn thấy nhân viên nữ luôn cạnh tranh với mình có những hành vi kỳ lạ, cô ấy lập tức lén lút bám theo lên tầng hai.
Lưu Thiến Dĩnh đứng từ xa nhìn thấy đối phương bước vào căn phòng cuối tầng hai bên cạnh phòng của bà chủ.
Căn phòng bên cạnh cũng là phòng mát-xa dành riêng cho bà chủ và ông chủ, có thể khóa từ bên trong và thường không cho phép nhân viên mát-xa như họ sử dụng.
Có chuyện mờ ám!
Lưu Thiến Dĩnh vừa định bám theo thì đã bị quản lý lên tầng phát hiện ra, quản lý nghi ngờ hỏi: “Cô đang làm gì ở đây?” Nói rồi, quản lý còn vô thức liếc về phía căn phòng mát-xa. Lưu Thiến Dĩnh nhìn là hiểu ngay quản lý cũng biết gì đó.
Nhưng rốt cuộc căn phòng đó đang ẩn chứa chuyện gì?
Một nhân viên mát-xa nữ xinh đẹp trang điểm lộng lẫy, còn tắm rửa kỹ càng, vào phòng mát-xa riêng của ông bà chủ để làm gì?
Chẳng nhẽ chỉ đơn giản là mát-xa?
Lưu Thiến Dĩnh vô cùng tò mò, cô ấy trả lời vài câu đối phó rồi chạy xuống tầng dưới nhân lúc không ai để ý. Đúng như dự đoán, cô ấy đã nhìn thấy chiếc Maybach của ông chủ La đậu dưới tầng. Cô ấy lại chạy đến hỏi anh chàng lễ tân, anh chàng nói: “Đúng rồi, ông chủ La đến đấy. Tuần nào ông ấy cũng đến đây mát-xa nhưng có phòng mát-xa riêng.”
Lưu Thiến Dĩnh cảm thấy anh nhân viên lễ tân này thật ngây thơ.
Hôm đó Lưu Thiến Dĩnh để ý hai tiếng sau nhân viên mát-xa đó mới xuống tầng. Lưu Thiến Dĩnh quan sát kỹ người đó. Mặc dù hai tiếng đồng hồ vừa đủ cho một liệu trình mát-xa bình thường cộng thêm nửa tiếng cũng không có gì bất thường nhưng nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi của đối phương, gương mặt mệt mỏi nhưng lại rất thỏa mãn và mùi hương khó tả trong không khí, Lưu Thiến Dĩnh biết ngay là đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Lưu Thiến Dĩnh rất hoang mang.
Thực ra chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cô ấy. Chỉ là, từ nhỏ cô ấy đã xinh đẹp, lại lớn lên trong môi trường phức tạp nên luôn giữ được sự nhạy bén với một số chuyện, vậy mới bảo vệ được bản thân. Tuy nhiên lúc đó cô ấy đã cho rằng nhân viên mát-xa đó mèo mả gà đồng với ông chủ La.
Nhưng nếu quản lý đã biết thì bà chủ có biết không? Bà chủ gần như ở tiệm cả ngày, việc gọi phục vụ mỗi tuần một lần thế này có qua được mắt bà chủ không?
Lúc đó Lưu Thiến Dĩnh đã định nghỉ việc, nhưng…tiệm trả lương quá hậu hĩnh cho nhân viên minh tinh, Lưu Thiến Dĩnh ôm tâm lý “không liên quan đến mình” nên vẫn không nỡ rời đi.
Nhưng Lưu Thiến Dĩnh bản tính tò mò cứ như mèo thấy mỡ, không ngừng quan sát. Một tháng sau đó, cô ấy đã phát hiện ra một sự thật kinh hoàng:
Mỗi tuần…đều đổi một nhân viên mát-xa.
—Hết chương 80—