Mấy hôm nay, nhịp sống của Lý Khinh Diêu vẫn không có gì đổi khác.
Mỗi ngày dậy lúc bảy rưỡi sáng. Trước khi đến đội cảnh sát hình sự tuyến đầu, mỗi sáng Lý Khinh Diêu phải tốn nửa tiếng đánh răng rửa mặt và trang điểm. Nhưng hiện tại mười lăm phút là đủ, nếu nhanh thì năm phút cũng không thành vấn đề. Không bận rộn với vụ án thì cô thu dọn nhà cửa, quét dọn vệ sinh. Đi năm phút là tới quán bún hoặc quán bánh bao. Tùy theo tâm trạng muốn ăn gì thì ăn nấy, dù sao thì cũng chỉ có mình cô, muốn ăn thế nào thì ăn. Dù sức ăn có tăng ít nhất một nửa, cô cũng vẫn bình thản. Lý Khinh Diêu cũng ăn nhanh hơn trước, nhưng…vẫn không ăn nhanh bằng cái thùng cơm nào đó.
Ăn sáng xong, Lý Khinh Diêu lại mất năm phút đi bộ đến cơ quan, pha trà, rót nước, tán mấy câu với đồng nghiệp thì cũng đến giờ làm. Mấy hôm nay, các thành viên trong Đội thường hay nhắc đến hai vị đến Vân Nam công tác, nghe nói họ đã tìm được băng đảng buôn lậu người, nghe nói đôi uyên ương trốn chạy kia thực sự đã vượt biên, cũng nghe nói Trần Phổ đã lấy lại mặt mũi cho Đội hai, tìm ra nơi ẩn náu của hai người Lộ Tinh và Lý Mỹ Linh. Lý Khinh Diêu ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe.
Có lần Diêm Dũng còn hỏi cô, “Khi nào hai người họ về nhỉ?” Lý Khinh Diêu trả lời tôi không biết. Diêm Dũng thẳng tính, cười ha hả nói tôi tưởng cậu và anh Trần Phổ liên lạc nhiều mà. Lý Khinh Diêu vừa cười vừa cho cậu ta một đấm, nói rằng đấy là ảo giác của cậu thôi, ngoài công việc ra, tôi chưa bao giờ chủ động liên lạc với anh ấy. Diêm Dũng đồng cảm, cũng đúng, anh ấy cũng sai sử cậu hệt như con lừa.
Vụ án giết người Đội hai mới hợp tác điều tra không phức tạp. Phương Giai dẫn theo mấy người họ, chẳng mấy đã xác định được hung thủ. Đợt đấy, Lý Khinh Diêu đi sớm về khuya, làm việc hết mình, không ngại khó ngại khổ. Công việc điều tra và hồ sơ cô phụ trách đều rất tỉ mỉ chu đáo, được mọi người khen ngợi hết lời. Thậm chí cả đội trưởng Đội một và Đội ba cũng đến làm mai cho cô nhân lúc Trần Phổ vắng mặt, “Này, nghe nói cô cảnh sát hoa khôi nhà các cậu vừa thông minh vừa giỏi giang, vẫn còn độc thân à? Đội chúng tôi có mấy thanh niên đẹp trai tài năng, muốn làm quen không?” “Ai bảo cô ấy độc thân? Anh Đinh chứ ai. Haha.”
Diêm Dũng dẫn theo vài thành viên lực lưỡng tức giận đuổi đám người kia về. Tuy rằng Đội hai Trần Phổ phụ trách luôn nổi tiếng với phong cách trai đầu gỗ, không ai ngấp nghé Lý Khinh Diêu (Một trong những nguyên nhân chính đương nhiên là là Trần Phổ chỉ “lật thẻ” một lần thì đã trở thành người cộng tác cố định của Lý Khinh Diêu mất rồi). Nhưng nếu có người ở Đội khác đến “bứng” người, Đội hai tuyệt đối sẽ không để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài.
Diêm Dũng còn lén lút nhắn tin đánh tiếng với Trần Phổ: [Đại ca, đội trưởng Đội một và Đội ba quá đáng quá trời, định giới thiệu mấy tên đầu đất, lưu manh, gà còm đội họ cho Lý Khinh Diêu làm quen. Lại còn bảo có đủ kiểu từ béo đến gầy, từ đen đến trắng, đủ loại cho Lý Khinh Diêu chọn. Nếu để bọn họ đào được tường thì mặt mũi Đội hai biết để ở đâu? Mặt mũi anh biết để ở đâu?]
Nếu là trước đây, khi Trần Phổ không bận rộn thế này, anh chắc chắn sẽ trả thù, tìm mọi cách để át những đội khác. Nhưng lần này, tin nhắn của Diêm Dũng đã gửi đi được mấy ngày rồi mà Trần Phổ vẫn không trả lời. Diêm Dũng và mấy quân sư quạt mo trong Đội phân tích rồi rút ra kết luận: Chắc chắn cuộc sống biên giới quá khắc nghiệt, khiến Trần Phổ mệt mỏi. Vì thế mọi người trong Đội hai phải tạm hoãn kế hoạch trả thù cho đến khi Trần Phổ trở về và lấy lại tinh thần.
Lý Khinh Diêu cũng nhận ra náo động xung quanh, nhưng cô không để tâm. Chẳng qua khi đi trên đường, cô gặp những cảnh sát trẻ tuổi của đội khác nhiều hơn, số người bắt chuyện với cô cũng tăng lên. Nhưng kể từ ngày Trần Phổ lột mặt nạ của cô xuống, cô đã không còn tâm trạng giả vờ làm đóa hoa trắng dịu dàng nữa. Khi Lý Khinh Diêu lạnh lùng, cô có thể lạnh như băng. Rõ ràng là những lời nói lịch sự, nhưng lại như một tảng băng đâm thẳng vào mặt bạn. Thế rồi chẳng mấy chốc, Lý Khinh Diêu và Trần Phổ xa cách ngàn dặm cũng có thêm một biệt danh mới – Người đẹp băng giá. Băng giá nghe thì mát lạnh dễ chịu, nhưng thực ra là lạnh đến thấu xương.
Diêm Dũng lại nhắn cho Trần Phổ biết biệt danh này, lần này Trần Phổ đã trả lời: [Haha, hợp đấy.]
Diêm Dũng ngơ ngác: Nếu cậu đoán không lầm, hình như Trần Phổ đang móc mỉa thì phải?
Còn Lý Khinh Diêu.
Mỗi ngày sau khi tan làm, nhịp sống của cô đã có thay đổi. Trước đây, cô thường tăng ca cùng Trần Phổ hoặc ăn cơm. Hai người đa phần toàn ăn tại các quán lề đường hoặc đồ ăn nhanh. Dù không cần tăng ca, hai người vẫn ăn uống, đi dạo tiêu cơm, đấu khẩu, hoặc cùng nhau tiếp tục điều tra vụ án của anh trai. Buổi tối thường trôi qua rất nhanh.
Nhưng dạo này không bận rộn, Lý Khinh Diêu tan làm liền rảnh rỗi. Phương Giai có vợ có con, cứ tan làm là phi về ngay. Lý Khinh Diêu không có tâm trạng tìm chỗ ăn, nên tìm bừa một chỗ quán cạnh khu chung cư hoặc gọi đồ ăn ngoái. Cô ăn cơm tắm rửa xong mới chỉ tầm bảy giờ tối, vẫn còn năm tiếng đồng hồ mới đến mười hai giờ, cũng là giờ cô thường đi ngủ.
Đột nhiên Lý Khinh Diêu nhận ra hóa ra buổi tối dài như vậy.
Ngày hôm sau, Lý Khinh Diêu đến báo cáo Đinh Quốc Cường, yêu cầu được tiếp tục tự điều tra Hướng Tư Linh. Đinh Quốc Cường tò mò nhìn cô: Trước đây Trần Phổ cũng nói vậy, khi quay về cậu ấy sẽ điều tra. Sao? Hai đứa không bàn bạc với nhau à?
Lý Khinh Diêu gật đầu trả lời: Chúng cháu quả thật không ăn ý cho lắm.
Được lão gia cho phép, Lý Khinh Diêu đã cống hiến toàn bộ thời gian sau khi tan làm cho La Hồng Dân và Hướng Tư Linh. Cô phát huy sở trưởng của mình, điều tra sâu và tỉ mỉ về hai người này. Trong quá trình điều tra, cô cũng từ từ nhận ra dù chỉ mới làm việc chung với Trần Phổ được vài tháng, nhưng anh dần dần ảnh hưởng đến cô rất nhiều. Ví dụ như bây giờ khi cô một mình điều tra, điều đầu tiên cô nghĩ đến đó là không nên điều tra theo mục đích rõ ràng, mà nên tìm những “câu chuyện” của La Hồng Dân và Hướng Tư Linh. Cô quyết định sẽ bắt đầu từ nạn nhân La Hồng Dân.
Lịch sử khởi nghiệp của La Hồng Dân rất dài, tài liệu công ty nhiều vô cùng. Ông ta đứng tên hàng chục căn hộ ở Tương Thành. Ngoài những căn hộ cho thuê, có đến mười mấy căn hộ ông ta để ở và để trống. Lý Khinh Diêu phải xem từng trang tài liệu, kiểm tra từng căn hộ một. Nhờ có Đinh Quốc Cường đứng sau hậu thuẫn, thêm cả Hướng Tư Linh rất tỏ ra hợp tác, dường như không sợ bị họ điều tra nên công việc diễn ra rất thuận lợi.
Có hôm Lý Khinh Diêu điều tra đến mười một, mười hai giờ mới về nhà nhưng vẫn không buồn ngủ. Cô ngồi trước bàn, tiếp tục nghiên cứu tài liệu liên quan đến vụ án của anh trai. Nói chung, mấy hôm nay, từ sáng tới tối, Lý Khinh Diêu rất bận rộn, rất yên bình, mục tiêu rõ ràng, tâm hồn không xáo động, không lãng phí một phút một giây nào vào những người và những việc không đáng.
Lần nọ, cô xem lại cuốn sổ tay ghi chép công việc cá nhân mà anh trai để lại trước khi mất tích. Cuốn sổ màu đen cỡ bàn tay, giống hệt loại sổ mà các thành viên Đội hai hay sử dụng. Tại trang gần cuối cuốn sổ, Lý Khinh Diêu nhìn thấy một tờ giấy kẹp bên trong. Đó là lời bài hát “Angel” anh trai cô chép tay. Trước đây cô cũng từng nhìn thấy tờ giấy này, nhưng không để ý. Lần này khi nhìn thấy nó, Lý Khinh Diêu lại sững sờ.
Cô mở điện thoại, bật bài hát này, rồi nhắm mắt nằm trên giường, hai tay đặt lên lồng ngực. Khi bài hát được phát lại lần thứ hai, phát được nửa chừng, Lý Khinh Diêu đột nhiên mở mắt, tắt nhạc, lạnh lùng thở một hơi dài thật nặng nề. Cả gia đình ba người quây quần bên nhau, tán chuyện công việc và một vài chuyện thú vị dạo này. Lý Khinh Diêu tỏ ra rất cởi mở, vui vẻ, tinh thần phấn chấn.
Nhưng sau khi ăn xong, bố cô đi rửa bát, mẹ cô đột nhiên muốn bắt mạch cho cô. Lý Khinh Diêu bình thản chơi điện thoại, để cho mẹ mình bắt mạch, rồi ngoan ngoãn thè lưỡi ra cho mẹ xem. Cuối cùng bà Viên Linh tặc lưỡi, “Nóng gan kìa, lần trước chỉ có mỗi viền lưỡi đỏ, lần này đỏ hết cả lưỡi rồi. Mạch cũng cứng như dây đàn, đập thình thịch. Can khí uất nặng, lại thức khuya nữa đúng không? Mất ngủ à? Mạch thận của con yếu lắm. Lúc nãy ăn cơm mẹ đã thấy rồi, con cứ gượng cười. Ai làm còn giận à? Hay là công việc không thuận lợi? Nói mẹ nghe xem nào.”
Lý Khinh Diêu mở to đôi mắt vô tội, “Đâu có ạ. Công việc con thuận lợi lắm ạ. Ngày nào cũng được mọi người khen ngợi. Ai làm con giận được? Ai dám làm con giận chứ?”
Câu nói này rõ ràng đượm vẻ tức giận. Bà Viên Linh lại hỏi: “Trần Phổ là cấp trên của con còn gì? Con bị bắt nạt mà nó không bảo vệ con à?”
Lý Khinh Diêu: “Haha, mẹ ơi, cầu người chi bằng cầu mình. Anh ấy bận rộn lắm, sao quản hết được mọi người.”
Nghe như đang móc mỉa, nhưng con cái dù sao cũng đã lớn rồi, thêm mấy năm trước tâm trạng Lý Khinh Diêu sa sút. Hai năm nay khó lắm mới khá lên được, bà Viên Linh cũng không tiện ép hỏi. Cuối cùng, bà Viên Linh đánh giá cô “già tría non hột”. Rồi lại dúi cho cô năm hộp Gia vị tiêu dao hoàn, lắc đầu ngao ngán: Uống thuốc chỉ như thêm mắm thêm muối, quan trọng là bản thân con phải nghĩ thoáng. Có vấn đề gì thì cứ giải quyết, khi nào muốn nói với bố mẹ thì cứ nói. Đừng để trong lòng.
Lý Khinh Diêu im lặng một lúc, trả lời: Vâng ạ, thật ra không có gì to tát đâu ạ.
Khi về đến căn hộ thuê, Lý Khinh Diêu vừa nhai tiêu dao hoàn mẹ đưa, vừa âm thầm rủa Trần Phổ không tiếc lời. Đây cũng là lúc cô nhớ đến Trần Phổ mỗi ngày, không nhiều, mỗi ngày ba lần, mỗi lần hai gói, mỗi gói một trăm viên.
Buổi tối trước khi gửi hai tin nhắn cho Trần Phổ, có lẽ do ăn quá nhiều thuốc nên Lý Khinh Diêu phấn chấn tinh thần, đến mười hai giờ mà vẫn chưa buồn ngủ. Cô quyết định tiếp tục ở lại căn nhà cũ đứng tên La Hồng Dân để tìm kiếm.
Đó là căn hộ thương mại rộng hơn 100 mét vuông, La Hồng Dân mua cách đây mười năm. Nhiều năm trước có thể xem là khá tiện nghi, nhưng hiện tại chỉ có vị trí là đẹp, còn căn hộ thì đã quá cũ. La Hồng Dân ở đây khoảng hai ba năm và đã dọn đi vào sáu năm trước. Nội thất cũ trong nhà vẫn còn ở đó, có lẽ La Hồng Dân cũng không định mang đi. Đồ đạc không nhiều, trong tủ có vài cái chăn, mười mấy bộ quần áo, còn đồ điện đã chuyển hết đi rồi. Có một số nồi niêu xoong chảo, ngoài ra còn có một vài cuốn sách và tạp chí nằm trên giá sách.
Căn nhà này có lẽ đã mấy năm không ai ở nên nơi nào cũng đóng bụi dày. Lý Khinh Diêu cẩn thận tìm kiếm, với phong cách của cô, cũng không ngoa khi nói là đào ba thước đất không để lại dấu vết.
Bức ảnh chụp chung của La Hồng Dân và Lưu Hoài Tín được cô phát hiện trong một lớp lót sau bức ảnh nào đó trong cuốn album cũ. Nếu là người hành động vội vàng, thời gian gấp gáp, có lẽ đã bỏ lỡ manh mối này. Nhưng mấy hôm nay, thứ Lý Khinh Diêu dư dả nhất chính là thời gian.
Vốn dĩ chuyện lớn thế này, Lý Khinh Diêu chắc chắn phải gọi điện báo Trần Phổ. Nhưng cô nhìn điện thoại, đã hơn ba rưỡi sáng, anh đang ở tận Vân Nam, có mọc cánh cũng không thể bay đến đây ngay được. Nghĩ đến tính cách cống hiến hết mình cho công việc của anh, chắc hẳn đi ngủ rất muộn, nên cô quyết định gửi tin nhắn trước.
Sau khi gửi xong, Lý Khinh Diêu lại gửi cho Phương Giai một tấm ảnh tương tự, đồng thời xin phép ngày mai đến muộn.
Khi cô cất kỹ vật chứng nóng hổi vào ngăn kéo văn phòng và khóa lại rồi về nhà tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, thì đã là năm giờ sáng. Cô nhìn điện thoại, Trần Phổ vẫn chưa trả lời, Lý Khinh Diêu khẽ chửi “đồ lợn” rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lý Khinh Diêu đi làm với đôi mắt gấu trúc. Thức trắng suốt một đêm nên Lý Khinh Diêu không có tâm trạng ăn sáng. Cô chỉ mua một ổ bánh mì không đường không dầu ven đường. Khi cô vừa kẹp bánh mì vừa bước vào văn phòng Đội hai thì đã là hơn mười giờ sáng.
Lý Khinh Diêu mệt mỏi ngồi xuống chỗ của mình, chợt nhớ ra sáng nay đi vội nên quên uống tiêu dao hoàn. Lý Khinh Diêu bực dọc, lại chửi Trần Phổ. Lý Khinh Diêu cắn mạnh một miếng bánh mỳ, đột nhiên cảm thấy là lạ.
Cô ngẩng đầu lên.
Có một người đàn ông phong trần mỏi mệt ngồi trên chiếc ghế trống đã gần một tuần nay. Hành lý của Trần Phổ vẫn còn nằm bên cạnh bàn, chiếc áo gió vắt trên lưng ghế. Vẫn là bộ đồ màu đen, áo phông đen, quần đen, đầu tóc hơi bù xù nhưng gương mặt đã được rửa sạch. Đôi mắt anh cũng thâm quầng, đang yên lặng nhìn cô.
—Hết chương 86—