Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 96



Trần Phổ hỏi Tôn Viễn An: “Ông nói không có người này mà?”

Tôn Viễn An nói: “Đã bảy tám năm rồi cô ta không đến, sao tôi nhớ được.”

Do Tôn Chỉ Lan rất hợp tác, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu nể cô ấy nên không ép hỏi Tôn Viễn An nữa. Trần Phổ đưa mắt ra hiệu Lý Khinh Diêu, rồi nhìn Tôn Chỉ Lan.

Lý Khinh Diêu hiểu ngay, có thể Tôn Chỉ Lan chính là điểm đột phá.

Chuyện này cũng dễ nhận ra thôi. Vợ Tôn Viễn An mất sớm, một mình ông ta nuôi con khôn lớn. Khi ở cạnh bố, Tôn Chỉ Lan cực kỳ tự tin, thoải mái và có tiếng nói chứng tỏ cô ấy lớn lên trong tình yêu thương của bố.

Vừa nãy Tôn Viễn An không hợp tác, hiện trong hệ thống chỉ có một bệnh án “viêm phổi” mơ hồ, đương nhiên ông ta có thể tiếp tục viện cớ không nhớ rõ, muốn ông ta tiết lộ có lẽ khó hơn cả bắc thang lên trời.

Tôn Chỉ Lan thì khác, cô ấy hợp tác tích cực với cảnh sát chứng tỏ rất sợ cha mình gặp rắc rối và muốn làm rõ vụ việc càng sớm càng tốt. Hơn nữa, cô ấy cũng thể hiện mình rất ngay thẳng chính trực. Nếu năm đó Tôn Viễn An thật sự đã làm gì đó, Lý Khinh Diêu nghĩ ông ta chắc chắn không nói cho con gái biết. Tôn Chỉ Lan rõ như lòng bàn tay tình hình phòng khám, cho thấy họ có thể khai thác thêm thông tin từ cô ấy.

Trần Phổ đặt tay lên vai Tôn Viễn An, Tôn Viễn An khẽ run rẩy.

“Bác sĩ Tôn, ông đưa tôi đi tham quan phòng khám một vòng được không?”

Tôn Viễn An do dự một lát mới trả lời: “Được.”

Hai người vừa rời khỏi văn phòng, Lý Khinh Diêu liền bắt chuyện với Tôn Chỉ Lan.

“Tại sao bố chị lại không hợp tác nhỉ? Chúng tôi điều tra người khác, đâu có liên quan đến ông ấy. Ông ấy làm vậy chắc khác nào tự rước lấy phiền.”

Lý Khinh Diêu vừa phàn nàn vài câu, Tôn Chỉ Lan lập tức cảm thấy như đang trò chuyện với bạn bè đồng trang lứa, tâm trạng cô ấy cũng thoải mái hơn nhiều. 

Cô ấy trả lời: “Bố tôi là người rất cố chấp, thích chui đầu vào ngõ cụt. Hai người đừng chấp nhất với ông ấy. Ông ấy không phải người xấu, cũng rất tận tình với bệnh nhân.”

Lý Khinh Diêu gật đầu: “Mẹ tôi cũng mở phòng khám, nhưng là phòng khám Y học Cổ truyền. Tận tình với bệnh nhân là điều quan trọng nhất.”

Tôn Chỉ Lan lại cảm thấy thân thiết hơn với cô hơn, cô ấy hỏi: “Các cô đang điều tra vụ án gì thế? Hướng Tư Lăng này có vấn đề gì hả?”

Lý Khinh Diêu ra hiệu “suỵt”, nói: “Không được phép hỏi. Cũng mong chị giữ bí mật chuyện chúng tôi từng đến đây, được không?”

Tôn Chỉ Lan lập tức đồng ý.

Lý Khinh Diêu lại hỏi: “Bảy tám năm trước, chị còn đang học đại đúng không?”

“Đúng, tôi đang học Đại học Sư phạm.”

“Vậy chắc chị cũng lớn lên trong phòng khám giống như tôi nhỉ?”

Tôn Chỉ Lan mỉm cười nói đúng rồi, rồi lại nói với cô: “Nếu không cần bằng cấp thì lúc mười tuổi tôi đã tiêm được cho người khác rồi.”

Lý Khinh Diêu cười với cô ấy, rồi chuyển chủ đề: “Chị có ấn tượng gì về người tên Hướng Tư Linh này không?”

Tôn Chỉ Lan lắc đầu: “Hồi đại học, tôi chỉ về nhà vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông nên không có ấn tượng gì về cái tên này.”

Lý Khinh Diêu vẫn hy vọng có thể tìm lại bệnh án giấy gốc. Cô hỏi: “Hệ thống chẩn trị của phòng khám này dùng rất tốt, được lắp đặt vào năm nào vậy?”*

“Tháng 7 năm 2016.”

Lý Khinh Diêu sửng sốt, ánh mắt lại đổ dồn lên khuôn mặt Tôn Chỉ Lan.

Dù là nhân viên của phòng khám e rằng cũng phải suy nghĩ một lúc mới nhớ ra được thời gian lắp đặt hệ thống tám năm trước, thậm chí có thể không nhớ rõ cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng Tôn Chỉ Lan lại trả lời ngay lập tức.

“Là chị nhờ người lắp đặt hệ thống à? Tôi thấy bố chị có vẻ không rành về mấy thứ này.”

Nụ cười trên khuôn mặt Tôn Chỉ Lan tắt lụi, cô ấy nói: “Không phải tôi, tôi học xã hội nên không biết mấy thứ này. Là học trò của bố tôi hồi đó làm hết đấy.”

Lý Khinh Diêu nhìn ra ngoài, hỏi cô ấy: “Giờ anh ta còn làm ở phòng khám không?”

“Anh ấy đã rời khỏi Tương Thành từ bảy năm trước rồi.”

Bảy năm, lại là bảy năm.

Hiện tại, mỗi khi nghe thấy hai chữ “bảy năm” và “Gia viên Triều Dương”, thần kinh Lý Khinh Diêu đều co giật khẽ. Rõ ràng cả cô và Trần Phổ đều đang điều tra vụ án La Hồng Dân, nhưng ngày càng nhiều những manh mối nhỏ lẻ tập trung về Gia viên Triều Dương bảy năm trước.

Là trùng hợp ư?

Lý Khinh Diêu nhìn nét mặt lúng túng của Tôn Chỉ Lan, cô hỏi: “Tên anh ta là gì? Chúng tôi muốn gặp anh ta nói chuyện.”

Tôn Chỉ Lan nói: “Chắc các cô không tìm được đâu. Không ai biết anh ấy đã đi đâu, số điện thoại cũng đã đổi rồi.”

“Anh ta ra đi không một lời từ biệt ư?”

Tôn Chỉ Lan cúi đầu nhìn mặt bàn, sắc mặt bình thản, “Anh ấy chỉ chào bố tôi thôi.”

“Dù người khác không tìm thấy, chúng tôi chắc chắn sẽ tìm thấy. Đến lúc đó, có cần gửi chị số điện thoại không?”

Tôn Chỉ Lan mỉm cười, nói: “Không cần đầu. Trong hệ thống có tư liệu của anh ấy, cô đợi một lát.”

Tôn Chỉ Lan rất thuần thục mở ra một hồ sơ.

Đó là một chàng trai trẻ da ngăm đen, gương mặt tuấn tú, lúc đó trông chỉ mới hai mươi ba, hai mươi tư tuổi. Anh ta mặc áo blouse trắng, ánh mắt sáng ngời, thần sắc tươi tỉnh.

Tên anh ta là Diệp Tùng Minh, người làng quê nào đó thuộc Tín Dương, Hà Nam, tốt nghiệp một trường Đại học Y loại C ở Tương Thành.

Lý Khinh Diêu nhìn bức ảnh trên màn hình, cô huých khẽ Tôn Chỉ Lan: “Hồi đấy có phải chị và anh ta…”

Tôn Chỉ Lan vốn thẳng tính, nhìn đôi mắt dịu dàng và thiện ý của Lý Khinh Diêu, cô ấy cũng cảm thấy không cần phải giấu diếm, đặng cười khổ và trả lời: “Thế đấy.”

“Tại hai người lại xa nhau?”

Tôn Chỉ Lan dường như lại nhìn thấy người thanh niên gầy gò ngăm đen hồi nào. Đôi mắt anh sáng nhất thế giới, luôn tràn đầy năng lượng. Anh miệt mài đưa hệ thống mới vào, cải tiến quy trình phân loại bệnh nhân. Ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, làm việc không ngừng nghỉ. Vào ngày nghỉ duy nhất mỗi tuần, anh sẽ đi tàu điện ngầm, sau đó ngồi hai chuyến xe buýt đến trường của cô ấy, như thể chưa bao giờ biết mệt mỏi là gì.

Anh đi ăn cơm, xem phim, dạo phố cùng cô. Anh cùng cô lăn lộn đùa nghịch trong tuyết, hò hét chạy nhảy trên những ngọn đồi như hai đứa ngốc. Họ trao nhau nụ hôn và những cái ôm trong góc phòng khám vắng người.

Tôn Chỉ Lan mỉm môi, trả lời: “Chúng tôi bên nhau hơn một năm. Từ lúc tôi học năm hai cho đến năm ba, vẫn luôn yêu thương nhau. Cho đến một ngày, anh ấy bất ngờ nhắn tin nói rằng anh ấy cảm thấy chúng tôi không hợp nhau và đề nghị chia tay. Tôi hoàn toàn không thể chấp nhận được, giận anh mấy mấy ngày trời. Cuối tuần, tôi vội vã từ trường về nhà thì anh ấy đã đi mất rồi.”

“Anh ta là người thế nào?”

Tôn Chỉ Lan im lặng một hồi mới trả lời: “Tuy rằng trong chuyện tình cảm của chúng tôi, anh ấy là một kẻ tồi tệ vô trách nhiệm. Nhưng khách quan mà nói, anh ấy là một người rất tốt, rất nhân hậu và chính trực. Anh ấy làm việc cực kỳ chăm chỉ, tận tâm với bệnh nhân. Anh ấy cũng rất thông minh, chính anh ấy là người liên hệ và đưa hệ thống chẩn trị vào phòng khám. Lúc ấy tôi còn nói đùa, anh ấy đã thay da đổi thịt cho phòng khám.

Bây giờ tôi đã có bạn trai rồi, chúng tôi yêu nhau đã được hai năm và dự kiến kết hôn vào cuối năm nay. Nếu tìm được anh ấy, các cô không cần đưa thông tin liên lạc của anh ấy cho tôi đâu. Chỉ mong các cô hỏi giúp tôi một câu tại sao hồi đó anh ấy lại ra đi? Cả đời này tôi luôn muốn biết câu trả lời.”

Rời khỏi phòng khám, Lý Khinh Diêu nói với Trần Phổ: “Hệ thống chẩn trị là do Diệp Tùng Minh đưa vào, chắc chắn anh ta cũng là người nhập dữ liệu bệnh án. Có lẽ anh ta biết rõ chuyện của Hướng Tư Linh. Hơn nữa, năm đó anh ta đột ngột từ bỏ người yêu và công việc và đột ngột ra đi quả thật rất kỳ lạ.”

Trần Phổ lập tức gọi điện cho cảnh sát Tín Dương, Hà Nam, nhờ họ giúp đỡ tra cứu thông tin và tung tích của Diệp Tùng Minh, cảnh sát Tín Dương đồng ý ngay lập tức. Trần Phổ cũng liên lạc với cảnh sát phụ trách hồ sơ hộ tịch trong cục và nhờ họ giúp đỡ tìm kiếm.

Việc còn lại bây giờ là chờ đợi tin tức.

Đúng lúc ánh đèn phố thị sáng lên, bụng hai người réo ầm ĩ. Nhưng theo thói quen chiến tranh lạnh hai tuần nay, giờ nhẽ ra hai người đã phải mỗi người một ngả rồi.

Trần Phổ nhìn những cửa hàng bên đường với vẻ mặt tự nhiên, rồi hỏi cô: “Hôm nay chúng ta phải ăn mừng một bữa. Em thích ăn khuya hay món xào?”

Anh không nói chúc mừng điều gì.

Lý Khinh Diêu nói: “Em vẫn thích một mình về nhà ăn đồ đặt ngoài hơn.”

Trần Phổ bật cười, anh đặt hai tay lên vai Lý Khinh Diêu, thỏ thẻ ngay bên tai cô, “Cần tôi nhận lỗi bao nhiêu lần em cứ báo cho tôi biết để tôi còn biết đường.”

Lý Khinh Diêu bị anh đẩy lui vài bước, cô không nhịn được cười, nói với anh: “Trần Tiểu Phổ, anh có biết hai chữ “khí phách” viết thế nào không?”

“Tôi không biết, mà biết để làm gì? Khí phách có đi ăn được với em không?”

Hai người cười cười nói nói, Lý Khinh Diêu chọn một quán đồ xào rồi nói: “Em đãi, không được giành.”

Trần Phổ ngồi xuống ghế đối diện, hỏi cô: “Tại sao?”

Lý Khinh Diêu xem thực đơn, nói với anh: “Hôm nay anh mời em uống trà sữa, ăn sô cô la. Em cũng muốn mời anh ăn gì đó.”

Khi cô nói, giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm, rất từ tốn. Trần Phổ nghe mà nhũn cả tim. Anh cảm thấy mình đã hiểu ý của cô, cô đang nói với anh cô và anh giống nhau. Cô cũng không muốn cãi vã, không muốn chiến tranh lạnh.

Cô cũng muốn làm anh vui vẻ.

“Tôi muốn ăn móng giò hầm cải ngồng.” Anh tích cực đáp lại cô bằng cách gọi món.

Ai dè Lý Khinh Diêu nhìn thực đơn, quả quyết nói: “Buổi tối em không ăn móng giò đâu, béo lắm. Mà đây là lẩu, một nồi to tướng thế này mình anh ăn không hết. Hơn nữa giá tận 128 tệ lận, mắc quá. Anh đổi món khác đi.”

Trần Phổ: “…”

“Nhưng tôi muốn ăn móng giò cơ.”

Lý Khinh Diêu ngẩng đầu nhìn anh, “Được. Em sẽ gọi cho anh một phần móng giò nướng 18 tệ, chốt thế nhé. Các món khác cứ để em gọi, anh nghỉ ngơi đi.”

Cuối cùng hai người đều ăn no căng bụng, phải ôm bụng ra khỏi quán ăn.

Lý Khinh Diêu: “Đều tại anh gọi Coca cỡ to, em uống nhiều quá trời.”

“Hay là chúng ta đặt ra quy định, sau này mỗi tuần uống nước giải khát một lần.” Trần Phổ cũng sợ phát tướng hoặc bụng phệ.

“Nói được làm được nhé?”

“Tôi có gì mà không làm được, không thì lần sau uống nước đá.”

“Mẹ em bảo anh thận hư mà? Còn uống nước đá à?”

Trần Phổ đứng im không chịu đi, “Sao dì Viên lại kể hết với em? Đây là chuyện riêng tư của bệnh nhân…Không đúng! Dì bảo sức khỏe tổng thể của tôi rất tốt, tốt hơn hầu hết mọi người. Do tôi thức khuya, thận khí hơi yếu chút chút thôi, đây mà là thận hư à? Vãi! Em quay lại đây cho tôi, đi nhanh như thế làm gì?”

Trong lúc đang nói chuyện thì điện thoại Trần Phổ reo lên, là cuộc gọi từ Hà Nam. Trần Phổ nói với Lý Khinh Diêu: “Lại đây.” Rồi lập tức nghe điện thoại.

Cảnh sát Hà Nam làm việc rất nhanh. Vì số điện thoại, địa chỉ nhà và công việc của Diệp Tùng Minh trong những năm gần đây đều đã được đăng ký trên hệ thống. Bảy năm trước, sau khi rời khỏi Tương Thành, Diệp Tùng Minh đã quay về một huyện thuộc Tín Dương và mở một phòng khám tư nhân. Từ đó đến nay, Diệp Tùng Minh vẫn luôn sinh sống ở Hà Nam. Anh ta chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, vẫn luôn độc thân.

Hai năm trước, trên đường lái xe đi mua thuốc, Diệp Tùng Minh đã gặp tai nạn và qua đời, hưởng dương 32 tuổi.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Khinh Diêu nói: “Thế là manh mối lại đứt đoạn nữa à?”

Trần Phổ nói: “Tôi nghĩ phải đi Hà Nam một chuyến, tận mắt xem xét tình hình.”

Lý Khinh Diêu: “Thế anh đi một mình đi, tạm biệt.”

Trần Phổ bật cười, giơ tay vò mạnh mái tóc ngắn của cô, đến nỗi Lý Khinh Diêu sầm mặt vỗ tay anh kêu cái “bốp”, ai dè Trần Phổ lại nhanh tay véo má cô.

“Trần Tiểu Phổ, anh điên à?” Anh véo quá mạnh khiến má cô đau điếng.

“Tôi hành động một mình thì nguy hiểm lắm, em đi với tôi không?”

Lý Khinh Diêu: “Tùy.”

Trần Phổ kiểm tra phương tiện giao thông rồi liên lạc với cảnh sát Hà Nam xác nhận vị trí quê của Diệp Tùng Minh và thông tin liên lạc với gia đình anh ta. Cuối cùng anh quyết định tối nay sẽ đi tàu hỏa giường nằm với Lý Khinh Diêu, sáng hôm sau có thể đến thị trấn Diệp Tùng Minh sinh sống.

—Hết chương 96—


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.