Nguyên Cẩm Hoa vui mừng nhìn Khấu Tấn, nước mắt không kìm được mà rơi từng giọt. Khấu Tấn chậm rãi mở mắt, ánh đèn sáng chói của bệnh viện phản chiếu vào mắt, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi. Cổ tay rất đau, cậu không có sức để cử động.
Cậu chỉ nhìn lên trần nhà, nhìn, nhìn mãi… Đã mấy ngày trôi qua rồi? Không có chút ấn tượng nào.
Cậu giãy dụa đứng dậy muốn tìm điện thoại di động, lật mấy lần không thấy mới nhớ ra có lẽ đã để quên trong cặp.
Nguyên Cẩm Hoa đi tìm bác sĩ, đúng lúc này đã trở lại.
“Chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là được, tỉnh lại là tốt rồi.” Bác sĩ liếc nhìn cậu, dường như đang thương hại cậu, “Nhất định đừng làm điều dại dột nữa.”
Khấu Tấn không cần sự thương hại, cậu lạnh lùng nhìn túi truyền dịch đang truyền, không nói gì. Có lẽ bác sĩ cũng thấy không có gì thú vị, không tiếp tục đề tài này nữa, kiểm tra xong rồi rời đi.
Khấu Tấn tỉnh lại là niềm vui lớn với Nguyên Cẩm Hoa, cô nhiệt tình hỏi: “Có đói không? Muốn ăn gì, mẹ đi mua cho con.”
Khấu Tấn liếc cô một cái, rồi chậm rãi nói: “Không đói.”
Nguyên Cẩm Hoa đành thôi, ngồi lại vị trí. Cô không dám nói bừa, vì cô không thể chịu đựng việc mất Khấu Tấn lần nữa. Cuộc trò chuyện của hai người chỉ dừng lại ở đây, sau đó là một khoảng im lặng dài.
Giữa họ dường như không còn gì để nói.
Nguyên Cẩm Hoa không hỏi tại sao, không phải cô không dám hỏi, mà là ngại ngùng, trong mắt cô, toàn bộ chuyện này đều hoang đường tới đáng sợ, nếu Khấu Tấn không đứng trên bờ vực sống chết, có lẽ cô không nhận ra điều này.
Khấu Tấn nói: “Điện thoại.”
“Điện thoại…” Nguyên Cẩm Hoa vội vàng tìm, “Điện thoại không ở đây, có lẽ ở nhà, để mẹ đi lấy.”
“Trong cặp xách. “Khấu Tấn chậm rãi nói.
“Được, được.” Nguyên Cẩm Hoa vội vàng đáp rồi cầm áo khoác rời đi, căn phòng lại trở về yên tĩnh.
Các vật sắc nhọn trong phòng đã được dọn dẹp kỹ, Khấu Tấn tìm mãi không thấy gì. Cậu đang suy nghĩ về khả năng đập đầu vào tường để chết, nhưng có lẽ cậu không đủ sức để thực hiện, cậu rất mệt, rất kiệt sức.
Thế còn việc rút ống kim ra và tự đâm vào cổ mình thì sao? Ý hay đấy. Khấu Tấn vừa di chuyển tay chạm vào kim, cửa đã mở. Đứng ngoài cửa là một người mà Khấu Tấn không dám nghĩ tới, động tác của cậu lập tức dừng lại.
Tần Tứ đứng ở cửa nhìn cậu hồi lâu, rồi từ từ bước đến bên giường, khàn giọng gọi cậu: “…Niên Niên.”
Khấu Tấn muốn đáp lại hắn, trời ạ, cậu thật sự muốn đáp lại hắn, nhưng không biết tại sao cậu lại khóc.
“Tần Tứ.” Cậu thì thầm.
Tần Tứ nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt cậu, rồi cúi đầu hôn cậu.
Đắng, ngọt, hòa quyện vào một nụ hôn. Tần Tứ hôn đi nước mắt trên mặt cậu.
“Niên Niên. ” Hắn gọi tên cậu.
“Niên Niên, có đau không?”
Khấu Tấn thấy mắt hắn lấp lánh, bèn đưa tay lau đi, “Không đau.”
“Cậu nói dối.” Tần Tứ muốn chạm nhưng không dám chạm vào cổ tay Khấu Tấn, hắn nhìn Khấu Tấn, cố tìm bằng chứng nói dối, “Chắc chắn rất đau, chắc chắn rất đau.” Hắn thì thầm.
Khấu Tấn rất muốn nói cho hắn biết, những thứ này đối với cậu không là gì cả, cậu đã quen với đau đớn, đau đớn làm cậu bình tĩnh, nhưng cậu vẫn im lặng không nói gì – cậu không muốn nhìn thấy Tần Tứ khóc nữa.
Nhưng Tần Tứ vẫn khóc.
Vì hắn thấy những vết thương chằng chịt trên cổ tay Khấu Tấn, có vết đã lành, có vết đang đóng vảy, một vết khâu đáng sợ dữ tợn trên đó, trông thật kinh khủng. Đây không phải là kết quả của một ngày một đêm. Khấu Tấn lại lừa hắn, lần trước cậu chỉ cho hắn thấy cổ tay phải, nhưng thực sự tất cả vết thương đều ở tay trái, cậu lại lừa hắn.
Nỗi buồn nhỏ bé, nhưng cũng có thể lớn đến thế.
Tần Tứ nhìn những vết thương kia, cảm thấy mình dường như hiểu được nỗi đau của Khấu Tấn khi phát bệnh, đau đớn đến mức không thể thở nổi. Hắn nhìn Khấu Tấn, ánh mắt cậu vẫn điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức không quan tâm.
Hắn nghẹn ngào, không kiểm soát được nước mắt, “Niên Niên, cậu lừa tôi. Cậu đã nói mà, cậu nói… cậu sẽ không tự làm đau mình, cậu nói cậu sẽ không rời xa tôi, cậu nói mà…”
“Tôi sẽ không rời xa cậu…” Khấu Tấn cố gắng an ủi hắn.
“Đừng lừa tôi nữa, Niên Niên, đừng lừa tôi nữa được không…” Tần Tứ buồn bã tựa đầu vào trán cậu, “Rõ ràng cậu rất đau, sao không nói với tôi. Tôi yêu cậu mà Niên Niên, tôi yêu cậu.”
Khấu Tấn đưa tay ôm hắn, nhưng không thể cười nổi, cậu rất muốn giả vờ bình thường để Tần Tứ đừng lo lắng, nhưng thất bại, mặt cậu vẫn tái nhợt, như chỉ cần thổi là ngã. Cậu cố gắng đáp lại Tần Tứ: “Tôi cũng yêu cậu.”
Tần Tứ cuối cùng không khóc nữa, nhưng mũi hắn vẫn đỏ, Khấu Tấn dụi nhẹ vào đó. Cậu vẫn lưu luyến vòng tay của Tần Tứ, nhưng suýt nữa đã mất đi mãi mãi.
Tần Tứ hôn trán cậu: “Chúng ta sẽ là người thân thiết nhất… Niên Niên, cậu có thể bộc lộ mọi sự yếu đuối trước mặt tôi… Tất cả của cậu, tôi đều khao khát muốn hiểu… Có thể nói với tôi bất cứ điều gì, chúng ta là người thân thiết nhất, biết không? Đừng đẩy tôi ra xa nữa, tôi yêu cậu nhiều như vậy…”
Khấu Tấn cảm thấy lạ lẫm, điều này không phù hợp với giáo dục cậu nhận được từ nhỏ, cậu được dạy phải hiểu chuyện, phải nhẫn nhịn, đây là lần đầu tiên có người nói với cậu,không cần phải nuốt chửng yếu đuối vào lòng, lần đầu tiên có người nói với cậu, có thể giãi bày hết uất ức.
“Có thể nói với tôi, lúc nào cậu muốn,” Tần Tứ không dám nói ra từ đó, nên nói: “Làm như vậy được không?”
Khấu Tấn nhìn vào đôi mắt vừa ngừng rơi nước mắt của hắn, đẹp đến nỗi như phản chiếu bầu trời sao, cậu đắm chìm trong đó.
“Mọi lúc.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Tần Tứ mím chặt môi, đưa tay lau đi vài giọt nước mắt không kìm được, cố gắng bình tĩnh lại.
Có trời mới biết hắn cố gắng bình tĩnh như thế nào.
Người hắn yêu nhất lúc nào cũng nghĩ đến cái chết, ngay cả khi hắn nghĩ rằng họ đang rất hạnh phúc.
Niên Niên của hắn phải đau khổ đến mức nào.
Tần Tứ ôm Khấu Tấn, anh liên tục vuốt ve sống lưng gầy gò của Khấu Tấn, “Sau này có tôi, có tôi ở đây, biết không? Chúng ta cùng vượt qua, có tôi ở bên cậu, cậu không còn một mình nữa. Chúng ta cùng vượt qua, được không?”
Khấu Tấn rất muốn nói “được”, nhưng cậu không biết liệu đồng ý với Tần Tứ có phải là tội lỗi hay không, cậu không có chút tự tin nào.
“Tần Tứ. “Khấu Tấn gọi hắn.
“Tôi không biết phải đồng ý với cậu như thế nào, tôi, tôi…”
Tần Tứ vỗ vỗ lưng cậu: “Đừng gấp, đừng gấp.”
Rất nhiều lúc đều là như vậy, có đôi khi sốt ruột cậu sẽ nói năng lộn xộn, lời trước không hợp lời sau.
“Tôi không thể hứa hẹn điều gì với cậu, Tần Tứ. Tôi không kỳ vọng mọi thứ sẽ tốt hơn. Nhưng tôi sẽ hợp tác điều trị, sẽ không làm hại bản thân nữa, như vậy được không?” Cậu đang thỏa hiệp, cậu hy vọng Tần Tứ không thất vọng vì mình, hy vọng Tần Tứ sẽ khen ngợi mình, hy vọng trở thành đứa trẻ ngoan nhất, giỏi nhất trong mắt Tần Tứ. Vì thế ánh mắt cậu đầy vẻ van xin.
Chắc chắn Tần Tứ sẽ khen ngợi cậu, trong lòng hắn không có ai ngoan hơn cậu.
“Được, được.” Hắn liên tục nói hai lần “được”, khẳng định nỗ lực của Khấu Tấn, Niên Niên của hắn là đứa trẻ ngoan nhất, giỏi nhất thế gian, điều này không có gì phải nghi ngờ.
“Hôm nay tôi ở lại với cậu, được không?”
“Không.” Khấu Tấn từ chối, “ Cậu không cần phải làm vậy.”
“ Cậu còn có cuộc sống riêng của mình, đừng vì tôi mà làm xáo trộn cuộc sống của cậu.”
Câu này ba của Tần Tứ đã nói với hắn, ông nói Khấu Tấn sẽ không đồng ý cho hắn làm như vậy, nhưng hắn không nghe. Giờ đây nghe từ miệng Khấu Tấn, hắn mới bắt đầu cân nhắc ý nghĩa của nó.
“Niên Niên, tôi muốn ở bên cậu.” Tần Tứ cố gắng thuyết phục.
“Có lẽ điều này nghe có vẻ đau lòng, nhưng đó là sự thật, tôi không cần.” Khấu Tấn rời khỏi vòng tay hắn, nghiêm túc nói, “Ngày mai cậu còn phải đi học, vì tôi mà làm những điều này, không đáng đâu.”
“Sao lại không đáng?” Tần Tứ đột nhiên im lặng, hắn không muốn tranh cãi với Khấu Tấn về vấn đề này, nên quyết định không thảo luận nữa: “Nhưng tôi đã học xong hết chương trình cấp ba rồi, tôi có thể chăm sóc cậu, tin tôi đi…”
Hắn trở nên có chút hèn mọn, hắn chỉ muốn có nhiều thời gian chung sống với Khấu Tấn hơn.
“ Cậu đừng như vậy.” Khấu Tấn không muốn Tần Tứ từ bỏ bất cứ điều gì vì mình, nếu cậu đồng ý với yêu cầu của Tần Tứ, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, “Tần Tứ, cậu phải là chính mình trước khi yêu người khác, không ai quan trọng bằng chính cậu, cậu biết không?”
Không, điều đó không đúng. Cậu quan trọng hơn cả chính tôi. Tần Tứ nghĩ thầm. Hắn không lên tiếng phản bác, giờ không phải lúc thích hợp để thảo luận về điều này. Nếu Khấu Tấn không thích, hắn sẽ không làm. Họ cần thời gian để thể hiện tình cảm một cách đơn thuần, đó là điều Khấu Tấn cần.
“Được.” Tần Tứ đồng ý, “Tôi sẽ về, tôi sẽ đi học. Vậy hôm nay, chỉ hôm nay, cho tôi ở lại với cậu nhiều hơn một chút, được không?”
“Ừ. ” Khấu Tấn cuối cùng cũng thu lại vẻ lạnh lùng, điều này khiến Tần Tứ thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại, trạng thái cơ thể của Khấu Tấn không phù hợp với những động tác mạnh, vừa rồi đã hôn rồi nói chuyện, cậu đã mệt mỏi. Tần Tứ chu đáo đỡ cậu nằm xuống, rồi đắp chăn kỹ càng cho cậu, “Cậu nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ ở bên cạnh cậu.”
Khi Khấu Tấn tỉnh dậy, Tần Tứ đã rời đi, chỉ còn lại Nguyên Cẩm Hoa đang gọt táo bên cạnh. Cả phòng rất yên tĩnh, Nguyên Cẩm Hoa vừa gọt táo vừa liên tục rơi nước mắt. Khấu Tấn để ý nhưng chỉ lặng lẽ quay lưng lại với Nguyên Cẩm Hoa.
Ban đêm có mây trắng, gió đêm dịu dàng mà ấm áp, chỉ là Khấu Tấn không thể cảm nhận được. Các giác quan của cậu đang dần suy yếu, điều này không thay đổi. Cậu liên tục truyền dịch, ăn không được mấy miếng. Nguyên Cẩm Hoa hay khóc, điều này cậu chỉ có thể an ủi từng câu một: “Con không sao, mẹ đừng khóc nữa.”
Nguyên Cẩm Hoa không nói lời nào, cô vẫn khóc.
Có lẽ lúc cô ly hôn với Khấu Chấn Kiệt cũng không khóc nhiều như bây giờ.